Cô hoảng sợ không biết phải làm sao, không biết nên nói gì, chỉ đành cầm chén rượu trước mặt lên uống cạn, sau đó mượn men rượu nói: “Tôi uống say, anh đừng hiểu nhầm.”
Ánh mắt Giang Hựu Nam phức tạp nhìn thẳng vào cô, im lặng một lúc, sau đó anh khẽ thở dài: “Thật xin lỗi, tôi không biết tâm tư của cô, còn hỏi cô chuyện về Âu Dương Vân, nếu như làm cô tổn thương thì tôi thật sự rất xin lỗi.”
“Không sao, tôi chỉ là uống say mà thôi, lời tôi nói ra đều là lời say rượu, anh không cần để ý.”
“Nhưng rõ ràng lúc này cô rất tỉnh táo.”
Giang Hựu Nam vạch trần lời nói dối của cô, khiến cho Lâm Ái càng thêm xấu hổ, cô nghẹn giọng giải thích: “Bởi vì nói lời không nên nói lúc say rượu nên bây giờ hơi tỉnh một chút...”
“Cô say rồi, nước mắt của cô cũng say sao? Nếu như chỉ là lời nói lúc say rượu thì sao cô phải khóc chứ?”
Lâm Ái không nói ra lời, cô không thể lừa gạt Giang Hựu Nam tiếp nữa.
Thấy cô im lặng, Giang Hựu Nam cũng đã hiểu tất cả mọi chuyện, nhất thời bầu không khí cũng trở nên im lặng. Một lúc sau, anh mới mở miệng đánh vỡ sự im lặng, nhưng lại chỉ nói một câu xin lỗi.
“Xin lỗi, mặc dù biết tâm tư của cô nhưng tôi cũng không thể tiếp nhận cô được, bởi vì...”
“Tôi biết.”
Lâm Ái không muốn nghe câu nói trong lòng anh ta đã có người khác, cho nên cô vội vàng cắt ngang, chậm rãi cúi đầu xuống, che giấu đi đôi mắt ngấn lệ.
“Ừm, cô rõ ràng chuyện này hơn bất kì ai... Người tôi thích là Âu Dương Vân, cô cũng là một cô gái tốt, nhất định cô sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Ái gật đầu, trái tim cô chưa bao giờ đau đớn như vậy, có lẽ cô không nỡ phá vỡ ảo tưởng của Giang Hựu Nam, nhưng Giang Hựu Nam lại không như thế, anh ta đã phá vỡ ảo tưởng của cô.
“Ăn chút gì đi, đừng uống rượu nhiều, gọi nhiều món ăn như vậy còn chưa động tới.”
“Không cần, không còn sớm nữa, tôi về trước.”
Lâm Ái đứng lên, xách theo ba lô của mình, vội vàng nói một tiếng tạm biệt, sau đó nhanh chân rời khỏi căn phòng khiến cô đau lòng...
Ra khỏi cửa nhà hàng, có một trận gió thổi thẳng vào mặt cô, thổi cả nước mắt cô che giấu... Ánh đèn trên đường lóe sáng chập chờn, chiếu vào hai hàng nước mắt lóng lánh trên gương mặt cô, hai tay cô che miệng, không để cho bản thân khóc thành tiếng, một mực đi thẳng về phía trước. Dưới bóng đèn đường, bóng hình của cô vô cùng tuyệt vọng, khôn có chút hi vọng nào...
Giang Hựu Nam đã phá vỡ ảo tưởng cuối cùng trong lòng cô, cô cũng không thể tiếp tục sống trong ảo giác nữa, nhất định phải đối diện với hiện thực, Giang Hựu Nam không thích cô.
Lệ rơi đầy mặt, cô đi đến một bên cầu vượt, ngồi xổm xuống, khóc một trận thoải mái, sau đó hét lớn với dòng xe cộ đang chạy như nước chảy ở phía dưới: “Lâm Ái, người đàn ông kia không coi trọng mày, không phải do mày không tốt, là do anh ta không có mắt!”
Giang Hựu Nam vẫn ngồi ở nhà hàng, không hề rời đi, đầu óc của anh lúc này vô cùng hỗn loạn, bởi vì Lâm Ái thẳng thắn bộc lộ tình cảm khiến cho anh ta rất khó xử. Anh và Âu Dương Vân, Âu Dương Vân và Lâm Ái, quan hệ giữa ba người bọn họ không nên trở thành như vậy.
Ánh mắt anh ta liếc đến món quà bằng gốm mà Lâm Ái tặng, anh đưa tay ra cầm lên, cẩn thận xem xét, phát hiện hình người bằng gốm này rất giống anh. Suýt nữa anh đã quên mất Lâm Ái là giáo viên dạy toán kiêm giáo viên mỹ thuật, năng khiếu hội họa của cô vượt xa người bình thường.
