“Bác gái không sao chứ ạ?”
Cô khẽ hỏi, lúc này cô lại thật sự hi vọng bác trai lừa mình.
Diêu Mẫn Quân lặng im chảy nước mắt, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt cháu gái, nghẹn ngào nói: “Tiểu Vân, con hãy cứu bác trai con có được không? Đây là lần cuối cùng bác cầu xin con, thật sự là lần cuối cùng...”
Trái tim Âu Dương Vân thoáng chốc như rơi xuống vực thẳm.
Cô liếc nhìn người bác đang ngồi xổm ở góc tường, hai tay ôm đầu, tựa như đã đến cùng đường rồi. Trong gian phòng không tính là quá rộng, mọi nơi đều ngập tràn nỗi âu sầu.
“Là thật sao? Bác gái mắc bệnh ung thư gan sao?”
Lúc này Lữ Trường Quý mới đứng dậy, đưa cô xem một đống kết quả kiểm tra của bệnh viện. Cô xem qua từng tờ một, cuối cùng gào lên như phát điên: “Vì sao chứ? Vì sao trước đây gặp phải khó khăn đều biết đi tìm con, sao lần này lại không biết? Hai người không có tiền có thể nói với con mà, tại sao lại mù quáng bước vào con đường tội phạm?!”
Diêu Mẫn Quân khóc lóc nói: “Vì trước kia đã đem đến cho con quá nhiều phiền phức, cho nên hai bác không dám phiền con nữa. Bác trai của con cũng muốn đi tìm con, nhưng bị bác cản lại. Dù sao cũng đã là giai đoạn cuối rồi, ai biết còn có thể sống được đến ngày nào...”
“Bác gái không cho bác trai tìm con, lại để cho bác trai đi buôn lậu thuốc phiện ư? Bây giờ không phải vẫn phiền đến con sao? Nếu như tìm đến con ngay từ đầu thì giờ mọi chuyện cũng đâu đến nông nỗi này!”
Âu Dương Vân vô cùng khổ sở, cuộc sống của bản thân cô đã đủ hỗn loạn rồi, người thân bên cạnh còn muốn thêm phiền.
“Tiểu Vân, bác gái của con không biết về giao dịch với Lý Giáp Phú, là bác không đành lòng nhìn bà ấy nằm chờ chết. Bây giờ bác cũng đã nghĩ thông suốt rồi, con không giúp bác cũng không sao, nếu như bác gái của con chết rồi, bác sống một mình cũng có nghĩa lý gì...”
“Ông im miệng đi!”
Diêu Mẫn Quân quay đầu, giận dữ gào lên với chồng, lại tiếp tục cầu xin cháu gái: “Đừng nghe bác con nói bậy, con nhất định phải cứu ông ấy. Ông ấy là người anh trai duy nhất của mẹ con, ngoài ba con thì ông ấy là người thân duy nhất trên đời này của con. Nếu như ông ấy bị phán tội, mẹ con dưới suối vàng chắc chắn sẽ không yên lòng.”
Âu Dương Vân không ngừng vật lộn trong đau khổ, lòng dạ vốn đã quyết lại dần dao động. Bác gái vẫn còn đang khổ sở cầu xin: “Tiểu Vân, Tiểu Vân, xin con...”
Lữ Trường Quý không đành lòng nhìn vợ khóc xin đáng thương như vậy, ông ta nhào đến ôm chầm lấy bà: “Mẫn Quân, đừng khóc nữa, sức khỏe của mình không chịu nổi đâu.”
Hai vợ chồng ôm nhau mà khóc lóc, Âu Dương Vân ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng này lại chợt cảm thấy có phần hâm mộ. Tuy rằng bác trai và bác gái tối mắt vì lợi, người có rất nhiều thói xấu, nhưng phần chân tình này của cả hai lại thật đáng quý, ít nhất là trước giờ cô và mẹ cô chưa bao giờ có được điều ấy.
“Được rồi, hai người đừng khóc nữa.”
Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng mà mẹ chồng cho mình, nhét vào tay bác gái: “Bác cầm cái này đi, nhất định phải chữa khỏi bệnh.”
“Vậy còn bác trai của con thì sao?”
Diêu Mẫn Quân rưng rưng nước mắt hỏi.
Cô do dự một chút, lại trả lời một cách gian nan: “Con sẽ không bỏ mặc bác trai.”
