"Không phải."
Cô bất lực lắc lắc đầu, kéo hành lý lặng lẽ đi vào phòng.
Lâm Ái là bạn cùng lớp đại học của cô, cũng là người bạn thân nhất của cô, sau khi tốt nghiệp, hai người cùng ở lại trường trung học thành phố B làm giáo viên, tất nhiên quan hệ rất tốt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Âu Dương Vân mệt mỏi cười cười: "Cũng không có gì mấy, cậu đừng hỏi nữa, để tớ yên tĩnh một lát."
Lâm Ái thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô: "Cậu không nói tớ cũng biết, gả cho một người đàn ông ly hôn thường xuyên như cơm bữa ấy thì sống tốt làm sao được."
"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu."
"Cậu đừng cố chống chế nữa, nếu không nghiêm trọng thế, sao bây giờ cậu lại ở nhà tớ? Tớ không dám tưởng tượng, nếu Giang Hựu Nam quay về mà biết chuyện cậu kết hôn rồi sẽ chịu đả kích đến mức nào nữa."
"Sao lại liên quan đến anh ta, tớ với anh ta không có bất kì quan hệ gì, người khác không biết, cậu còn không hiểu rõ nữa sao."
Giang Hựu Nam là hiệu trưởng nam trẻ tuổi có triển vọng nhất của trường trung học thành phố B, bởi vì có vẻ bề ngoài như Phan An mà làm không biết học sinh nữ và giáo viên nữ trong trường mê như điếu đổ, nhưng trong mắt anh chỉ có mỗi mình Âu Dương Vân. Từ lần đầu tiên cô đến trường báo danh, sau ánh mắt kinh diễm ấy, bất kể người khác có thâm tình với anh thế nào, anh cũng chỉ trung trinh một lòng với Âu Dương Vân.
"Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu như thực sự không sống nổi nữa thì ly hôn đi, với tình cảm của Giang Hựu Nam, anh ta sẽ không để bụng chuyện cậu có một cuộc hôn nhân sớm nở tối tàn này đâu."
Âu Dương Vân mở to mắt, tức giận nói: "Thế thì e rằng người đau lòng đến chết đầu tiên chắc chắn là cậu rồi."
Đã là bạn thân thì làm sao mà không biết được chuyện tình cảm của nhau chứ.
Nam Cung Phong lái xe men theo con đường lúc trước quay về hết ba lần mà không tìm thấy người đâu, đang lúc buồn bực thì liếc thấy một tấm danh thiếp rơi trong góc khuất, được Âu Dương Trường Phong cắm cố nhét vào qua khe cửa sổ lúc chiều nay.
Gọi cho số điện thoại viết trên danh thiếp, điện thoại vừa được kết nối, anh cũng không thừa lời đã hỏi ngay: "Âu Dương Vân đã về nhà chưa?"
Âu Dương Trường Phong nghe thấy giọng Trường Quan Phong là kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Không, không có, sao thế?"
"Không có gì, hục hặc chút thôi, vậy cô ấy có người bạn thân nào, hay có chỗ nào có thể đi không?"
Một khoảng lặng ngắn ngủi, dường như người ở đầu dây bên kia đang cố gắng nghĩ, thế mà kết quả lại không vừa ý: "Chuyện này... tôi cũng không biết rõ lắm, bình thường nó cũng không nói chuyện mấy với chúng tôi, chúng tôi cũng không hỏi nó, cho nên..."
Tút tút, Nam Cung Phong ngắt điện thoại. Anh hừ một tiếng chế giễu, thầm nghĩ, chắc hẳn cô gái này bình thường ở nhà không được yêu thương lắm đây, nếu không đã chẳng bắt anh diễn kịch cùng cô.
Mở cửa sổ xe ra, gió lạnh phả vào mặt, anh đột nhiên thấy tỉnh táo hơn, bỗng chốc cảm thấy mình hơi tức cười, anh đang làm cái gì đây? Tại sao anh phải ra ngoài tìm một cô gái không muốn về nhà cùng anh? Chuyện này không giống chuyện mà anh sẽ làm, cũng không giống chuyện anh nên làm, anh khởi động xe, kết thúc hành trình vô cùng hoang đường trong mắt anh.
Về đến nhà, không khí trong nhà khá tốt, anh hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Người phụ nữ kia về rồi à?"
"Vâng ạ, chị dâu về rồi."
Nam Cung Tình Tình tươi cười giành phần trả lời anh.
"Về rồi sao không một ai thông báo với tôi một tiếng? Không biết tôi ra ngoài tìm người hay sao?"
Anh tức giận chất vấn, càng lúc càng thấy mình giống thằng ngốc.
Bấy giờ bà Nam Cung mới lên tiếng: "Do con để lạc mất, không cho con chịu khổ một chút thì làm sao nhớ lâu được."
"Cho nên mấy người cảm thấy qua lần này, lần sau tôi sẽ quay quanh cô gái kia?"
"Ít nhất lần sau sẽ không bỏ lại một mình chị ấy trên đường nữa."
Nam Cung Tình Tình khẳng định chắc nịch.
"Được, vậy cứ thử xem."
Nam Cung Phong quay người đi lên tầng, lúc này đây, đừng ai chọc giận anh, anh có một trái tim muốn giết người.
Trước giờ chưa có người con gái nào dám hành hạ anh như vậy, trước giờ chưa có một người con gái nào dám cưỡi lên đầu anh —— Âu Dương Vân, cô chết chắc rồi!