Chương 866: Tộc trưởng nhà họ Chí
“Đợi lát nữa mày bớt nói chuyện cho tao, hoặc
không thì đừng nói! Trốn vào trong góc đi!”
Chí Đông Phương cố ý chạy đến dặn dò.
Nếu không có cách nào để thoát khỏi Dương
Hạo Quân, vậy đành thừa nhận điều đó.
Chí Đông Phương chỉ có thể làm một số biện
pháp nhỏ nhoi, không để bọn họ quá bị mất mặt!
Trong sảnh nhà thờ tổ có một sân chứa được
một nghìn người.
Đại diện các gia đình họ Chí từ khắp mọi miền
đất nước đã tề tựu đông đủ.
Trước sảnh tổ có để một cái ghế thái sư.
Ngôi trên đó là một người ông lão với mái tóc
hoa râm, người gầy gò như thể chỉ cần một cơn
gió thổi qua cũng có thể ngã.
Nhưng ánh mắt của ông ta sắc bén, khí lực
tràn đầy và có khí thế cực bức người.
Ông là Chí Khang Dũng, trưởng lão lớn tuổi
nhất trong dòng họ Chí, hiện ông đã 123 tuổi.
Ông thuộc thế hệ được kính trọng nhất trong
dòng họ Chí!
Dù người nhà họ có quyên lực đến đâu,
nhưng nếu là lời ông tổ nói thì nhất định phải
nghe theo!
Bên cạnh chỗ của ông có bốn chiếc ghế, lân
lượt là Chí Đông Phương, Chí Đông Vượng và
những người khác.
Họ là tám vị tổ sư mạnh nhất của nhà họ Chí.
Mặt khác hàng nghìn người đứng dưới sân
đều được xếp hàng theo thân phận.
Dương Hạo Quân cũng nằm trong số, nhưng
anh được cố tình xếp vào góc khuất để mọi người
không chú ý đến.
Chí Khang Dũng ngồi ở ghế giữa, chỗng gậy
nói: “Hà? Không tệ! Con cháu nhà họ Chí đều là
rông là phượng! Đất nước so với dòng họ Chí
chúng ta có lẽ cũng không mạnh hơn bao nhiêu!”
“Đặc biệt là hai người Đông Phương và Đông
Vượng, mười năm qua đã thăng chức được rất
nhiều, theo tiêu chuẩn là đã trở thành vào được
hoàng tộc! Ngoài ra còn có tám vị đại gia chủ
khác được cũng sắp thành hoàng tộc! Ta rất hài
lòng!”
“Cảm tạ ông tổ đã có lời khen ngợi, kính chúc
ông tổ phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!
Cũng cầu chúc nhà họ Chí ta trường thọ, trường
tôn ngàn năm!”
Chí Đông Phương và Chí Đông Vượng lập tức
đứng lên nói.
Người bên dưới cũng cùng nhau hô vang:
“Kính chúc ông tổ phúc như Đông Hải thọ sánh
Nam Sơn! Cũng cầu chúc cho nhà họ Chí trường
thọ, trường tôn ngàn năm!”
Chí Khang Dũng cười nói: “Tiếp theo, mọi
người hãy nói một chút về những thành tựu đạt
được trong mười năm qual”
Chí Đông Phương và Chí Đông Vượng lập tức
kể ra một loạt những chiến công, trực tiếp đè ép
tất cả mọi người đang có mặt.
Khiến cho ông tổ khen ngợi không thôi.
Chí Đông Vượng vẻ mặt có chút xấu hổ nói:
“Ông tố, tuy có nhiều chiến công nhưng cháu có
chút tiếc nuõi cho dòng họ ta ở Nam Giang! Tuy