Thật đau đầu! Người anh thích thì anh không chiếm được, người anh không thích lại có tình cảm với anh, mà anh không thể từ chối quá tuyệt tình... Đứng trên lập trường của mình, anh có thể hiểu được cảm giác bị người khác từ chối.
Âu Dương Vân luôn nghĩ đến tình hình giữa Lâm Ái và Giang Hựu Nam, cô do dự ngồi trong phòng rất lâu, sau đó quyết định gọi điện hỏi thăm.
Lâm Ái ngồi ở bậc thang lên xuống của một cửa hàng, cô không khóc lóc nữa, nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn.
“Alo.” Giọng nói của cô vô cùng mệt mỏi.
“Sao rồi? Hai người còn ở cùng nhau không?”
“Đã tách ra rồi.”
Trái tim Âu Dương Vân khẽ trùng xuống, nghe giọng Lâm Ái, cô có thể cảm nhận được sự đau lòng của Lâm Ái, cô vội vã hỏi: “Cậu tỏ tình với anh ta rồi?”
“Không tính là tỏ tình, nhưng anh ta đã biết rồi.”
“Vậy anh ta nói thế nào?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì Âu Dương Vân đã hối hận, cô không nên hỏi câu này, nếu như kết quả tốt hoặc có một tia hi vọng thì Lâm Ái sẽ không mệt mỏi như vậy...
“Anh ta từ chối, anh ta nói người anh thích chỉ có một mình cậu.”
“Xin lỗi...”
Âu Dương Vân vô cùng áy náy, không biết nên nói gì để an ủi Lâm Ái.
“Không sao, cũng không phải lỗi của cậu. Nói ra cũng tốt, trong lòng không cần hi vọng xa vời nữa.”
“Hiện giờ cậu đang ở đâu? Tớ qua đón cậu.”
“Không cần, bây giờ tớ muốn ở một mình, ngày mai gặp lại ở trường học...”
“Được!”
Sau khi Âu Dương Vân cúp điện thoại, Nam Cung Phong bước ra khỏi phòng tắm, tùy tiện hỏi: “Sao vậy? Sao trông em có vẻ buồn thế?”
“Hình như hôm nay em đã làm sai một chuyện...”
“Chuyện gì?”
Cô không hề giấu diếm, trực tiếp kể lại mọi chuyện cho Nam Cung Phong, sau khi nghe xong, anh tức giận hừ lạnh: “Thôi đi, thật sự coi mình là bảo bối chắc? Còn dám từ chối Lâm Ái? Trong mắt của anh thì Lâm Ái mà yêu anh ta là quá lợi cho anh ta rồi!”
Trong lòng Âu Dương Vân rất phiền muộn, cô lườm anh một cái: “Vì anh có thành kiến với Giang Hựu Nam nên mới nói người ta như thế. Ở trường học của em, Giang Hựu Nam chính là người tình trong mộng của rất nhiều giáo viên và học sinh nữ đó!”
“Coi anh ta là người tình trong mộng thì chỉ có hai loại, một loại là người mù, một loại là đầu óc không bình thường.”
“Em thấy đầu óc của anh mới không bình thường đó, cho dù ghen tị thì cũng không cần công kích như thế!”
Nam Cung Phong tức giận: “Rốt cuộc thì ai mới là chồng của em vậy? Vì sao lần nào em cũng nói giúp cho anh ta? Lần trước anh đánh nhau với anh ta em cũng dốc sức che chở cho anh ta, em có lập trường không?”
Âu Dương Vân tức giận quay lưng lại: “Chuyện từ bao nhiêu lâu rồi mà còn nhớ?” Cô vừa đi đến phòng ngủ vừa hỏi: “Anh giấu thuốc của em đi đâu rồi?”
“Không biết!”
“Ha ha, rõ ràng là anh giấu đi mà anh lại nói không biết? Chẳng lẽ trong nhà này có ma?”
“Chuyện đó thì chỉ có trời mới biết được...”
“Được rồi, mau nói cho em biết đi, em phải uống thuốc đúng giờ đó.”
“Vì sao em nhất định phải uống thuốc đó?”
“Vì muốn mang thai con của anh thôi, muốn mau chóng có con một chút.”
Âu Dương Vân không hề giấu diếm khát vọng trong lòng. Nam Cung Phong đi đến trước mặt cô, ẩn ý nói: “Muốn sinh con thì phải tìm anh chứ? Em uống thuốc kia thì có thể mang thai sao? Không có anh thì nguyện vọng của em cũng không thể thực hiện được đâu!”
