Sau nhiều lần suy nghĩ, anh gửi một tin nhắn cho cô: “Tối nay em có rảnh không? Mình nói chuyện một chút nhé.”
Đợi suốt nửa giờ mà vẫn không thấy cô trả lời, anh bèn gọi điện thoại cho cô. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không có ai nhấc máy.
Gọi mấy cú liên tục mà Âu Dương Vân vẫn không nhấc máy. Nói cô không nhận điện thoại, không bằng nói là cô không dám nhận. Cô sợ Nam Cung Phong sẽ nói: ‘Nếu chúng ta đã không thể chung sống được như trước kia thì đành chia tay vậy.’
Cô biết rõ cuộc hôn nhân của Nam Cung Phong ngắn ngủi tới mức nào. Cô càng biết rõ hơn là hết hôm nay, cuộc hôn nhân của cô và Nam Cung Phong vừa kéo dài được ba tháng.
Lời nói của anh trong lễ cưới vẫn vang vọng bên tai. Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã tới lúc kết thúc rồi.
“Sáu giờ tối nay, anh chờ em ở 35oC. Không gặp không về.”
Tin nhắn thứ hai của Nam Cung Phong được gửi tới. Âu Dương Vân lâm vào bàng hoàng.
Năm giờ chiều kết thúc một cuộc họp, Nam Cung Phong chuẩn bị đi tới 35oC. Trước khi đi anh gọi điện thoại cho Âu Dương Vân, nhưng cô vẫn không chịu nghe máy.
Quý Phong đẩy cửa đi vào, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, không khỏi trêu ghẹo: “Đau khổ vì tình, đúng không nào?”
“Đoán bậy bạ gì đấy.”
“Anh dám nói anh không động lòng với cô vợ mới của mình không? Biết hai người kết hôn được bao lâu chưa?” Quý Phong chỉ vào lịch để bàn bên cạnh anh: “Suốt ba tháng, phá vỡ kỷ lục của sáu cuộc hôn nhân trước đó.”
Quý Phong mà không nhắc thì Nam Cung Phong thật sự sẽ không nhớ tới chuyện này. Không ngờ anh và Âu Dương Vân đã chung sống với nhau được ba tháng rồi, cũng bất chợt hiểu ra lý do cô không nhận điện thoại của anh.
Anh nhanh chóng viết tin nhắn gửi cho cô: “Anh có việc cần bàn với em, nhưng không phải là bàn chuyện ly hôn.”
Anh cho rằng làm thế thì Âu Dương Vân sẽ nhận điện thoại, nhưng khi anh gọi lại lần nữa thì cô vẫn không nghe máy. anh không khỏi buồn bực ném điện thoại lên bàn.
“Phụ nữ mà không nghe máy ấy, thì chỉ có hai loại khả năng mà thôi. Một loại là quá thích, loại thứ hai là quá ghét.”
Quý Phong khẳng định một cách chắc chắn. Nam Cung Phong vẫn chưa đáp lại.
“Có lẽ là quá ghét bản thân mình vì đã quá thích.” Cậu khẳng định tiếp.
Nam Cung Phong tức giận quát cậu: “Chỉ có Romeo và Juliet mới thế!”
“Vậy anh nói thật đi, anh thật sự không có một chút tình yêu nam nữ nào với Âu Dương Vân hay sao?”
Quý Phong đi theo Nam Cung Phong hơn mười năm, đương nhiên là rất thân thiết với nhau, có gì nói nấy, chưa bao giờ phải lăn tăn cả.
“Người trong lòng tôi là ai, cậu biết quá rõ rồi còn gì.”
“Chẳng lẽ thật sự không có chút xíu nào hay sao? Hoặc là có chút tình cảm khác cũng được, ví dụ như là thân tình, tình bạn các thứ?”
“Tình cảm khác thì có. Nhưng không nói rõ ràng được.”
“Tình cảm gì mà không nói rõ được?”
Nam Cung Phong khẽ thở dài: “Ít hơn tình yêu một chút, nhiều hơn tình bạn một xíu.”
“Đó không phải là thân tình sao? Có gì mà không nói rõ ra được?”
“Có lẽ thế.”
Anh đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: “Tôi có việc đi trước, cậu không tan ca à?”
“À đi ngay giờ đây.”
Nam Cung Phong ngồi trong phòng VIP ở 35oC chờ Âu Dương Vân đến. Tuy rằng anh biết có lẽ tâm trạng của cô sẽ không được tốt cho lắm, nhưng anh tin rằng cô nhất định sẽ đến. Bởi vì cô không phải là loại phụ nữ chỉ biết trốn tránh sự thật.
Trên thực tế, anh thật sự là rất hiểu cô. Âu Dương Vân đến đây, cho dù thoạt nhìn trạng thái của cô có vẻ khá là ổn, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn không thể che giấu một chút đau buồn.
“Em định tránh né anh mãi như thế à?”
