Mục lục
Con Rể chiến thần – Dương Hạo Quân (full) – Truyện “Chiến thần trấn quốc” tác giả: Phạm Thành Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba năm, ròng rã suốt ba năm trời.

Không ai có thể hiểu rõ sự đau khổ này hơn Tà Thần Hỏa Vân cả, nhà tù Hắc Ám này thật sự là thử thách người ta quá mà.

Đối với tâm trí và thực lực của bạn mà nói đều là sự tra tấn đến cực hạn. Ngay cả một kẻ như Tà Thần Hỏa Vân cũng không thể chịu đựng nổi, loại chuyện không có hy vọng như này thật sự khiến người ta sắp phát điên.

Cho đến lúc này, Tà Thần Hỏa Vân đều là bế quan ba tháng, sau đó lại tỉnh lại. Ông ta chưa bao giờ đến làm phiền Dương Hạo Quân cả, nhưng mà lúc này ông ta thật sự không thể nhịn được, không thể chịu đựng được sự tra tấn này nữa. Ông ta đã cố gắng hết sức rồi!

Bây giờ, ông ta chỉ muốn đánh thức Dương Hạo Quân, xem thử xem anh có biện pháp nào hay không. Ông ta muốn đi ra ngoài!

Nhưng mà Dương Hạo Quân đang bế quan, anh đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn. không thèm để ý đến Tà Thần Hỏa Vân.

“Thưa ngài? Ngài vẫn còn muốn bế quan sao? Ngài còn muốn bế quan bao lâu nữa vậy? Không phải là ngài lại định bế quan thêm mấy năm nữa đó chứ?"

Dương Hạo Quân vẫn không có phản ứng.

Sau cú đấm ở năm đầu tiên, hai năm này Dương Hạo Quân vẫn luôn bế quan, không hề có bất kỳ động tác nào khác.

Sợ hãi! Tà Thần Hỏa Vân thật sự rất sợ hãi!

Bởi vì sau khi bế quan, khí tức của Dương Hạo Quân càng ngày càng yếu đi. Hiện tại, có thể nói rằng trên người Dương Hạo Quân hoàn toàn không có một tia khí tức nào cả!

Điều này khiến Tà Thần Hỏa Vân rất sợ hãi...

Người khác bế quan thì khí tức sẽ càng ngày càng mạnh, nhưng Dương Hạo Quân bế quan thì khí tức lại. càng ngày càng yếu, đến bây giờ đã không còn khí tức gì nữa rồi.

Bản thân Tà Thần Hỏa Vân là một cao nhân, đương nhiên ông ta có thể phát hiện ra rằng không phải do Dương Hạo Quân cố ý giấu đi khí tức của mình, mà là anh thực sự không có khí tức. Cũng giống như Đạo gia niết bàn, Phật gia viên tịch vậy...

Nếu như khí tức của Dương Hạo Quân càng ngày càng mạnh, Tà Thần Hỏa Vân vẫn còn ôm một tia hy vọng, nhưng hiện giờ Dương Hạo Quân đang xảy ra chuyện gì đây? Cứ tiếp tục như vậy, liệu có còn hy vọng không?

Tà Thần Hỏa Vân thật sự rất lo lắng.

Mấy ngày tiếp theo, Tà Thần Hỏa Vân đều điên cuồng trút giận, ông ta dùng đủ mọi chiêu thức đánh lên vách tường trước mắt. Đến lúc này, ông ta đã nghĩ đến chuyện tự sát luôn rồi...

Nhưng cho dù đánh phá vách tường mệt đến chết đi sống lại cũng đỡ hơn là phải chịu đựng loại tra tấn này.

Tuy nhiên, mặc kệ Tà Thần Hỏa Vân có làm gì đi chăng nữa, Dương Hạo Quân vẫn cứ bế quan không hề tỉnh lại. Hoàn toàn không có khí tức, giống như một người đã chết.

Thế là Tà Thần Hỏa Vân dứt khoát xem anh như không tồn tại, tự làm chuyện của mình.

Thượng Để Hắc Ám đã đến vùng đất mới, khi cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra ở nhà tù Hắc Ám, ông ta cười lạnh một tiếng và nói: “Chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi! Có bể quan lâu hơn nữa cũng chẳng có kết quả gì đâu!”

Tà Thần U Minh ở bên cạnh hỏi: “Thượng Đế Hắc Ám, làm sao để mở nhà tù Hắc Ám này ra vậy? Không phải ngài nói là có cơ quan sao? Chẳng lẽ phải dựa vào thực lực chân chính của ngài mới có thể mở ra được sao?”

Ai ngờ Thượng Đế Hắc Ám lại cười nói: “Không thể: Các cậu hoàn toàn không biết nhà tù Hắc Ám này từ đầu tới cả. Tôi có dùng thực lực chân chính thì cũng không thể nào mở ra được!”

“Vậy nếu Dương Hạo Quân đầu hàng ngài thì ngài sẽ mở nó ra như thế nào?”

“Đúng vậy, thế chẳng phải là vĩnh viễn cũng không mở ra được sao?” Những người khác cũng nhao nhao hỏi.

“Không, tôi có thể mở nó ra nhờ sự trợ giúp của một thanh Thần khí. Tôi đã từng lấy được một thanh đao thần của Lạc Việt, có thanh đao thần này, tôi có thể chém vỡ nhà tù Hắc Ám! Tôi đã từng dùng thanh đao thần này để giết chết một người sáng lập của phòng thí nghiệm Chư Thần, cho nên phòng thí nghiệm Chư Thần rất e sợ tôi. Nhưng mà nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên tôi sử dụng nhà tù Hắc Ám, đáng tiếc là Dương Hạo Quân không được như sự mong đợi của tôi, đúng là lãng phí nhà tù Hắc Ám mà!” Thượng Đế Hắc Ám nói.

Đám Tà Thần U Minh cười cười: “Vậy ý của ngài là trừ cây đạo này ra thì không ai có thể mở nhà tù Hắc Ám được sao? Cái loại người chỉ biết dựa vào nắm đấm như Dương Hạo Quân thì lại càng không được?”.

Thượng Đế Hắc Ám trầm ngâm nói: “Đúng vậy, nhưng mà cũng không đúng hoàn toàn đầu. Theo như tôi được biết thì ở Lạc Việt còn có một thanh kiếm thần, có thể sánh ngang với thanh đạo thần trong tay tôi. Nếu có được thanh kiếm thần này, cộng thêm thực lực mạnh ngang ngửa tôi thì cũng có thể mở được nhà tù Hắc Ám”

“Cũng vậy thôi, Dương Hạo Quân không có thanh kiếm thần này, lại càng không có thực lực cỡ như ngài! Anh ta vĩnh viễn cũng không thể ra khỏi đó được!” Tà Thần U Minh cười nói.

“Bây giờ tôi không có hứng thú với Dương Hạo Quân, nhưng mà nghe nói thanh kiếm thần kia của Lạc Việt sắp xuất hiện rồi..." Trên mặt Thượng Đế Hắc Ám hiện lên vẻ khao khát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK