Bàn tay của anh dừng lại ở một bên gò má của cô, nhẹ nhàng lau, nhẹ nhàng lau bỏ vệt nước mắt cho cô: “Cho dù hiện tại anh nản lòng thoái chí, cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi em, cho nên, chờ anh là được.”
Nam Cung Phong cúi người hôn một cái lên trán cô, chậm rãi xoay người đi về phía xe, trong khoảnh khắc cửa xe mở ra, Âu Dương Vân đột nhiên rảo bước xông lên phía trước, ôm lấy hông của anh từ đằng sau: “Đừng đi... Đừng bỏ em lại... Cho dù chỉ một phút...”
Âu Dương Vân dán vào lưng anh, đau lòng mà khóc nói: “Nơi có anh chính là nhà của em, nơi không có anh, ngay cả đây là đâu em cũng không biết, đừng để em ở lại một mình nữa, em đã cô đơn rất nhiều năm rồi.”
Trái tim cứng rắn của Nam Cung Phong chợt mềm nhũn, anh quay lại, nâng khuôn mặt khóc tèm lem của Âu Dương Vân lên, đau lòng nói: “Được, anh đưa em đi.”
Cứ như vậy, Nam Cung Phong đã đưa Âu Dương Vân đi.
Anh đang thực hiện hứa hẹn ban đầu của anh, nơi có anh chính là nhà của em.
Hai người tới một khu biệt thự cạnh biển, Nam Cung Phong mở cửa, bên trong tu sửa vô cùng công phu, không kém dinh thự Bạch Vân là mấy, anh chỉ chỉ sô pha: “Nghỉ ngơi lát đi đã, anh đi ra ngoài làm chút chuyện, sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Ừ.”
Âu Dương Vân nhẹ nhàng gõ đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng anh biến mất ở trước mặt.
Một lần nữa trở lại biệt thự, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại ở nhà, người nghe điện thoại chính là em gái của chồng, vừa nghe thấy tiếng cô, đã nức nở nói: “Chị dâu, chị đang ở đâu?”
“Tình Tình, em bảo mẹ nghe điện thoại đi.”
“Mẹ giờ đang rất đau lòng, đã nhốt mình vào phòng ngủ rồi.”
Cô trầm ngâm mấy mất giây: “Vậy để chị gọi cho mẹ.”
Đang định cúp điện thoại, em chồng lại vội vàng hỏi: “Chị dâu, có phải chị và anh em sẽ không trở lại nữa không?”
“Không đâu, đừng lo lắng.”
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của cô, nỗi lo lắng trong lòng Nam Cung Tình Tình mới thoáng hạ xuống.
Âu Dương Vân bấm gọi vào số của mẹ chồng, chuông vang lên rất lâu mới được bắt máy: “... Alo?”
Vừa nghe thấy tiếng khàn khan này, Âu Dương Vân đã thấy đau xót: “Mẹ, vẫn đang đau lòng sao? Đừng buồn, bây giờ con và Phong ở chung, con sẽ cố gắng hết sức, để anh ấy tha thứ cho ba mẹ.”
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, tiếng khóc đè nén của mẹ chồng truyền đến: “Tiểu Vân, mẹ bây giờ không còn mặt mũi để nghe điện thoại của con, nhất định là con cũng giống Phong, thất vọng vô cùng về mẹ, xin lỗi, thực sự xin lỗi...”
“Đừng nói như vậy mà mẹ, con không trách mẹ, tuy con không đồng ý với cách làm của mẹ, nhưng con cũng có thể thông cảm cho nỗi khổ của mẹ, con sẽ không quên, mẹ và ba vẫn luôn coi con như con gái ruột thịt để thương yêu, con nhất định sẽ hóa giải oán hận trong lòng Phong, sẽ đưa con trai hoàn chỉnh của ba mẹ đến bên người ba mẹ.”
Bà Nam Cung vô cùng rung động, còn có điều gì có thể sưởi ấm trái tim đau đớn lúc này hơn thế, bà cảm động nói: “Cảm ơn, Tiểu Vân cám ơn con, con mẹ nói không sai, con là một cô gái ấm áp, nhà Nam Cung có thể có đứa con dâu như con, là cái phúc ba đời của chúng ta.”
“Có thể làm con dâu của mẹ, cũng là cái phúc của con, sẽ không vì chuyện hôm nay mà có thành kiến với ba mẹ, bây giờ Phong cũng chỉ là tức giận nhất thời, chờ mấy ngày nữa anh ấy tỉnh táo lại, sẽ từ từ thông cảm cho nỗi khổ tâm của hai người, cho nên trước lúc đó, trước khi anh ấy về nhà, nhất định mẹ phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ mỗi ngày, báo cáo tình hình của anh ấy cho mẹ.”