Nam Cung Phong nhìn thẳng vào mắt cô, bất đắc dĩ nói.
“Không phải. Em chỉ muốn chờ đến khi tự điều chỉnh tâm trạng của mình xong rồi mới gặp anh.”
“Nếu khiến em đau lòng thì anh thật sự xin lỗi. Anh không phải là một người đàn ông tốt. Nhưng Âu Dương Vân em lại là một người phụ nữ tốt. Anh không phủ nhận rằng anh có thiện cảm với em, nhưng đó không phải là lý do để anh đồng ý lời tỏ tình của em. Bởi vì trong lòng anh, Đường Huyên chưa bao giờ biến mất. Trong tình huống này mà đồng ý với tình cảm của em thì thật không công bằng cho em, mà cũng là một gánh nặng đối với anh nữa. Trái tim một người chỉ có chừng đó mà thôi, không thể chứa được hai người ở trong. Bên ngoài yêu em, trong lòng lại yêu người khác. Anh tin rằng em cũng không cần một tình yêu như thế.”
“Vâng, em hiểu.”
Âu Dương Vân kìm nén nỗi buồn khủng khiếp trong lòng, cố gượng cười nói: “Gọi món đi thôi. Em đói rồi.”
“Ừ.”
Nam Cung Phong biết cô rất buồn, nhưng không thể an ủi cô được. Bởi vì với lập trường của anh thì lời an ủi cũng chỉ là dối trá mà thôi.
Anh gọi rất nhiều món ăn. Âu Dương Vân cầm đũa lên, cười khổ nói: “Quả nhiên là anh không thích em. Trong này có hơn một nửa là những món mà em không thích ăn.”
Nam Cung Phong hơi xấu hổ: “Thế để anh bảo họ dọn đi, kêu món khác vậy.”
“Không cần, ăn tạm đi.”
Suốt bữa cơm, hai người yên lặng ăn mà không nói gì. Thỉnh thoảng cũng sẽ giương mắt nhìn đối phương một chút, sau đó lập tức dời đi.
Vì thế, Âu Dương Vân nghĩ rằng, khoảng cách xa nhất trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ là thế mà thôi nhỉ? Nhìn vào mắt nhau, nhưng vẫn là hai đường thẳng song song.
“Sau này em có dự định gì? Còn ở lại nhà mình nữa không?”
“Nếu anh không đuổi em đi thì em vẫn sẽ ở đó.”
“Không có tình yêu cũng được?” Nam Cung Phong dè dặt hỏi.
“Ba tháng qua không có tình yêu em vẫn sống được mà.”
Đúng rồi, mỗi cuộc hôn nhân không nhất định là vì yêu nhau nên mới đến với nhau. Hai người đi xem mắt, chung sống một khoảng thời gian rồi kết hôn, chẳng lẽ họ dám nói rằng họ có tình cảm sâu sắc với nhau đến nhường nào hay sao?
Trong số những cặp vợ chồng kết hôn vì đủ loại lý do, có được mấy cặp là yêu nhau thật lòng? Không phải vì tạm bợ thì cũng là vì cam chịu, mà đa phần là vì phù hợp với nhau.
Vì phù hợp với nhau nên ở bên nhau cũng không có gì là không tốt. Cãi nhau thì vẫn là một đời. Tuy rằng ngẫu nhiên nhìn mặt trời lặn trong hoàng hôn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối, tại sao ngày xưa lại không đến bên nhau vì tình yêu, mà vì phù hợp cho nên mới gặp nhau…
“Giờ mình về nhé?”
Bước ra 35oC, Nam Cung Phong hỏi Âu Dương Vân.
“Không được, anh về trước đi. Em còn có chút việc.”
“Có cần anh đưa em không?”
“Không cần đâu, không xa lắm đâu.”
Nam Cung Phong gật đầu: “Vậy được rồi, em đi đường cẩn thận chút.”
Chờ đến khi chiếc xe của anh dần biến mất, Âu Dương Vân đi bộ tới rạp chiếu phim gần đó, sau đó xem một bộ điện ảnh mà mình không thể hiểu nổi. Cô nhìn chung quanh, phát hiện người khác đang chăm chú mà say mê, mới bỗng hiểu được cô đơn là gì.
Âu Dương Kiều thấy ba tháng đã qua mà Âu Dương Vân vẫn bình yên vô sự làm bác gái chủ trong nhà họ Nam Cung, đã phá vỡ lời đồn ‘Cuộc hôn nhân của ác ma Nam Cung Phong chưa bao giờ vượt qua ba tháng’. Ngọn lửa ghen tỵ bùng cháy hừng hực, cô ta quyết định không đợi nữa. Bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải vạch trần lời nói dối của Âu Dương Vân.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định bắt đầu từ tên ngốc kia. Nhưng cha của tên ngốc rõ ràng là cùng phe với Âu Dương Vân. Xem ra cô vẫn phải tìm lối tắt khác mới được. Nhưng tìm ai mới được đây? Âu Dương Kiều liệt kê những người liên quan, cuối cùng tập trung vào Lữ Trường Quý.
