Kết thúc công việc một ngày, Quý Phong trở về nhà. Vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông đang ngồi trên sofa, trò chuyện nhiệt liệt với vợ mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen sì.
E hèm…
Cậu cố ý hắng giọng để gợi ra sự chú ý của hai người. Nhưng không biết là do hai người kia không nghe thấy hay là cố ý bỏ qua cậu, thế mà không ai quay đầu lại, chỉ lo trò chuyện về đề tài đám mây bảy màu gì gì đó.
“Tình Tình…”
Cậu trầm giọng nói. Nam Cung Tình Tình quay đầu lại, tinh nghịch chạy đến trước mặt cậu: “Ông xã, anh đã về rồi. Lại đây, em giới thiệu cho hai người một chút. Đây là ông xã tôi Quý Phong, đây là bạn tốt mà em quen ở Paris mấy năm trước, Lạp Đinh.”
Bạn bè vớ vẩn gì thế. Tên gì không đặt lại đi đặt là Lạp Đinh? Vừa nghe còn tưởng là Lạp Đăng cơ đấy!
“Chào anh.”
“Chào anh.”
Hai người bắt tay. Quý Phong nhìn chằm chằm vào khuyên tai sáng lập lòe bên tai trái của Lạp Đinh, bất giác nhíu mi lại. Tình Tình nhà cậu khi nào thì lại kết bạn với loại côn đồ thế này…
“Xin phép một chút, tôi có mấy lời muốn nói với vợ tôi.”
Quý Phong kéo Tình Tình vào phòng. Cửa vừa đóng lại, cậu bất mãn răn dạy: “Ai bảo em dẫn bạn bè lung tung về nhà thế hả? Xem hắn ta ăn mặc hầm hố, nhìn là thấy ghê tởm rồi.”
“Ông xã, anh lạc hậu quá. Đó gọi là thời trang, ghê tởm chỗ nào? Anh chả biết thưởng thức gì cả.”
“Hả? Anh không biết thưởng thức? Em tìm đại một người tới xem thử hắn ta có giống côn đồ hay không?”
“Đừng nói người ta không phải là côn đồ, cho dù là côn đồ thì đã sao? Nước chúng ta đề cao dân chủ bình đẳng, chúng ta nên đối xử bình đẳng với đồng bào. Ba em chẳng phải cũng là côn đồ đó sao? Có ai từng kỳ thị ba em chưa?”
Quý Phong xoa ngực: “Được, anh không tranh luận về ngoại hình của hắn với em nữa. Em định khi nào đuổi hắn đi?”
“Đi gì mà đi! Lần này người ta về nước là để thăm em mà. Em định để cậu ấy ở lại nhà mình mấy ngày!”
“Không được!”
Quý Phong xoa eo: “Có hắn thì không có anh, có anh thì không có hắn. Em xem rồi làm đi!”
Tình Tình bĩu môi: “Em cũng không phải là loại có bồ khinh bạn. Anh muốn đi thì đi đi, em sẽ không đuổi bạn em đi đâu.”
“Em…”
Quý Phong tức giận tới mức không nói nên lời. Tình Tình ra phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ nhanh chóng truyền tới tiếng hai người vui vẻ nói chuyện, khiến người đàn ông bị bỏ quên trong phòng tức giận tới mức ói máu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tình Tình gắp thức ăn cho Lạp Đinh liên tục, còn thân thiết nói: “Đinh Đinh, ăn nhiều chút. Ở nước ngoài không ăn được những món Trung Quốc chính cống như vậy đâu.”
Lạp Đinh cười hi hi: “Cảm ơn honey…”
Quý Phong quý nữa cắn bể chén. Nếu không phải bình thường giỏi nhịn thì lúc này cậu đã hất bàn lên rồi. Trước mặt cậu mà dám liếc mắt đưa tình như thế, vậy thì lúc cậu không ở nhà, hai người này còn không sến tới chết.
“Ông xã, sao anh không ăn đi, nhìn bọn em làm gì? Trên mặt bọn em dính cái gì à?”
Tình Tình lau mặt, lại nâng cằm Lạp Đinh lên: “Đinh Đinh, để tớ xem thử nào. Í, không có thứ gì hết mà.”
Một bữa cơm ăn không biết ngột ngạt tới cỡ nào. Ăn cơm xong, Quý Phong lập tức ra ngoài. Không lâu sau đó, cậu đã bế con gái từ chỗ bố mình về. Cậu cho rằng làm vậy Tình Tình sẽ đặt trọng tâm lên người đứa con, ai dè cậu vừa vào cửa, Lạp Đinh đã xông tới trước mặt cậu, đón lấy đứa bé: “Wow, Ớt Nhỏ đã lớn thế này rồi à? Mau cho chú hôn cái nào! Chụt chụt, thơm quá nha.”
