Kích tình trôi qua, hai người đều không buồn ngủ. Âu Dương Vân nằm trong lòng Nam Cung Phong, mệt mỏi hỏi anh: “Sao anh thành thạo thế? Từng có kinh nghiệm phong phú rồi hả?”
Anh khẽ vuốt tóc cô, tức giận đáp: “Đây là bản năng. Cho dù không có kinh nghiệm thì vẫn có thể hoàn thành.”
“Hoàn thành là một chuyện, nhưng sao có thể hoàn thành tốt như vậy được chứ?”
Âu Dương Vân vừa dứt lời, lập tức xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên. Quả nhiên, Nam Cung Phong cười nói: “Vừa rồi anh còn lo em sẽ không hài lòng, bây giờ nghe em nói vậy, anh lại thấy yên tâm rồi.”
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu.”
Cô xấu hổ nhéo anh một phát.
“Câu hỏi gì cơ?”
“Thì câu hỏi lúc nãy đó.”
“Câu hỏi lúc nãy nào?”
Hai người như thể đang chơi trốn tìm vậy. Cô thẹn thùng không dám nói rõ, anh bèn ra sức giả ngu. Đến cuối cùng, Âu Dương Vân hơi nổi giận, bất chấp tất cả nói thẳng thừng: “Anh không phải là trai tân đúng không?”
Nam Cung Phong bị câu hỏi của cô chặn họng tới mức suýt nữa lồi mắt ra: “Chuyện này có quan trọng không?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi! Nếu anh không phải là trai tân thì em cảm thấy em rất thiệt thòi.”
“Thiệt thòi thì cũng hết cách rồi, gạo đã nấu thành cơm chín.”
“Ý anh là anh thật sự không phải là trai tân hả?”
“Có quan trọng tới mức đó không? Thời này có cô gái nào còn đi so đo đàn ông có còn tân hay không chứ?”
“Tuy rằng không so đo, nhưng nếu anh là trai tân thì em sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.”
“Ai bảo em không gặp anh sớm hơn, hoặc là để anh gặp được em sớm hơn.”
Âu Dương Vân bĩu môi: “Được rồi, em không so đo chuyện anh không phải là trai tân. Vậy thì anh nói thật cho em biết, anh từng có mấy người phụ nữ?”
Nam Cung Phong im lặng một lát, lấy một điếu thuốc trên tủ đầu giường ra, đốt lên rồi rít một ngụm, nói thật: “Một người.”
“Đường Huyên?”
“Ừ.”
Ánh mắt Âu Dương Vân lập tức buồn bã. Người phụ nữ kia lẽ ra sẽ hạnh phúc biết mấy vì có một người yêu như Nam Cung Phong, nhưng tại sao cô ta lại không quý trọng mà lại vứt bỏ người yêu như vậy chứ?
“Em là lần đầu tiên. Anh lời rồi đó.”
Cô ra vẻ thong dong đổi đề tài, không muốn nói chuyện về người khiến cho họ đều có khúc mắc trong không khí tốt đẹp này.
“Thì lời, cho nên sau này anh nhất định sẽ cố gắng yêu thương em.”
Nam Cung Phong ôm chặt cô, dùng cằm cọ lên trán cô, thì thào nói: “Thật không ngờ rằng thượng đế lại phái một thiên thần như em đến cứu vớt ma quỷ là anh đây. Anh còn tưởng rằng mình sẽ sống vô tri vô giác suốt một đời. Tiểu Vân, cảm ơn em, em đã cứu anh ra khỏi bóng đêm vô tận đó.”
Tình yêu tuyệt vời như thế đấy. Nó có thể làm tổn thương người ta, cũng có thể cứu vớt người ta. Nó có thể biến thành một cây gai độc khiến người ta đau khổ, cũng có thể biến thành một bài thuốc hay chữa trị vết thương lâu năm trong lòng người.
“Tiểu Vân, có những lời có lẽ là không hợp để nói lúc này, nhưng anh vẫn muốn thẳng thắn với em. Anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo, anh có rất nhiều khuyết điểm. Người như anh, có lẽ không xứng để có một tình yêu hoản hảo. Nhưng anh lại khao khát có được nó. Em biết anh yêu em khó khăn tới mức nào, cố gắng bao lâu, trải qua đấu tranh sâu sắc cỡ nào mới có thể mở cánh cửa lòng mình ra cho em bước vào. Cho nên em nhất định không thể khiến anh thất vọng, nếu lại bị tổn thương vì tình cảm lần nữa thì anh thật sự không biết mình sẽ biến thành thế nào nữa. Đôi khi anh rất hâm mộ đám Trương Tề Mặc. Họ luôn ôm thái độ chơi đùa với tình yêu, hôm nay đá người khác, ngày mai lại bị người khác đá, đơn giản như ăn cơm vậy. Nhưng đơn giản như thế mà người cũng là con cháu nhà giàu như anh lại không thể làm được.”
