“Mau xuống xe.”
Nam Cung Phong giục cô. Cô lại không chịu động đậy: “Đến khách sạn làm gì?”
“Dập lửa. Nhanh lên.”
Anh kéo cô xuống xe, trực tiếp xông vào thang máy khách sạn. Âu Dương Vân kinh ngạc hỏi: “Anh không lấy phòng à?”
“Đã đặt từ trước rồi.”
“À, thì ra đã thu xếp từ trước rồi chứ gì?”
Nam Cung Phong lấy thẻ phòng ra, bước vào một căn phòng. Cửa vừa đóng lại, anh đã ôm lấy cô vừa hôn vừa cắn. Âu Dương Vân đẩy anh ra nói: “Để em tắm cái đã.” Vừa rồi ở trong rạp chiếu phim chảy mồ hôi đầy người.
Lúc này Nam Cung Phong thậm chí không kiên nhẫn để tắm rửa, nhưng Âu Dương Vân nhất quyết muốn tắm, anh cũng không có cách nào khác, đành phải cười nói: “Được rồi, anh tắm cho em. Tắm luôn bây giờ.”
Ra khỏi phòng tắm, di động trên giường đã kêu gào không biết bao nhiêu lần. Nam Cung Phong gọi lại. Anh mở loa ngoài, nghe thấy một tiếng sư tử Hà Đông rống: “Anh, anh dẫn chị dâu đi đâu vậy? Hai người quá đáng lắm nha, sao lại bắt Quý Phong nhà em đi trông con cho anh chị vậy? Quý Phong nhà em là bảo mẫu nhà anh chị à? Cho anh chị nửa giờ, lập tức về nhà ngay. Không thì đừng trách em không khách khí!”
Âu Dương Vân kinh sợ mặc quần áo vào, nói bằng giọng run rẩy: “Đi nhanh lên, chọc giận em chồng, em ấy không phải là dạng vừa đâu.”
Nam Cung Phong cúp điện thoại, tức giận trêu ghẹo: “Trông em chột dạ kìa, cứ như là mình đi tằng tịu với nhau ấy.”
“Vốn là tằng tịu rồi còn gì. Anh bảo tưởng mình đi xã giao thật chắc?”
Hai người ra khách sạn. Trên đường về, Nam Cung Phong hỏi Âu Dương Vân: “Sao gần đây em lạnh nhạt với anh vậy?”
“Em đâu có lạnh nhạt với anh đâu…”
“Còn nói không lạnh nhạt á? Buổi tối em không chịu ngủ với anh.”
“Tại em cần trông con mà.”
“Thế tối qua anh bế con sang một bên rồi, sao em vẫn không chịu ấy với anh?”
Âu Dương Vân cắn môi, tủi thân nói: “Bởi vì em giận.”
“Giận? Em giận gì cơ?”
“Lần này anh đi Pháp ba tháng, anh gọi điện cho em mấy lần?”
Nam Cung Phong ngẫm nghĩ: “Mười lần… À không, chín lần.”
“Rốt cuộc là mấy lần?”
“Tám lần.”
“Rốt cuộc là mấy?”
“… Bảy lần.”
“Hỏi lại anh lần cuối, rốt cuộc mấy lần?”
Nam Cung Phong càng ngày càng hụt hơi: “Sáu lần.”
“Rồi, bây giờ anh giải thích cho em xem, tại sao ba tháng chỉ gọi cho em có sáu lần?”
“Bởi vì… Anh khá là bận bịu.”
“Thật ư? Khá là bận bịu… Thế Rose là ai?”
Nam Cung Phong kinh ngạc mở to mắt: “Sao em biết Rose?”
“Hừ, muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm!”
“Bà xã, oan uổng quá, anh với cô ấy không có gì hết!”
“Em có nói anh với cô ấy có gì sao? Anh chột dạ cái gì?”
“Không phải chột dạ, anh sợ em hiểu lầm…”
“Nếu không có gì hết thì còn sợ em hiểu lầm cái gì? Em là loại người cố tình gây sự chắc?”
“Bà xã uống nhầm thuốc súng à? Sao hùng hổ thế?”
“Em hùng hổ á? Bây giờ anh thầm oán em lạnh nhạt với anh, em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Sao em lại hùng hổ hả?”
“Được rồi, anh nói thật với em đi, thật ra Rose là đồng bọn hợp tác với anh. Tối đó tụi anh cùng ăn cơm, anh say rượu nên lúc em gọi điện thoại tới, cô ấy mới tốt bụng nghe máy giúp anh.”
“Tốt bụng? Nói vậy em còn phải cảm ơn cô ta nữa chứ gì?”
“Cảm ơn thì không cần. Chỉ cần em bớt giận là được.”
Âu Dương Vân quay đầu đi: “Ba tháng anh gọi điện cho em sáu lần, không có cách nào để bớt giận được.”
“Thế phải làm sao mới bớt được? Em nói đi! Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần anh làm được thì chắc chắn sẽ không từ chối!”
“Không cần lên núi đao cũng không cần xuống biển lửa. Từ mai bắt đầu, em muốn đi du lịch mấy ngày với Lâm Ái. Trước khi em về anh hãy ở nhà chăm hai đứa nhỏ đi.”
Sắc mặt Nam Cung Phong thay đổi ngay tắp lự: “Thế sao được? Không được đâu bà xã. Công ty còn có cả đống việc chờ anh xử lý kìa.”
“Có Quý Phong rồi, không sao đâu. Ba tháng anh không về công ty cũng vẫn vận hành như thường mà.”
“Trời oi bức thế này em muốn di du lịch ở đâu? Hơn nữa anh là đàn ông anh chăm con không tốt…”
“Thế sao Giang Hựu Nham lại biết chăm?”
Nam Cung Phong nuốt nước miếng: “Họ chỉ có một đứa con, nhưng chúng ta thì có hai cái. Mẹ đi rồi, bảo mẫu cũng đi rồi, giờ em lại đi nữa, em bảo anh một thằng đàn ông phải chăm thế nào?”
“Kệ anh. Dù sao thì lúc em sinh Hi Hi Ha Ha, anh đã từng hứa với em là sau này sẽ khiêng em lên vai, cho em cưỡi trên đầu anh cả đời. Em nói gì anh cũng phục tùng vô điều kiện.”
Nam Cung Phong bắt đầu giả ngu: “Hả, anh có nói thế à? Sao anh không nhớ nhỉ?”
“Anh nói lại xem?”
“Bà xã, anh thật sự không nhớ…”
“Có cần em nhắc lại nguyên văn để anh tăng thêm ấn tượng không?”
“Được, em nói xem, anh xem thử anh có nhớ lại được không.”
“Mùa thu hai năm trước, con mình chào đời mùng sáu tháng chín, anh bế Hi Hi nói: ây dà, bà xã, anh xem con gái anh có phải trông giống anh lắm không? Em nói hai đứa nhỏ này giống nhau như đúc, đứa này giống anh thì không phải đứa kia cũng giống anh sao? Thế em ngậm đắng nuốt cay đẻ tụi nó ra chẳng phải là không được tí miếng nào hay sao?”
“Khi đó anh đã thề non hẹn biển là: Sao lại không có miếng nào? Bây giờ anh yêu em muốn chết. Chờ cho em xuất viện rồi anh sẽ khiêng em lên vai, để em cưỡi trên đầu anh cả đời, còn quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy…”
Âu Dương Vân kể lại xong: “Anh nói xem, có phải anh đã nói như thế không hả?”
Nam Cung Phong gật đầu: “Ừ, nhớ rồi, là anh nói. Nhưng lúc đó anh nói là ‘tử mã nan truy’. Ngựa chết thì đương nhiên là không đuổi theo được rồi, cho nên bây giờ coi như không có. Thế nên em cũng đừng đi du lịch gì gì với Lâm Ái. Một nhà bốn người chúng mình quây quần bên nhau, có chỗ nào không tốt chứ?”
“Nam Cung Phong, tôi bóp chết anh bây giờ! Không ngờ anh lại dám bịa thành tử mã nan truy! Tử mã nan truy!!!”