Quý Phong trợn mắt há mồm, vừa định cướp con gái lại thì liếc thấy bà xã trừng mắt, không cam lòng rụt tay lại.
“Tình Tình, sao đứa nhỏ trông không giống cậu gì hết vậy?”
“Ai bảo không giống tớ. Không giống tớ thì chẳng lẽ giống cậu à?”
“Hey, nhìn kỹ, đúng là hơi giống đấy. Cậu xem mũi này, môi này, đẹp y chang tớ. Còn có ánh mắt này nữa, xem quyến rũ chưa kìa.”
Quý Phong thật sự không nhịn được nữa. Đã nói tới mức đứa bé không giống cậu rồi, nếu cậu còn nhịn nữa thì cũng uất ức quá.
“Anh Lạp Đinh, sao con gái tôi lại trông giống anh được chứ? Anh nói thế khiến người nghe rất khó chịu đấy biết không?”
Lạp Đinh lơ đễnh cười: “Hỏi vợ anh xem, trước kia lúc bọn tôi còn ở bên nhau, cô ấy thường xuyên nói mong rằng sau này sẽ sinh một đứa bé trông giống tôi. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui thôi.”
Tình Tình ôm đứa bé: “Đinh Đinh, chúng ta dẫn Ớt Nhỏ đi tản bộ đi.”
“Được thôi.”
Hai người sánh vai đi ra ngoài. Quý Phong ngây người tại chỗ, tức giận tới mức nội tạng đau quặn cả lên. Rõ ràng cậu mới là chủ nhân cái nhà này, mới là ba của đứa bé, sao bây giờ làm như cậu mới là người dư vậy?
Cậu ngồi bệt xuống sofa, lấy di động ra gọi cho Nam Cung Phong. Điện thoại vừa kết nối, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Anh hai, anh có muốn quản em gái anh không vậy?”
“Tình Tình làm sao?”
“Không biết cô ấy dắt đứa bạn vớ vẩn ở đâu về, ngang nhiên mập mờ trước mặt tôi. Bây giờ còn ôm con gái tôi đi tản bộ với gã đàn ông đó nữa. Hơn nữa gã đàn ông đó còn nói con gái tôi trông giống hắn! Rốt cuộc anh có quản không hả? Có quản không hả?!”
Nam Cung Phong kéo điện thoại ra xa lỗ tai, chậm rãi nói: “Quý Phong à, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đây là việc nhà của tôi, tôi không cần tham dự thì tốt hơn. Cậu tự xem rồi làm đi. Bye bye.”
“A lô? A lô? Đừng cúp máy! Ê!”
Cậu ném điện thoại lên bàn trà. Người nhà này đều là loại người gì vậy? Vong ân phụ nghĩa!
Tình Tình và Lạp Đinh đi dạo tới hơn mười giờ mới về nhà. Sau khi đưa con gái cho bảo mẫu dỗ ngủ, cô bèn vào phòng Lạp Đinh, lại tán gẫu đến một hai giờ, cuối cùng mới vừa ngáp vừa về phòng ngủ.
Vừa vào cửa đã cảm thấy một luồng sát khí dày đặc. Quý Phong ngồi trên giường, mắt sáng như đuốc chất vấn: “Em nói rõ cho anh xem, rốt cuộc thì em với tên Lạp Đinh kia có quan hệ gì vậy hả?”
“Không phải đã nói với anh rồi sao, bạn bè chứ sao.”
“Bạn bè gì mà lại bỏ mặc ông xã ở một bên? Còn nữa, hắn nói trước kia hai người từng ở bên nhau, trước kia hai người thật sự từng ở bên nhau à?”
“Đúng vậy. Tụi em sống chung với nhau ở Paris hơn nửa năm.”
“Sống chung???”
Quý Phong mắt nổ đom đóm, suýt nữa thì ngất đi…
“Ha ha, ông xã hiểu nhầm rồi. Tụi em chỉ ở chung trong một căn nhà thôi, nhưng không ngủ cùng với nhau.”
Quý Phong nhảy xuống giường, Tình Tình giữ chặt cậu: “Anh sao vậy?”
“Anh bảo hắn cút đi, cút ngay bây giờ!”
“Anh dám!”
Tình Tình chặn trước cửa, buồn bực nói: “Em không cho anh đối xử như thế với bạn em.”
“Em không muốn làm anh tức chết thì tránh ra cho anh.”
“Anh muốn em tránh ra thì bước qua xác em cái đã!”
“Nam Cung Tình Tình!”
“Quý Phong!”
Đọ giọng ai lớn hơn chứ gì? Chơi luôn, ai sợ ai!