Trên đường trở về, ánh trăng nghiêng nghiêng, sao trời lưa thưa. Cô một mình một người rảo bước mà đi, nhưng ánh trăng sáng trong cũng không sưởi ấm được cõi lòng lạnh lẽo.
Nghĩ đến cuộc đời rối như tơ vò của mình, nhất thời cô thật không biết nên bắt đầu lần gỡ từ đâu.
Ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24h, cô ghé vào mua mấy lon bia, định về nhà làm một trận say giải ngàn sầu. Tuy rằng đây không phải là hành động mà một vị giáo viên gương mẫu nên làm, nhưng trút bỏ thân phận giáo viên, cô chẳng qua là một cô gái xấu xa mang lòng báo thù mà thôi.
Về đến nhà vừa đúng mười một giờ, cô rón rén lên lầu. Phòng của Nam Cung Phong tối đen, Âu Dương Vân sợ đánh thức anh nên lần mò trong bóng tối đi về phía trước. Nào ngờ đi được nửa đường, bên tai đã vang lên một giọng nói hút hồn: “Đứng yên.”
Trong phòng bỗng chốc sáng đèn, Nam Cung Phong nửa ngồi nửa nằm trên giường, biếng nhác hỏi cô: “Mấy giờ rồi?”
Cô không nói lời nào, ánh mắt anh dời đến cái túi nilon cô xách theo trong tay: “Cái gì đó?”
“Bia.”
Vừa nghe là bia, anh liền xốc chăn nhảy xuống giường. Âu Dương Vân giật mình, cho rằng anh muốn dạy dỗ cô nên bất giác lùi về sau hai bước, thế mà túi nilon trong tay lại bị anh cướp đi.
“Sao cô biết tôi muốn làm một chầu thế?”
Cô kinh ngạc mở to mắt, vội vàng giải thích: “Không phải mua cho anh đâu.”
Nam Cung Phong không thèm nghe, ngồi trên ghế sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Không sao, có thể cùng uống với nhau mà.”
Anh nhanh tay mở một lon ra, ngước cổ uống ừng ực. Âu Dương Vân lắc đầu đành chịu, rốt cuộc cũng ngồi xuống.
“Sao anh muốn uống bia?” Cô buồn bã hỏi.
“Vậy sao cô lại muốn uống?” Nam Cung Phong hỏi vặn lại.
“Tâm trạng tôi không tốt.”
“Tôi thì ngược lại.”
Cô ngớ người: “Đừng nói với tôi tâm trạng anh tốt là bởi vì tâm trạng tôi không vui nhé.”
“Đúng vậy đó. Tâm trạng cô không tốt làm tôi bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.”
Âu Dương Vân ai oán trừng mắt với anh: “Biết ngay là anh nói chuyện không đáng tin mà. Hôm đó rõ ràng còn nói sẽ đối xử tử tế với tôi, bây giờ mới chỉ qua có vài ngày đã bắt đầu chĩa mũi dùi vào tôi rồi.”
“Tôi chả thèm chĩa mũi dùi vào cô đâu nhé. Tôi biết vì sao cô không vui.”
“Anh biết?”
Âu Dương Vân có hơi hoài nghi.
“Không phải là vì anh ta sao? Cái gã mà thân thiết với cô dưới nhà Lâm Ái ấy?”
“...” Cái gì thế chứ, sao lại lôi Giang Hựu Nam vào rồi?
“Thông thường con gái thất tình mới uống bia rượu. Thành thật khai báo đi, có phải tên đó đá cô rồi không?”
Cô gượng cười: “Anh hi vọng đến thế à, đáng tiếc chuyện không phải như vậy.”
“Vậy chứ thế nào? Cô đá anh ta?”
“Đừng đoán mò nữa, không dính dáng gì đến anh ta hết.”
Nam Cung Phong nhún vai: “Nói hay không cũng chả sao, dù gì tôi cũng không có hứng thú với mấy mối quan hệ trai gái của cô.”
Âu Dương Vân hoàn toàn tin tưởng những lời này, anh không chỉ không có hứng thú với quan hệ trai gái của cô, mà với bất cứ chuyện gì của cô anh đều không có hứng thú.
“Nhưng mà, trước khi chúng ta kết thúc cuộc hôn nhân này, cô không được có hành vi vượt giới hạn với gã đàn ông khác. Thỉnh thoảng đi ăn cơm với nhau cũng đừng để tôi bắt gặp. Có mà để tôi bắt gặp, tôi sẽ xử sự không mấy lý trí đâu.”