Lữ Trường Quý đương nhiên là biết Âu Dương Kiều, nhưng chưa bao giờ từng gặp gỡ nên ông có vẻ rất kinh ngạc với lời mời bất ngờ của cô ta.
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Giọng điệu của ông ta không được thân thiện cho lắm, tràn đầy thù địch.
Âu Dương Kiều cười xán lạn: “Sao bác lại đối xử lạnh nhạt với cháu như thế? Tuy rằng cháu không có quan hệ máu mủ gì với bác, nhưng cháu lại có với cháu gái của bác mà. Nể mặt chị gái cháu, bác cũng không nên hờ hững với cháu như thế chứ?”
“Hừ, nể mặt em gái đã qua đời của tôi, tôi không cảm thấy mình phải thân mật với cô đâu, thậm chí có cay nghiệt hơn nữa thì cũng không quá đáng chút nào cả.”
“Dì Tú Đồng chết vì đau ốm mà, có liên quan gì tới bọn cháu đâu? Bác đối xử hùng hổ với cháu như vậy sao được?”
Lữ Trường Quý đập tay lên bàn, tức giận quát lên: “Còn trẻ tuổi, đừng nói mấy câu vô lương tâm như thế, coi chừng bị trời phạt đấy!”
Âu Dương Kiều giật nảy cả mình vì hành vi ngang ngược của ông ta, vội gật đầu: “Vâng vâng vâng, không nói, không nói nữa. Chúng ta trở lại chuyện chính nào.”
“Lần này cháu hẹn bác ra đây là vì muốn bàn về chuyện của chị cháu. Sao bác lại bán chị của cháu đi vậy?”
“Cô nói lung tung gì thế? Tôi bán nó khi nào?”
“Thì tên ngốc Lý Mộng Long đó, không phải bác đã bán cho nhà họ với giá hơn ba trăm triệu hay sao?”
Lữ Trường Quý giật nẩy cả mình, nhíu mày: “Sao cô lại biết chuyện này?”
“Nói thế là thật sự có chuyện đó hả?”
“Tôi không biết.”
Âu Dương Kiều đã xác định chân tướng sự việc từ trong ánh mắt kinh ngạc của ông ta. Thấy ông không thừa nhận, cô ta thở dài nói:
“Bác đừng giấu, chị cháu đã nói với cháu rồi. Việc này là chính bác làm một mình. Cháu thật sự không ngờ rằng bác lại vô nhân tính như thế, bán một người bình thường cho một tên ngốc, còn lúc nào cũng nhắc tới em gái mà không biết ngượng. Bác làm chuyện đó thì sao dì Tú Đồng có thể yên nghỉ dưới suối vàng được đây?”
“Kẻ vô nhân tính là các người! Nếu lúc trước không phải mẹ và ba cô vô tình vô nghĩa thì sao Tiểu Vân lại bị buộc phải đi tới nước này? Là nhà họ Âu Dương các người đã làm hỏng cuộc đời của con bé! Nếu em gái tôi ở dưới suối vàng mà biết thì một ngày nào đó sẽ biến thành ma quỷ đến báo thù cho mình và con gái!”
“Ây dà, sao bác mới nói hai ba câu với cháu mà đã làm ầm lên rồi? Bây giờ cháu tới đây để thương lượng đối sách làm thế nào mới có thể xóa bỏ hôn sự này với bác mà? Tuy rằng cháu với chị cháu là cùng cha khác mẹ, nhưng cháu cũng không đành lòng nhìn chị ấy gả cho một tên ngốc.”
Cô ta gọi nhân viên phục vụ tới: “Bưng đồ ăn lên cho chúng tôi trước đi. Lấy chút rượu tới.”
Lữ Trường Quý sa sầm mặt: “Tôi không có tâm trạng để ăn cơm với cô đâu.”
“Cho dù không có tâm trạng thì cũng phải ăn cơm chứ. Hôm nay chúng ta không nói chuyện khác, chỉ giải quyết chuyện của chị cháu với tên ngốc kia thôi, được không?”
“Cô đừng có ở đó mà mèo khóc chuột. Cô mà quan tâm tới Tiểu Vân á? Hơ, trừ phi mặt trời mọc ở đằng Tây!”
“Quan hệ giữa cháu và chị cháu không tệ như bác nghĩ đâu. Nếu quan hệ của tụi cháu không tốt thì sao cháu lại biết chuyện Lý Mộng Long được? Bây giờ chị cháu đang đau đầu kia kìa. Một bên là tên ngốc Lý Mộng Long, một bên là tên điên Nam Cung Phong, hai bên đều không thể đắc tội được. Mà sống ở bên nào cũng không thoải mái nổi.”