Quý Phong kéo tóc, chui vào trong chăn: “Ngày mai anh sẽ chuyển ra ngoài. Không thể sống yên thân ở đây được nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Tình Tình còn chưa thức dậy thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ ngoài cửa.
“Tôi bảo anh cút đi anh có nghe thấy không?”
“Tại sao tôi lại phải đi?”
“Đây là nhà tôi.”
“Cũng là nhà Tình Tình!”
“Tình Tình là vợ tôi!”
“Vợ anh là bạn tôi!”
“Rốt cuộc là bạn bè quan trọng hay là ông xã quan trọng, anh không làm rõ được à?”
“Vậy thì gọi Tình Tình ra hỏi chút, không phải sẽ biết ngay sao?”
Tình Tình xoa mắt, từ trong phòng đi ra: “Hai người làm gì vậy?”
Lạp Đinh vừa thấy cô như thấy cứu tinh: “Tình Tình, sao cậu lại kết hôn với loại đàn ông này? Dữ dằn quá! Mau ly hôn đi, tớ tìm người không dữ cho cậu.”
“Anh nói gì cơ?”
Quý Phong giơ nắm đấm muốn nện tới.
“Bỏ xuống cho tôi!”
Tình Tình xoay người chắn trước mặt Lạp Đinh.
“Không phải em đã nói với anh là đừng đối xử vô lễ với bạn của em rồi sao? Anh coi lời nói của em như gió thoảng qua tai hả?”
“Tình Tình, bây giờ anh không nói đùa với em đâu. Anh nghiêm túc đấy. Em có để hắn rời đi không?”
“Không!”
“Được, hắn không đi thì anh đi!”
Quý Phong tức giận đóng sầm cửa bỏ đi. Tình Tình chẳng những không đuổi theo mà còn quay lại an ủi Lạp Đinh: “Không sao đâu, Đinh Đinh, không sao đâu.”
Từ hôm đó bắt đầu, Quý Phong biến thành người lang thang có nhà không thể về. Một ngày hai bốn giờ ở trong công ty. Ba ngày sau, cậu có hơi không chịu nổi nửa. Chủ yếu là nhớ bà xã, chủ yếu là lo lắng lúc cậu không ở nhà, có khi nào bà xã sẽ cắm sừng cậu hay không…
Cậu rất tin vào con người Tình Tình. Kết hôn hơn hai năm, cô chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào ngoài cậu ra. Nhưng chính vì quen với sự chung thủy như vậy nên bỗng nhiên xuất hiện một tình địch, bảo cậu phải chịu đựng thế nào đây? Sao có thể không suy nghĩ miên man được chứ?
Tình Tình của cậu là người rất đơn thuần, sao có thể chống lại thủ đoạn dụ dỗ cao siêu được?
Sau một hồi suy nghĩ giằng co, cuối cùng cậu vẫn quyết định về nhà. Tuy rằng rất mất mặt, nhưng tốt hơn là bà xã bị người ta dụ mất.
Đến ngoài cổng biệt thự nhà mình, từ xa đã thấy một bóng người lén lút đứng trong góc tường gọi điện thoại. Quý Phong nấp dưới một thân cây, thấy người kia là Lạp Đinh, cúp điện thoại rồi đi ra sau biệt thự. Cậu lập tức tò mò, bèn đi theo sau.
Không bao lâu sau, cậu bỗng nghe thấy Lạp Đinh kêu một tiếng honey rồi nhào về phía một bóng đen khác. Hai người ôm chặt lấy nhau, sau đó làm hành động khiến máu trên người Quý Phong đều dồn lên não: Hai bóng đem hôn nhau kịch liệt dưới ánh trăng mờ nhạt, hôn tới mức trời đất mù mịt, quên hết tất cả.
Cậu gần như không kịp suy nghĩ đã xông tới trước mặt bóng đen, kéo hai người ra, nhắm ngay mặt Lạp Đinh đấm mạnh một cú. Ngay sau đó lại là một cú nữa, cú thứ hai, cú thứ ba… Đấm tới cú thứ năm, đằng sau bỗng vang lên tiếng hét toáng: “Anh dừng tay lại cho tôi!”
Quý Phong khựng lại, xác định mình không nghe nhầm, đó là giọng của một người đàn ông, không phải là Tình Tình vợ cậu.
Cậu ngơ ngác đứng dậy. Người đàn ông đã đi đến trước mặt cậu. Nhìn kỹ lại nhờ vào ánh trăng, không sai, là một người đàn ông, đàn ông trăm phần trăm.
Đàn ông… Với đàn ông… Quý Phong lập tức ngây ra.
“Ây dà, ây dà…”
Trong phòng khách, Tình Tình vừa bôi thuốc cho bạn tốt Đinh Đinh, vừa hung hăng trừng ông xã. Không rõ trắng đen đã đánh người, chờ lát nữa xử lý anh!