“Anh yêu cầu tôi thì thế, nhưng anh có làm được không?”
Nam Cung Phong nhướng mày: “Từ trước tới giờ, cô có từng thấy tôi nhập nhằng mờ ám với người phụ nữ nào chưa?”
Ngoài lần với Âu Dương Kiều kia, quả thật anh không bị cô nắm được sơ hở nào. Lần đó, anh không giải thích cô cũng biết là Âu Dương Kiều cố ý dụ dỗ anh. Âu Dương Kiều là người thế nào, Âu Dương Vân biết rõ hơn ai hết.
“Đường Huyên rất thú vị có đúng không?”
Cô bất chợt hỏi một câu lạc khỏi chủ đề, vị bia trong miệng Nam Cung Phong bỗng trở nên đắng chát.
Anh vờ như không nghe thấy, ngửa đầu lên, hận không thể uống luôn cả lon bia vào bụng. Âu Dương Vân thấy anh như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ, cô gái này chắc chắn rất quan trọng với anh. Bằng không thì sao mỗi lần nhắc đến cô ta, anh đều có dáng vẻ nặng nề như vậy, tựa như lún sâu vào đầm lầy của sự đau khổ không thể tự thoát ra.
“Có thể kể cho tôi về chuyện tình của hai người không? Thực ra so với mấy cô vợ trước của anh, tôi cảm thấy hứng thú với cô gái khiến anh sống không bằng chết này hơn.”
“Chả có gì hay để kể hết.”
Nam Cung Phong vứt lon bia rỗng trong tay đi thật xa, đứng dậy nói: “Khuya lắm rồi, ngủ đi thôi.”
Mỗi lần nhắc đến đề tài nhạy cảm, anh đều cố sức lảng tránh, xem ra giữa cô và anh vẫn còn nhiều cách ngăn lắm.
Ngủ quá trễ lại còn uống bia, ngày hôm sau Âu Dương Vân dậy muộn. Lúc ra khỏi phòng, cô phát hiện anh còn dậy muộn hơn cả mình. Cô bước đến, đẩy người trên giường một cái: “Này, hôm nay anh không đến công ty sao?”
Anh lờ cô đi, cô tiếp tục đẩy: “Cũng gần trưa rồi đó, mau dậy đi làm.”
“Anh làm đàn ông con trai, sẽ không vì một câu nói của tôi hôm qua mà sa sút tinh thần như vậy chứ?”
Nam Cung Phong rốt cuộc không nhịn được nữa, buồn bực ngồi dậy hỏi: “Sao cô còn không đi làm?”
Cô thẫn thờ trả lời: “Tôi nghỉ hè mà.”
“Thế nào? Viên chức nhà nước còn được nghỉ mà những người đóng thuế như chúng tôi không được nghỉ à?”
“Cũng không phải vậy.”
Cô bĩu môi, chợt tức giận xoay người đi xuống lầu.
Lúc ăn cơm trưa, trải qua một đêm suy nghĩ kĩ càng, Âu Dương Vân trịnh trọng tuyên bố: “Ba mẹ, một hồi con sẽ rời nhà đi xa một chuyến ạ.”
“Đi xa?”
Cả nhà đều có hơi kinh ngạc, rất tự nhiên mà dời ánh mắt về phía tên đầu sỏ gây chuyện. Nam Cung Phong nghênh đón những ánh mắt dò xét mình, tức giận nói: “Nhìn con làm gì? Chẳng liên quan gì con cả.”
“Vâng ạ, không liên quan gì đến anh ấy, mà là một người bạn thời đại học của con sắp kết hôn, mời con đến làm phù dâu.”
“Ở đâu thế? Chừng nào con trở về?”
“Dạ là thành phố T, con đi khoảng chừng hai ba ngày.”
“Vậy con đi một mình có được không? Có cần tìm ai đi với con không?”
“Không cần đâu ạ, con đi một mình là được rồi.”
Báo cho cả nhà xong, Âu Dương Vân lên lầu bắt đầu chuẩn bị hành lý, thu dọn không được bao lâu thì Nam Cung Phong đã uể oải đi vào.
“Trời nóng như vậy mà kết hôn, bạn học của cô chưa từng cưới lần nào phải không? Muốn gả đi lắm rồi?”