“Ừ được được.”
Vốn dĩ tâm trạng còn đang âm u, nhận điện thoại của con dâu xong, lập tức trở nên tốt hơn nhiều, bà Nam Cung âm thầm suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối sẽ không quên sự vất vả hôm nay của Âu Dương Vân với nhà Nam Cung.
Sau khi Âu Dương Vân cúp điện thoại, một mình đi tới bờ biển, ngắm nhìn biển lớn vô tận trước mặt, tâm trạng trong lòng chằng chịt đan xen, buồn sao, sao có thể không buồn chứ. Đau lòng sao? Sao có thể không đau lòng, mất mát sao? Sao có thể không mất mát. Muốn rời khỏi sao? Sao lại không muốn rời đi chứ. Nhưng cô có thể đi sao? Cô không thể rời đi.
Cô có muôn vàn lý do để có thể rời đi, nhưng cô lại không thể rời đi, bởi vì người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, cô không thể rời đi, cô đã đồng ý với anh, dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bỏ anh đi như Đường Huyên.
Cho dù cuộc sống tràn đầy đau thương, cô cũng phải giữ lời hứa hẹn này, huống chi, cô không giống Đường Huyên, cô sẽ không chọn trốn tránh nỗi khó khăn trước mặt, cho tới bây giờ, cô đều là một người ngày càng dũng cảm.
Không phải lúc bất đắc dĩ, cô sẽ không buông tay, dù cho vết thương chồng chất, cô cũng sẽ cố gắng kiên trì, còn ai, có thể chịu đựng số mệnh vô tình hơn cô chứ.
Cục diện như bây giờ, nếu như cô đi, chẳng khác nào cứa thêm mấy nhát dao trong lòng Nam Cung Phong, cô không nỡ làm anh đau, chỉ có mở rộng tim mình, dằn tất cả ấm ức xuống đáy lòng, làm một cô gái vô tư, giữ gìn gia đình của mình cho tốt, giữ gìn quan hệ giữa chồng và ba mẹ chồng cho tốt, đây cũng là trách nhiệm của một người thân làm vợ và con dâu như cô.
Không biết đứng lặng bên bờ biển bao lâu, mãi đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, một cái áo khoác choàng trên người cô, cô mới lấy lại tinh thần sau khi đờ đẫn.
“Về rồi à?”
Ngắm nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, cô cố nặn ra vẻ tươi cười, không cãi nhau với anh lúc anh mệt mỏi như vậy, mặc dù, cô có đầy đủ lý do.
“Ừ. Anh mua đồ ăn cho em, đi thôi.”
Anh dắt tay cô, giẫm lên bãi cát mềm mại, bước từng bước về tới biệt thự.
Trên bàn cơm trong biệt thự, có bày một đống đồ ăn đã được đóng gói kỹ, ánh mắt Âu Dương Vân chậm rãi liếc một vòng, đều là thứ cô thích ăn, cuối cùng, anh cũng biết cô thích ăn cái gì.
Cô rất vui mừng, đồng thời cũng hy vọng, anh không phải vì cảm thấy áy náy với cô, nên mới suy nghĩ chu đáo như vậy.
“Ăn cái này đi.”
Nam Cung Phong đưa một hộp cơm cà ri tới trước mặt cô, lại rút đôi đũa ra cho cô, Âu Dương Vân đón lấy, cúi đầu cho từng miếng vào miệng.
“Ăn ngon không?”
“Ừ.”
“Vậy ăn nhiều một chút.”
“Anh không ăn sao?”
“Anh ăn ở bên ngoài rồi.”
Thực ra Nam Cung Phong nói dối, anh chưa ăn gì, chỉ vì anh không muốn ăn.
“Lần sau đừng ăn ở bên ngoài, tự em xuống bếp là được.”
“Được.”
Anh gật đầu bằng lòng. Dịu dàng nhìn cô ăn.
Cuối cùng, ai cũng không nhắc tới chuyện xảy ra ban ngày, Nam Cung Phong không nói, Âu Dương Vân cũng không hỏi, đây cũng là sự ăn ý giữa bọn họ.
“Ăn no rồi.”
Âu Dương Vân đứng lên, thu dọn bàn ăn lộn xộn một chút, xoay người đang muốn mang đi thì Nam Cung Phong kéo cổ tay cô lại.