“Nhưng chỉ có anh thì cũng không được, em phải chữa khỏi bệnh của em đã, mau trả thuốc cho em đi.”
“Không cần! Anh chính là thuốc của em, anh có thể giúp em mang thai, cũng có thể giúp em chữa bệnh, em có nghe chuyên gia nói không? Nếu hai người sinh hoạt tình dục đều đặn thì chính là liều thuốc tốt nhất đối với phụ nữ đó, điểm mấu chốt trong chuyện này chính là anh, anh vừa tốt vừa an toàn, không có tác dụng phụ.”
Âu Dương Vân khẽ lườm một cái: “Đúng vậy, hơn nữa còn miễn phí.”
“Đúng, có tài nguyên tốt như vậy mà không biết tận dụng sao, lại còn đi uống thuốc bắc gì chứ?”
Nam Cung Phong nói xong, lập tức xoay người, bế Âu Dương Vân lên, sau đó đá văng cửa phòng ngủ, dùng chân đóng lại, ném cô lên giường, nhào tới như hổ đói.
“Ha ha, đừng làm loạn!”
Chỗ nhạy cảm của Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong làm cho ngứa ngáy, cô cười lăn lộn trên giường.
“Nói đi, muốn tận dụng tài nguyên tự nhiên như anh không?”
“Muốn, muốn, muốn...”
Âu Dương Vân liên tục gật đầu, cô cười sắp sái cả quai hàm rồi.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng điện thoại di động, cô chỉ vào áo khoác bị anh ném xuống đất: “Hình như điện thoại của anh...”
Lúc này Nam Cung Phong mới thu tay lại, nhặt quần áo từ dưới đất lên, lấy điện thoại từ túi áo ra, trên màn hình là một số điện thoại lạ, anh ấn nút nghe: “Alo, ai vậy?”
Trong điện thoại im lặng một lúc, ngay khi anh tưởng ai đó gọi nhầm, định cúp điện thoại thì bên trong truyền ra tiếng nói chuyện: “Anh Phong, là em, Huyên Huyên...”
“Cô sao vậy?”
Anh ân cần hỏi thăm, nghe được giọng nói của cô có chút khác lạ.
“Anh có thể đến đưa em đi bệnh viện không? Hình như em hơi sốt.”
Nam Cung Phong liếc Âu Dương Vân vẫn mang theo nụ cười nằm trên giường, anh khó xử nói: “Triệu Diệc Thần đâu?”
Nghe thấy anh hỏi Triệu Diệc Thần, nụ cười trên mặt Âu Dương Vân cũng biến mất, cô đã đoán được người gọi điện tới là ai.
“Triệu Diệc Thần đi chỗ khác diễn rồi, hiện giờ em không biết gọi cho ai.”
Nam Cung Phong suy nghĩ vài giây, sau đó đồn ý: “Vậy được rồi, cô ở đâu, bây giờ tôi qua đón.”
“Nhà số 123 đường Tử Viên.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Nam Cung Phong quay sang nhìn Âu Dương Vân, thấy sắc mặt cô u ám, anh vội vã trấn an: “Đừng như vậy, Huyên Huyên bị bệnh, Triệu Diệc Thần lại đi diễn, anh không thể thấy chết không cứu...”
“Cô ta bị bệnh không biết đi bệnh viện sao? Hay đây là tâm bệnh của cô ta, nhất định phải dùng tâm dược trị?”
“Có vẻ rất nghiêm trọng, anh nghe giọng cô ta rất yếu, nếu không tin thì em đi cùng đi.”
“Em không đi!”
Cho dù Âu Dương Vân không biết phân biệt tốt xấu thì cô cũng không thể theo Nam Cung Phong đi thăm Đường Huyên được, từ xưa đến nay chỉ có vợ cả quyết đấu với kẻ thứ ba, không có chuyện vợ cả phải đi thăm kẻ thứ ba!
“Vậy thì thông cảm một chút được không? Thật ra Đường Huyên cũng có cảnh ngộ giống em, hẳn là em nên thông cảm cho cô ta hơn bất kì ai...”
“Nếu như người cô ta nhớ thương không phải người đàn ông của em thì nhất định em sẽ thông cảm cho cô ta, thậm chí còn có thể làm bạn bè nữa, nhưng bây giờ anh bảo em phải thông cảm thế nào? Một tuần trước cô ta vừa tuyên chiến với em, muốn đoạt lại tất cả những thứ thuộc về em, lúc này em thông cảm cho cô ta thì chính là em chắp tay nhường đồ của mình cho người khác đó!”