“Đó là vì họ không có trái tim. Người đàn ông không có trái tim thì sẽ không bị tổn thương. Nhưng nếu không có trái tim thì sống còn có ý nghĩa gì nữa? Anh đừng hâm mộ họ, anh chỉ cần làm chính anh là được rồi.”
Đêm nay, Nam Cung Phong ngủ rất say. Âu Dương Vân lại trằn trọc trăn trở, khó có thể đi vào giấc ngủ. Lời nói của Nam Cung Phong vẫn văng vẳng bên tai. Cô rất muốn nổi dũng khí thẳng thắn mọi chuyện với anh, nhưng lại cảm thấy chưa đến thời cơ. Tình yêu của hai người vừa mới bắt đầu, còn cần thời gian để vun đắp tín nhiệm.
Nắng sớm ấm áp mà không chói lóa, chiếu rọi bóng râm vừa khớp trên sàn nhà.
Âu Dương Vân không nhớ rõ sau này mình ngủ như thế nào nữa, chỉ nhớ mặt trời đã ló dạng ngoài cửa sổ, cô quấn chăn động đậy, mặt dần dần đỏ lên.
“Dậy rồi à?” Anh nằm bên cạnh cô, đang xem TV vặn volumn rất nhỏ. Lúc này anh nghiêng người nhìn cô, cúi đầu hôn cô một chút.
“Mấy giờ rồi?” Giọng cô khàn khàn.
“Hơn mười hai giờ.” Anh nhìn đồng hồ, “Có đói bụng không? Dậy xuống dưới ăn chút cơm trưa đi, có được không?”
“Vâng.” Cô gật đầu, cựa quậy, cố nén cảm giác là lạ giữa hai chân, xốc chăn lên muốn xuống giường.
Anh nhìn động tác của cô, khẽ mỉm cười, “Có cần anh bế em không?”
Giọng nói và nhịp điệu này, quả thực như một con người hoàn toàn khác với anh ngày thường… Vừa biếng nhác, vừa gợi đòn, vừa đầy hàm ý.
Cô e thẹn mặc váy ngủ đặt bên cạnh vào, vội xuống giường mang dép lê rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Bật đèn tường lên, cô vén tóc ra sau lưng, lấy ly đánh răng.
Cô mơ màng đánh răng, lại cảm thấy mệt nhọc rồi.
“Còn mệt à?” Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai cô. Anh đã đi đến sau lưng cô, hai tay chống lên bồn rửa mặt, như đang ôm lấy cô vào lòng, thân thể dính sát vào người cô một cách mờ ám.
Cô hơi híp mắt, có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong gương, anh đang vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.
“Mệt.” Cô tức giận đánh răng, đáp lại bằng giọng mơ hồ. Một lát sau, giọng nói bỗng cất cao hơn, có vẻ thẹn quá thành giận, “Nam Cung Phong!”
Thừa dịp cô buồn ngủ, tay anh bắt đầu làm xằng làm bậy trên người cô.
“Ừ, anh đây.” anh bình tĩnh đáp, tay vẫn không dừng lại.
“Dê xồm…” Miệng cô đầy bọt kem đánh răng, vừa phải cầm ly súc miệng, vừa phải ngăn cản anh làm chuyện xấu. Cuối cùng đương nhiên là luống cuống tay chân, đành phải xấu hổ nói: “Đầu óc anh chỉ còn lại chuyện xấu xa đó thôi hả…”
“Ừ.” Anh bế cô từ trên nền nhà đặt lên bồn rửa tay. Có một số thứ, một khi đã phá giới rồi thì rất khó để nhịn được.
Ăn trưa xong, hai người dắt tay đi tới tháp Eiffel nổi tiếng nhất Paris. Nhìn kiến trúc vĩ đại ấy, Âu Dương Vân quên hết phiền muộn trong lòng. Cô chạy quanh ngọn tháp lớn như một đứa trẻ. Nam Cung Phong ngơ ngác nhìn cô, giống như thấy được cô gái ngồi đọc sách trong quán mì cay nhiều năm về trước, cũng cười như một đứa bé mãi mà không lớn.