Đến bây giờ Quý Phong vẫn còn không hiểu ra sao. Cậu nhìn Lạp Đinh, lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Lạp Đinh, một ý tưởng kinh sợ xuất hiện trong đầu: Lạp Đinh… chẳng lẽ là người đồng tính sao?
“Xin lỗi Đinh Đinh, để cậu phải chịu thiệt rồi.”
Tình Tình dỗ một người đàn ông như dỗ một đứa trẻ, khiến Quý Phong thật sự không thoải mái.
“Không sao đâu honey, không phải lỗi của cậu.”
Lạp Đinh liếc xéo Quý Phong một cái. Lại là honey, lại là honey… Nếu không phải tại một tiếng honey này thì lúc này cậu sẽ nhào tới đánh người sao?!
“Wick, anh đi nghỉ ngơi với Lạp Đinh đi. Hôm nay thật sự xin lỗi. Ngày mai tôi sẽ làm cho ông xã tôi nói lời xin lỗi với hai người.”
Người đàn ông tên là Wick nhún vai tỏ vẻ không để ý, nắm tay Lạp Đinh vào phòng khách.
Quý Phong lại líu lưỡi. Xem ra suy đoán của mình là thật rồi.
“Anh vào đây cho em!”
Tình Tình đen mặt ra lệnh. Quý Phong vào phòng ngủ với cô.
“Nói đi, tại sao lại đánh bạn em?”
“Anh tưởng hắn với em… Hắn với em…”
“Đầu anh bị lừa đá à? Hắn với em làm gì? Em là loại người đó à?”
Tình Tình đập tay lên đầu cậu khiến Quý Phong sửng sốt.
“Hai người kia là đồng tính luyến à?”
“Giờ mà còn hỏi nữa à?”
Quý Phong tỏ vẻ buồn nôn: “Sao lại là đồng tính luyến? Sao em lại làm bạn với đồng tính luyến?”
Tình Tình không nói gì, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Quý Phong, em hy vọng anh đừng khinh thường Đinh Đinh. Tuy rằng đồng tính luyến không được mọi người tiếp nhận, nhưng em tán thành bọn họ. Anh có biết vì sao không? Bởi vì năm đó, cô gái bị anh làm tổn thương mà bỏ đi tha hương, nếu không phải gặp được họ thì rất có thể đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Lạp Đinh và Wick là ân nhân cứu mạng của em. Trong suốt một năm lưu lạc ở Pháp, họ đã chăm sóc cho em như em gái. Em mang ơn họ, em tận mắt chứng kiến tình yêu của họ thuần túy tới nhường nào. Cho nên tụi em vừa là bạn tốt cùng chung hoạn nạn, đồng thời cũng là chị em tình như tay chân, hơn nữa còn là tri kỷ hiểu nhau biết nhau.”
Ánh mắt Tình Tình ướt nhòe. Quý Phong bị rung động sâu sắc, ôm chặt lấy Tình Tình: “Xin lỗi, anh không biết giữa em và họ từng xảy ra những chuyện như vậy. Sao em không nói sớm?”
“Em cho rằng anh tin vào nhân phẩm của em.”
“Đồ ngốc. Anh tin em, nhưng anh càng yêu em. Anh càng yêu em thì càng không thể chịu được em đối xử tốt với người đàn ông khác. Trong lúc anh không hề hay biết, nhìn em và Lạp Đinh thân thiết với anh, em bảo anh phải bình tĩnh thế nào đây? Đồ ngốc, sau này đừng giấu anh chuyện gì nữa…”
Tình Tình hít sâu một hơi: “Không phải là em giấu anh. Là Lạp Đinh không muốn cho anh biết. Dù sao thì trên thế giới này có quá ít người có thể chấp nhận đồng tính luyến. Cậu ấy không muốn đi tới đâu cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.”
“Thế họ là sao vậy? Sao lại chạy đến sau biệt thự nhà mình…”
“Lạp Đinh cãi nhau với Wick nên về nước. Wick biết cậu ấy ở chỗ em nên đã suốt đêm chạy đến đây. Wick không muốn quấy rầy người nhà em nên hẹn Lạp Đinh ra gặp mặt. Ai ngờ lại không đúng dịp bị anh thấy.”
Quý Phong vỡ lẽ, tâm trạng bị đè nén mấy ngày cũng được giải tỏa. Cậu bế Tình Tình lên giường: “Bà xã, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết…”
Hai người cười dịu dàng nhìn nhau. Trong bóng đêm như nước, ngoài cửa sổ, gió nhẹ lướt qua lá cây, mây đen che ánh trăng lặng lẽ rời đi. Sau khi hiểu được chân lý tình yêu và sự bao dung, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cuộc hôn nhân của họ chỉ mới bắt đầu.
E hèm…
Cậu cố ý hắng giọng để gợi ra sự chú ý của hai người. Nhưng không biết là do hai người kia không nghe thấy hay là cố ý bỏ qua cậu, thế mà không ai quay đầu lại, chỉ lo trò chuyện về đề tài đám mây bảy màu gì gì đó.
“Tình Tình…”
Cậu trầm giọng nói. Nam Cung Tình Tình quay đầu lại, tinh nghịch chạy đến trước mặt cậu: “Ông xã, anh đã về rồi. Lại đây, em giới thiệu cho hai người một chút. Đây là ông xã tôi Quý Phong, đây là bạn tốt mà em quen ở Paris mấy năm trước, Lạp Đinh.”
Bạn bè vớ vẩn gì thế. Tên gì không đặt lại đi đặt là Lạp Đinh? Vừa nghe còn tưởng là Lạp Đăng cơ đấy!
“Chào anh.”
“Chào anh.”
Hai người bắt tay. Quý Phong nhìn chằm chằm vào khuyên tai sáng lập lòe bên tai trái của Lạp Đinh, bất giác nhíu mi lại. Tình Tình nhà cậu khi nào thì lại kết bạn với loại côn đồ thế này…
“Xin phép một chút, tôi có mấy lời muốn nói với vợ tôi.”
Quý Phong kéo Tình Tình vào phòng. Cửa vừa đóng lại, cậu bất mãn răn dạy: “Ai bảo em dẫn bạn bè lung tung về nhà thế hả? Xem hắn ta ăn mặc hầm hố, nhìn là thấy ghê tởm rồi.”
“Ông xã, anh lạc hậu quá. Đó gọi là thời trang, ghê tởm chỗ nào? Anh chả biết thưởng thức gì cả.”
“Hả? Anh không biết thưởng thức? Em tìm đại một người tới xem thử hắn ta có giống côn đồ hay không?”
“Đừng nói người ta không phải là côn đồ, cho dù là côn đồ thì đã sao? Nước chúng ta đề cao dân chủ bình đẳng, chúng ta nên đối xử bình đẳng với đồng bào. Ba em chẳng phải cũng là côn đồ đó sao? Có ai từng kỳ thị ba em chưa?”
Quý Phong xoa ngực: “Được, anh không tranh luận về ngoại hình của hắn với em nữa. Em định khi nào đuổi hắn đi?”
“Đi gì mà đi! Lần này người ta về nước là để thăm em mà. Em định để cậu ấy ở lại nhà mình mấy ngày!”
“Không được!”
Quý Phong xoa eo: “Có hắn thì không có anh, có anh thì không có hắn. Em xem rồi làm đi!”
Tình Tình bĩu môi: “Em cũng không phải là loại có bồ khinh bạn. Anh muốn đi thì đi đi, em sẽ không đuổi bạn em đi đâu.”
“Em…”
Quý Phong tức giận tới mức không nói nên lời. Tình Tình ra phòng ngủ. Ngoài phòng ngủ nhanh chóng truyền tới tiếng hai người vui vẻ nói chuyện, khiến người đàn ông bị bỏ quên trong phòng tức giận tới mức ói máu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tình Tình gắp thức ăn cho Lạp Đinh liên tục, còn thân thiết nói: “Đinh Đinh, ăn nhiều chút. Ở nước ngoài không ăn được những món Trung Quốc chính cống như vậy đâu.”
Lạp Đinh cười hi hi: “Cảm ơn honey…”
Quý Phong quý nữa cắn bể chén. Nếu không phải bình thường giỏi nhịn thì lúc này cậu đã hất bàn lên rồi. Trước mặt cậu mà dám liếc mắt đưa tình như thế, vậy thì lúc cậu không ở nhà, hai người này còn không sến tới chết.
“Ông xã, sao anh không ăn đi, nhìn bọn em làm gì? Trên mặt bọn em dính cái gì à?”
Tình Tình lau mặt, lại nâng cằm Lạp Đinh lên: “Đinh Đinh, để tớ xem thử nào. Í, không có thứ gì hết mà.”
Một bữa cơm ăn không biết ngột ngạt tới cỡ nào. Ăn cơm xong, Quý Phong lập tức ra ngoài. Không lâu sau đó, cậu đã bế con gái từ chỗ bố mình về. Cậu cho rằng làm vậy Tình Tình sẽ đặt trọng tâm lên người đứa con, ai dè cậu vừa vào cửa, Lạp Đinh đã xông tới trước mặt cậu, đón lấy đứa bé: “Wow, Ớt Nhỏ đã lớn thế này rồi à? Mau cho chú hôn cái nào! Chụt chụt, thơm quá nha.”