Cô lườm anh: “Anh nghĩ ai cũng giống như anh, kết hôn mà nhiều như cơm bữa vậy? Người kết hôn qua bảy lần sao có thể hiểu người lần đầu kết hôn chứ, lại còn với tâm trạng tràn ngập vui sướng và hạnh phúc khi được kết hôn với người mình yêu.”
“Cô đang ám chỉ tôi không cho cô được cảm giác đó đấy à? Cho nên cô muốn bù đắp nỗi tiếc nuối trong lòng mình khi nhìn người khác như vậy?”
“Đúng vậy thì sao?”
“Thì không sao cả. Đáng tiếc phù dâu cũng chỉ là phù dâu thôi, có thế nào cũng không thể biến thành cô dâu. Mà ánh mắt của chú rể cũng chỉ dừng lại trên người cô dâu thôi.”
“Vậy cũng chưa hẳn, anh chưa từng nghe câu này sao, hạnh phúc có thể lan truyền. Khi người bên cạnh hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc theo, tương tự vậy, người bên cạnh bất hạnh, anh cũng sẽ bất hạnh theo. Mãi luôn quẩn quanh bên cạnh cái người bất hạnh như anh làm tôi cảm thấy mình cũng thật bất hạnh, cho nên bây giờ tôi muốn đi tìm nơi nương tựa để mình cảm thấy hạnh phúc đây, tạm biệt.”
Âu Dương Vân tranh thủ đặt chuyến bay vào ba giờ chiều cùng ngày đến thành phố T. Thế nhưng tình huống khiến người ta trở tay không kịp chính là, cô chạy đến nhà họ Lý trước lúc trời tối lại được cho hay rằng Lý Mộng Long đã bỏ nhà đi.
Vợ của Lý Giáp Phú vừa thấy cô liền sốt ruột nói: “Thằng nhỏ này tám phần mười là đi tìm cô. Cô không về thăm nó, nó cứ nhắc cô mãi.”
Âu Dương Vân cũng có chút lo lắng: “Trong nhà không thấy cậu ấy từ khi nào?”
Lý Giáp Phú rít mạnh điếu xì gà: “Xế chiều hôm nay. Cũng do chú sơ ý, buổi trưa nó cứ quấn lấy tôi bảo tôi dẫn nó đi tìm cô, tôi không chịu, cho là nó chỉ nhất thời nổi hứng thôi. Vậy mà nó lại đi thật.”
“Vậy bây giờ hai cô chú định làm sao?”
Bà Lý thút thít: “Tôi và chú Giáp Phú của cô đang bàn nhau tính tìm nó thì cô đến đây.” Ánh mắt bà ta nhìn Âu Dương Vân có hơi oán hờn, “Sao cô không đến sớm một chút? Nếu đến sớm nửa ngày, một ngày thì Mộng Long sẽ không bỏ nhà đi rồi.”
Âu Dương Vân cúi đầu xin lỗi họ: “Thật xin lỗi, cháu không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
“Cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng không nghĩ qua Mộng Long không gặp được cô sẽ rất đau lòng sao? Tôi thấy cô học hành nhiều quá rồi, lòng dạ đã không còn đặt ở chỗ Mộng Long nhà tôi nữa.”
Lý Giáp Phú bực mình quở mắng: “Được rồi, bây giờ đâu phải là lúc cãi cọ mấy chuyện này, tìm được thằng bé đi rồi nói.”
“Cô chú ở nhà đi ạ, một mình cháu trở về tìm cậu ấy.”
“Như vậy sao được. Thành phố B rộng lớn như thế, cô tìm một mình phải tìm đến lúc nào?!”
“Không sao đâu ạ, một người bạn của cháu có ba làm trong Bộ Công an, con có thể nhờ ông ấy giúp đỡ.”
Lý Giáp Phú cân nhắc một phen, cuối cùng đồng ý với đề nghị của cô. Thế là Âu Dương Vân không ngơi không nghỉ quay lại sân bay, chuẩn bị bay chuyến đêm trở về. Ai ngờ nhà dột còn gặp mưa dầm, trên đường quay lại sân bay, trời lại đột nhiên đổ mưa lớn. Lúc đến được sân bay rồi, nhân viên sân bay lấy làm tiếc thông báo cho cô, bởi vì lý do thời tiết mà chuyến bay cuối cùng về thành phố B đã bị hủy.