Ít nhất có mấy mươi người của môn phiệt Tây
Đường đang nhắm vào bé Quân, muốn tranh
giành nhận bé Quân làm học trò.
Đoàn Lê Nguyên vẫn muốn bé Quân là một
người bình thường.
Nhưng cô bé lại thể hiện tài năng đáng kinh
ngạc như vậy, không thể nào làm một người bình
thường nữa. Cả môn phiệt Tây Đường sẽ không
chịu nhượng!
Nghe nói bé Quân có tài năng như thể, hoàng
để Tây Đường và Hoàng Hải Bắc vội vàng từ Tây
Đường đến, muốn giành lấy bé Quân.
Cuối cùng mười mấy người ở môn phiệt Tây
Đường vì muốn giành bé Quân mà quậy đến mức
không ai nhường ai, cuối cùng phải quyết định mở
cuộc họp.
Dương Hạo Quân và Đoàn Lê Nguyên nhận
được thông báo và yêu câu họ đưa bé Quân đến
cuộc họp.
"Không! Bọn họ có tư cách gì làm thầy của bé
Quân?"
Dương Hạo Quân đương nhiên không đồng ý.
Bây giờ ở trong mắt anh, Hoàng Hải Bắc cũng
chẳng là cái đình gì, chứ đừng nói đến những
người khác.
"Suyt! Nhỏ giọng đi, người khác nghe thấy sẽ
phiền lắm!" Đoàn Lê Nguyên nhắc nhở.
"Bây giờ các tầng lớp cấp cao của môn phiệt
Tây Đường đã rất thích tài năng của bé Quân, và
sắp tới, dự chắc là ba môn phiệt khác cũng sẽ có
người nhằm tới! Đến lúc đó nói không chừng
cũng sẽ đến giành bé Quân .."
"Anh xem ai dám? Bọn họ đúng là phản rồi!"
Ánh mắt Dương Hạo Quân toát ra luồng khí sắc
lạnh.
"Anh khoan kích động! Để cho bé Quân đến
nơi khác, chi bằng giao con nó cho cao nhân của
môn phiệt Tây Đường làm học trò. Ít ra đều là
người nhà, chúng ta cũng an tâm hơn một chút!"
Đoàn Lê Nguyên cân nhắc nói.
Nếu đã không tránh được, chỉ bằng thay bé
Quân chọn một người thầy tốt.
"Không, anh không đồng ý!"
Sao Dương Hạo Quân có thể giao con mình
cho đám phế vật đó dạy dỗ được?
“Anh không đi, em đưa bé Quân đi!"
Đoàn Lê Nguyên dẫn Bé Quân vào phòng họp.
Dương Hạo Quân không còn lựa chọn nào
khác ngoài việc đi theo.
Trong phòng họp của nhà họ Đoàn, bầu
không khí vô cùng nghiêm túc.