Lại là một năm tháng chạp buốt giá, Nam Cung Phong nhất định đòi dẫn bà xã đi tham gian hội chợ chụp ảnh gì đó. Âu Dương Vân vốn không muốn đi, nhưng cuối cùng không đấu lại anh, đành phải đi cùng anh đến sân hội chợ.
Vốn đã không có hứng thú gì rồi, thế nên cô chỉ tùy ý ngắm ảnh chụp trong triển làm mấy lần mà thôi. Nam Cung Phong chỉ về phía đám người đông đúc đằng trước nói: “Chúng ta qua bên kia xem đi.”
Anh dắt tay Âu Dương Vân đứng trong đám người. Trong khoảnh khắc ấy, Âu Dương Vân bỗng mở to mắt, kinh ngạc bịt miệng. Cô không thể tin vào mắt mình. Cách chỗ cô đứng năm mươi mét là một bức ảnh mà cô và Nam Cung Phong đã chụp ở Hokkaido nhiều năm trước. Cô cho rằng tấm ảnh đó đã sớm không còn tồn tại. Khi đó cô giữ nó trong di động, nhưng di động bị Đàm Tuyết Vân ném xuống lầu rồi không tìm lại được. Bây giờ bất chợt nhìn thấy tấm ảnh này, cô lại có cảm xúc muốn rơi lệ…
“Sao hả? Có phải là rất bất ngờ không?”
Cô ra sức gật đầu: “Vâng! Bức ảnh này ở đâu ra vậy?”
“Năm đó gửi từ di động của em sang di động của anh. Mấy năm nay, em không phát hiện ra à?”
“Không có. Sao anh không nói sớm cho em biết? Anh không biết bức ảnh có ý nghĩa với em tới mức nào sao…”
“Anh chỉ muốn cho em một niềm vui bất ngờ thôi mà. Em đừng quên, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn sáu năm của chúng ta.”
“Em không quên, nhưng em tưởng anh đã quên.”
“Đồ ngốc, sao anh quên được chứ? Trong sách nói tròn sáu năm là một ngày rất đặc biệt. Nếu vào ngày này mà có thể khiến người thương của mình cảm động thì sau này sẽ không có ngưỡng bảy năm nữa đâu.”
Âu Dương Vân bật cười: “Không ngờ rằng đầu gỗ như anh mà cũng biết lãng mạn cơ đấy.”
“Bị em phát hiện hết mất rồi, anh còn hoành hành được nữa không đây?”
Nam Cung Phong ôm chặt vai cô: “Lát nữa chúng ta mang bức ảnh này về nhà treo lên. Em muốn treo ở đâu?”
“Treo trong phòng ngủ đi. Sáng vừa ngủ dậy là có thể nhìn thấy.”
“Được.”
Một trận tuyến rơi xán lạn như kim cương, một đôi tình nhân đã trải qua đau khổ. Tình yêu dưới kim cương, là tín ngưỡng suốt một đời của họ.
Âu Dương Vân chỉ muốn chờ đến ngày mình già đi, có thể chỉ vào bức ảnh nói với con cháu rằng: “Muốn nghe bà kể chuyện không? Để bà kể cho các con nghe câu chuyện về sự cứu rỗi và tín ngưỡng, đó là ký ức tốt đẹp nhất của đời bà…”
Sáu năm, từ thanh xuân trẻ trung, đến nay đã bước vào chương mới của cuộc đời.
Ký ức cuộc đời cô, tương lai cuộc đời cô, đều có sự tham dự của anh.
Anh là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, ăn sâu vào cốt tủy.
Trong cuộc đời của chúng ta, luôn có một người có thể khiến chúng ta cười tươi tắn nhất, khóc đau đớn nhất, nhớ sâu sắc nhất.
Người ấy sẽ dạy cho bạn mọi thứ về tình yêu, cũng sẽ cho bạn khả năng để yêu một người.
Người ấy đến thế giới này, chỉ vì gặp bạn.
Kiếp sau, kiếp sau nữa, mong rằng chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Hy vọng khi ấy, anh còn có thể cho em một bến cảng bình yên, ấm áp suốt cuộc đời.