“Tiểu Vân, xin...”
“Không cần.”
Nam Cung Phong nói còn chưa dứt lời, Âu Dương Vân đã nhanh chóng ngắt lời, cô biết anh muốn nói gì.
“Vì sao?”
Anh nhìn cô thật sâu, cô chậm rãi trả lời: “Bởi vì tình yêu là thật lòng, thật lòng hiểu cho nhau, cho nên không cần nói xin lỗi.”
Nam Cung Phong ngây ngẩn cả người, rõ ràng lời Âu Dương Vân nói đã làm anh bất ngờ, anh cho rằng chuyện ban ngày, nhất định sẽ khiến cô hiểu lầm rất sâu, lại không nghĩ rằng, cô sẽ nói ra một câu như vậy, tình yêu là thật lòng, thật lòng hiểu cho nhau, cho nên không cần nói xin lỗi.
Anh ôm cô vào ngực, khuôn mặt ma sát với tóc cô, nói: “Bị dọa rồi đúng không?”
“Có một chút.”
“Xin lỗi có thể không nói, nhưng cảm ơn nhất định phải nói, cảm ơn em lúc này làm bạn với anh không rời.”
“Người nên cám ơn là em, cám ơn anh không vứt bỏ em tới nơi không có anh.”
Ngoài cửa sổ là tiếng sóng biển xô vào đá, trong cửa sổ, là bóng dáng hai linh hồn bị thương ôm chặt lấy nhau.
Đàm Tuyết Vân lần đầu tiên bước vào cổng trường trung học B, đương nhiên là để gặp con trai bà ta, bà ta mặc như một quý bà, trực tiếp đi tới phòng làm việc của giáo viên, lúc này trong phòng làm việc chỉ có hai ba giáo viên, Lâm Ái đứng dậy hỏi: “Xin chào, bác tìm ai ạ?”
“Hiệu trưởng Giang ở đâu?”
“Hiệu trưởng Giang ra ngoài rồi, bác tìm anh ấy có chuyện gì không ạ?”
“Phòng làm việc của nó ở đâu? Tôi đến đó chờ nó.”
Lâm Ái dẫn bà ta đến một phòng nghỉ, nói với vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, hiệu trưởng Giang không thích khách chờ ở phòng làm việc của anh ấy, nên xin bác hãy chờ ở đây ạ.”
Sắc mặt Đàm Tuyết Vân bỗng nhiên xụ xuống: “Cô biết tôi là ai không?”
Lâm Ái cung kính trả lời: “Cháu không biết bác là ai, nhưng dù bác là ai, cũng phải đối xử bình đẳng như những vị khách khác.”
“Sở thích của hiệu trưởng Giang sao cô lại biết rõ như vậy? Hai người có quan hệ gì?”
“Quan hệ đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới ạ.”
Đàm Tuyết Vân hừ một tiếng: “Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu, cách cô nói chuyện cứ như là bạn gái của nó vậy.” Bà ta quan sát Lâm Ái từ đầu đến chân một phen: “Nếu đúng là vậy, thì ánh mắt của hiệu trưởng Giang có hơi kém.”
Lâm Ái cũng không phải người hiền lành gì, quý bà trước mặt cô đây nói năng như muốn gây sự, nên cô rất không khách khí mà phản đòn: “Thoạt nhìn bác cũng không giống người quá rảnh, nên đừng suy đoán lung tung quan hệ của người khác.”
Cô xoay người muốn đi, Đàm Tuyết Vân quát lạnh một tiếng: “Đứng lại.”
“Còn có chuyện gì sao?”
“Pha cho tôi tách cà phê qua đây.”
“Xin lỗi, cháu sắp tới lúc lên lớp rồi. Muốn uống cà phê, thì đối diện trường học chính là quán cà phê.”
“Cô...”
Đàm Tuyết Vân bị cô làm cho tức giận, chưa từng bị người ta coi thường như thế, tầm mắt của bà ta quét về phía tấm thẻ giáo viên đeo trước ngực của Lâm Ái, Lâm Ái, bà ta ghi nhớ cái tên này.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho con trai: “Thằng nhóc thối, lập tức trở về trường học cho mẹ, mẹ con bị bắt nạt rồi.”
Giang Hựu Nam nhận được điện thoại xong, thì lập tức quay trở về trường học, nhìn thấy mẹ trong phòng nghỉ ngơi, anh ta mỉm cười hỏi: “Ai không có mắt, dám bắt nạt bà Đàm cao quý xinh đẹp của chúng ta?”