Quý Phong trợn mắt há mồm, vừa định cướp con gái lại thì liếc thấy bà xã trừng mắt, không cam lòng rụt tay lại.
“Tình Tình, sao đứa nhỏ trông không giống cậu gì hết vậy?”
“Ai bảo không giống tớ. Không giống tớ thì chẳng lẽ giống cậu à?”
“Hey, nhìn kỹ, đúng là hơi giống đấy. Cậu xem mũi này, môi này, đẹp y chang tớ. Còn có ánh mắt này nữa, xem quyến rũ chưa kìa.”
Quý Phong thật sự không nhịn được nữa. Đã nói tới mức đứa bé không giống cậu rồi, nếu cậu còn nhịn nữa thì cũng uất ức quá.
“Anh Lạp Đinh, sao con gái tôi lại trông giống anh được chứ? Anh nói thế khiến người nghe rất khó chịu đấy biết không?”
Lạp Đinh lơ đễnh cười: “Hỏi vợ anh xem, trước kia lúc bọn tôi còn ở bên nhau, cô ấy thường xuyên nói mong rằng sau này sẽ sinh một đứa bé trông giống tôi. Tôi chỉ muốn làm cho cô ấy vui thôi.”
Tình Tình ôm đứa bé: “Đinh Đinh, chúng ta dẫn Ớt Nhỏ đi tản bộ đi.”
“Được thôi.”
Hai người sánh vai đi ra ngoài. Quý Phong ngây người tại chỗ, tức giận tới mức nội tạng đau quặn cả lên. Rõ ràng cậu mới là chủ nhân cái nhà này, mới là ba của đứa bé, sao bây giờ làm như cậu mới là người dư vậy?
Cậu ngồi bệt xuống sofa, lấy di động ra gọi cho Nam Cung Phong. Điện thoại vừa kết nối, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Anh hai, anh có muốn quản em gái anh không vậy?”
“Tình Tình làm sao?”
“Không biết cô ấy dắt đứa bạn vớ vẩn ở đâu về, ngang nhiên mập mờ trước mặt tôi. Bây giờ còn ôm con gái tôi đi tản bộ với gã đàn ông đó nữa. Hơn nữa gã đàn ông đó còn nói con gái tôi trông giống hắn! Rốt cuộc anh có quản không hả? Có quản không hả?!”
Nam Cung Phong kéo điện thoại ra xa lỗ tai, chậm rãi nói: “Quý Phong à, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đây là việc nhà của tôi, tôi không cần tham dự thì tốt hơn. Cậu tự xem rồi làm đi. Bye bye.”
“A lô? A lô? Đừng cúp máy! Ê!”
Cậu ném điện thoại lên bàn trà. Người nhà này đều là loại người gì vậy? Vong ân phụ nghĩa!
Tình Tình và Lạp Đinh đi dạo tới hơn mười giờ mới về nhà. Sau khi đưa con gái cho bảo mẫu dỗ ngủ, cô bèn vào phòng Lạp Đinh, lại tán gẫu đến một hai giờ, cuối cùng mới vừa ngáp vừa về phòng ngủ.
Vừa vào cửa đã cảm thấy một luồng sát khí dày đặc. Quý Phong ngồi trên giường, mắt sáng như đuốc chất vấn: “Em nói rõ cho anh xem, rốt cuộc thì em với tên Lạp Đinh kia có quan hệ gì vậy hả?”
“Không phải đã nói với anh rồi sao, bạn bè chứ sao.”
“Bạn bè gì mà lại bỏ mặc ông xã ở một bên? Còn nữa, hắn nói trước kia hai người từng ở bên nhau, trước kia hai người thật sự từng ở bên nhau à?”
“Đúng vậy. Tụi em sống chung với nhau ở Paris hơn nửa năm.”
“Sống chung???”
Quý Phong mắt nổ đom đóm, suýt nữa thì ngất đi…
“Ha ha, ông xã hiểu nhầm rồi. Tụi em chỉ ở chung trong một căn nhà thôi, nhưng không ngủ cùng với nhau.”
Quý Phong nhảy xuống giường, Tình Tình giữ chặt cậu: “Anh sao vậy?”
“Anh bảo hắn cút đi, cút ngay bây giờ!”
“Anh dám!”
Tình Tình chặn trước cửa, buồn bực nói: “Em không cho anh đối xử như thế với bạn em.”
“Em không muốn làm anh tức chết thì tránh ra cho anh.”
“Anh muốn em tránh ra thì bước qua xác em cái đã!”
“Nam Cung Tình Tình!”
“Quý Phong!”
Đọ giọng ai lớn hơn chứ gì? Chơi luôn, ai sợ ai!
Quý Phong kéo tóc, chui vào trong chăn: “Ngày mai anh sẽ chuyển ra ngoài. Không thể sống yên thân ở đây được nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Tình Tình còn chưa thức dậy thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ ngoài cửa.
