Chương 989: Giống như đều bị điên rồi
Bầu không khí giương cung đoạt kiếm ở đây
đang hết sức căng thẳng.
Nếu như nhà họ Dương ra tay, thì nhóm người
một trăm dòng họ lớn ở Hải Phòng chắc chăn sẽ
không đồng ý, liều chết cũng sẽ ngăn lại.
Những cao thủ giỏi nhất của nhà họ Dương
đều đang đợi ông Vân hạ lệnh.
Nhưng đợi đến nửa ngày, đến tận khi đoàn xe
của nhà họ Chí biến mất trong tầm mắt, ông Vân
cũng không ra lệnh.
Điều này...
Từ bỏ sao?
Không giết bọn họ nữa?
Những cao thủ của nhà họ Dương rất nghi
ngờ.
Nhà họ Dương sẽ sợ một cái thành phố Hải
Phòng sao?
Năm đó một mình Dương Văn Tùng cũng có
thể trấn áp!
Cố Hạ Dương nhìn ông Vân nói: “Có muốn thử
một chút không? Cho dù tôi có liều mạng cái thân
già này cũng sẽ phân cao thấp với ông!”
Người của một trăm dòng họ lớn ở Hải Phòng
đều chăm chú nhìn vào các cao thủ của nhà họ
Dương, một dáng vẻ muốn cá chết rách lưới.
Cuối cùng ông Vân cũng không ra lệnh, tùy ý
để cho đoàn xe của nhà họ Chí rời đi.
“Rút lui!”
Cố Hạ Dương ra lệnh một tiếng, một trăm
dòng họ lớn ở Hải Phòng đồng loạt vội vàng rút lui.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại đám người của
ông Vân.
“Ông Vân, vì sao ông không hạ lệnh để chúng
tôi giết chết mẹ con bọn họ đi?
Mọi người rất khó hiểu.
“Haizz!”
Ông Vân thở dài một tiếng nói: “Tôi thực sự
không thể nghĩ ra lý do mà vì sao một trăm dòng
họ lớn ở Hải Phòng lại ra mặt thay cho bà ta? Thái
độ lại còn kiên quyết đến như vậy?”
“Dù là phải đối đầu với nhà họ Dương, thì bọn
họ cũng không sợ hãi!”
Những người khác thậm chí cũng không hiểu
nổi: “Ông Vân, chúng ta sợ cái gì chứ? Chỉ là một
nghìn người, chúng tôi cũng không để vào mắt!”
“Đúng vậy, tôi cũng không để bọn họ vào mắt.
Nhưng nếu như liêu mạng, chúng ta sẽ chỉ lưỡng
bại câu thương, cả hai bên cùng bị thương vong
mà thôi. Dù sao chúng ta cũng chỉ có mấy chục
người, thế nhưng bọn họ lại là toàn bộ người Hải
Phòng.”
“Hơn nữa gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất dễ
dàng truyên đi tin tức.”
Ông Vân phân tích nói.
“Đúng vậy! Bọn họ muốn ép cho chuyện này
bị truyên ra, khiến cho toàn bộ Việt Nam đều biết
đến!"
“Nhưng chúng ta cứ như vậy chịu đựng sao?”
Ông Vân giận dữ nói: “Không nhẫn nhịn thì
còn biện pháp gì sao? Muốn xông lên chém giết
sao? Có khả năng đó sao?”