“Tôi bảo anh cút đi anh có nghe thấy không?”
“Tại sao tôi lại phải đi?”
“Đây là nhà tôi.”
“Cũng là nhà Tình Tình!”
“Tình Tình là vợ tôi!”
“Vợ anh là bạn tôi!”
“Rốt cuộc là bạn bè quan trọng hay là ông xã quan trọng, anh không làm rõ được à?”
“Vậy thì gọi Tình Tình ra hỏi chút, không phải sẽ biết ngay sao?”
Tình Tình xoa mắt, từ trong phòng đi ra: “Hai người làm gì vậy?”
Lạp Đinh vừa thấy cô như thấy cứu tinh: “Tình Tình, sao cậu lại kết hôn với loại đàn ông này? Dữ dằn quá! Mau ly hôn đi, tớ tìm người không dữ cho cậu.”
“Anh nói gì cơ?”
Quý Phong giơ nắm đấm muốn nện tới.
“Bỏ xuống cho tôi!”
Tình Tình xoay người chắn trước mặt Lạp Đinh.
“Không phải em đã nói với anh là đừng đối xử vô lễ với bạn của em rồi sao? Anh coi lời nói của em như gió thoảng qua tai hả?”
“Tình Tình, bây giờ anh không nói đùa với em đâu. Anh nghiêm túc đấy. Em có để hắn rời đi không?”
“Không!”
“Được, hắn không đi thì anh đi!”
Quý Phong tức giận đóng sầm cửa bỏ đi. Tình Tình chẳng những không đuổi theo mà còn quay lại an ủi Lạp Đinh: “Không sao đâu, Đinh Đinh, không sao đâu.”
Từ hôm đó bắt đầu, Quý Phong biến thành người lang thang có nhà không thể về. Một ngày hai bốn giờ ở trong công ty. Ba ngày sau, cậu có hơi không chịu nổi nửa. Chủ yếu là nhớ bà xã, chủ yếu là lo lắng lúc cậu không ở nhà, có khi nào bà xã sẽ cắm sừng cậu hay không…
Cậu rất tin vào con người Tình Tình. Kết hôn hơn hai năm, cô chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào ngoài cậu ra. Nhưng chính vì quen với sự chung thủy như vậy nên bỗng nhiên xuất hiện một tình địch, bảo cậu phải chịu đựng thế nào đây? Sao có thể không suy nghĩ miên man được chứ?
Tình Tình của cậu là người rất đơn thuần, sao có thể chống lại thủ đoạn dụ dỗ cao siêu được?
Sau một hồi suy nghĩ giằng co, cuối cùng cậu vẫn quyết định về nhà. Tuy rằng rất mất mặt, nhưng tốt hơn là bà xã bị người ta dụ mất.
Đến ngoài cổng biệt thự nhà mình, từ xa đã thấy một bóng người lén lút đứng trong góc tường gọi điện thoại. Quý Phong nấp dưới một thân cây, thấy người kia là Lạp Đinh, cúp điện thoại rồi đi ra sau biệt thự. Cậu lập tức tò mò, bèn đi theo sau.
Không bao lâu sau, cậu bỗng nghe thấy Lạp Đinh kêu một tiếng honey rồi nhào về phía một bóng đen khác. Hai người ôm chặt lấy nhau, sau đó làm hành động khiến máu trên người Quý Phong đều dồn lên não: Hai bóng đem hôn nhau kịch liệt dưới ánh trăng mờ nhạt, hôn tới mức trời đất mù mịt, quên hết tất cả.
Cậu gần như không kịp suy nghĩ đã xông tới trước mặt bóng đen, kéo hai người ra, nhắm ngay mặt Lạp Đinh đấm mạnh một cú. Ngay sau đó lại là một cú nữa, cú thứ hai, cú thứ ba… Đấm tới cú thứ năm, đằng sau bỗng vang lên tiếng hét toáng: “Anh dừng tay lại cho tôi!”
Quý Phong khựng lại, xác định mình không nghe nhầm, đó là giọng của một người đàn ông, không phải là Tình Tình vợ cậu.
Cậu ngơ ngác đứng dậy. Người đàn ông đã đi đến trước mặt cậu. Nhìn kỹ lại nhờ vào ánh trăng, không sai, là một người đàn ông, đàn ông trăm phần trăm.
Đàn ông… Với đàn ông… Quý Phong lập tức ngây ra.
“Ây dà, ây dà…”
Trong phòng khách, Tình Tình vừa bôi thuốc cho bạn tốt Đinh Đinh, vừa hung hăng trừng ông xã. Không rõ trắng đen đã đánh người, chờ lát nữa xử lý anh!
Đến bây giờ Quý Phong vẫn còn không hiểu ra sao. Cậu nhìn Lạp Đinh, lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Lạp Đinh, một ý tưởng kinh sợ xuất hiện trong đầu: Lạp Đinh… chẳng lẽ là người đồng tính sao?
“Xin lỗi Đinh Đinh, để cậu phải chịu thiệt rồi.”
Tình Tình dỗ một người đàn ông như dỗ một đứa trẻ, khiến Quý Phong thật sự không thoải mái.
“Không sao đâu honey, không phải lỗi của cậu.”
Lạp Đinh liếc xéo Quý Phong một cái. Lại là honey, lại là honey… Nếu không phải tại một tiếng honey này thì lúc này cậu sẽ nhào tới đánh người sao?!
“Wick, anh đi nghỉ ngơi với Lạp Đinh đi. Hôm nay thật sự xin lỗi. Ngày mai tôi sẽ làm cho ông xã tôi nói lời xin lỗi với hai người.”
Người đàn ông tên là Wick nhún vai tỏ vẻ không để ý, nắm tay Lạp Đinh vào phòng khách.
Quý Phong lại líu lưỡi. Xem ra suy đoán của mình là thật rồi.
“Anh vào đây cho em!”
Tình Tình đen mặt ra lệnh. Quý Phong vào phòng ngủ với cô.
“Nói đi, tại sao lại đánh bạn em?”
“Anh tưởng hắn với em… Hắn với em…”
“Đầu anh bị lừa đá à? Hắn với em làm gì? Em là loại người đó à?”
Tình Tình đập tay lên đầu cậu khiến Quý Phong sửng sốt.
“Hai người kia là đồng tính luyến à?”
“Giờ mà còn hỏi nữa à?”
Quý Phong tỏ vẻ buồn nôn: “Sao lại là đồng tính luyến? Sao em lại làm bạn với đồng tính luyến?”
Tình Tình không nói gì, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Quý Phong, em hy vọng anh đừng khinh thường Đinh Đinh. Tuy rằng đồng tính luyến không được mọi người tiếp nhận, nhưng em tán thành bọn họ. Anh có biết vì sao không? Bởi vì năm đó, cô gái bị anh làm tổn thương mà bỏ đi tha hương, nếu không phải gặp được họ thì rất có thể đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Lạp Đinh và Wick là ân nhân cứu mạng của em. Trong suốt một năm lưu lạc ở Pháp, họ đã chăm sóc cho em như em gái. Em mang ơn họ, em tận mắt chứng kiến tình yêu của họ thuần túy tới nhường nào. Cho nên tụi em vừa là bạn tốt cùng chung hoạn nạn, đồng thời cũng là chị em tình như tay chân, hơn nữa còn là tri kỷ hiểu nhau biết nhau.”
Ánh mắt Tình Tình ướt nhòe. Quý Phong bị rung động sâu sắc, ôm chặt lấy Tình Tình: “Xin lỗi, anh không biết giữa em và họ từng xảy ra những chuyện như vậy. Sao em không nói sớm?”
“Em cho rằng anh tin vào nhân phẩm của em.”
“Đồ ngốc. Anh tin em, nhưng anh càng yêu em. Anh càng yêu em thì càng không thể chịu được em đối xử tốt với người đàn ông khác. Trong lúc anh không hề hay biết, nhìn em và Lạp Đinh thân thiết với anh, em bảo anh phải bình tĩnh thế nào đây? Đồ ngốc, sau này đừng giấu anh chuyện gì nữa…”
Tình Tình hít sâu một hơi: “Không phải là em giấu anh. Là Lạp Đinh không muốn cho anh biết. Dù sao thì trên thế giới này có quá ít người có thể chấp nhận đồng tính luyến. Cậu ấy không muốn đi tới đâu cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.”
“Thế họ là sao vậy? Sao lại chạy đến sau biệt thự nhà mình…”
“Lạp Đinh cãi nhau với Wick nên về nước. Wick biết cậu ấy ở chỗ em nên đã suốt đêm chạy đến đây. Wick không muốn quấy rầy người nhà em nên hẹn Lạp Đinh ra gặp mặt. Ai ngờ lại không đúng dịp bị anh thấy.”
Quý Phong vỡ lẽ, tâm trạng bị đè nén mấy ngày cũng được giải tỏa. Cậu bế Tình Tình lên giường: “Bà xã, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết…”
Hai người cười dịu dàng nhìn nhau. Trong bóng đêm như nước, ngoài cửa sổ, gió nhẹ lướt qua lá cây, mây đen che ánh trăng lặng lẽ rời đi. Sau khi hiểu được chân lý tình yêu và sự bao dung, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cuộc hôn nhân của họ chỉ mới bắt đầu.