Mục lục
Con Rể chiến thần – Dương Hạo Quân (full) – Truyện “Chiến thần trấn quốc” tác giả: Phạm Thành Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2172: Không thể một ngày không có chủ

Trước đây, khi Công nghiệp Văn Lang vừa mới phát triển thì Thiên Sách Phủ hoàn toàn không để ý tới.

Không chỉ là họ mà hẳn là tất cả mọi người đều không để ý tới.

Lúc trước khi Thiên Sách Phủ đưa thể năng lượng thuần khiết tới Công nghiệp Văn Lang thì họ còn không thể hiểu được, nhưng sau khi Công nghiệp Văn Lang phát triển thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Thiên Sách Phủ cũng bắt đầu thèm khát nơi này.



Đặc biệt là những kỹ thuật tiên tiến của Công nghiệp Văn Lang thì đến cả phòng thí nghiệm Chư Thần cũng không có, nhất là khi nghe nói Công nghiệp Văn Lang không có người lãnh đạo thực sự mà chỉ được kiểm soát bởi vài thế lực bắt tay lại với nhau.

Thiên Sách Phủ đã từng nói Công nghiệp Văn Lang không thể một ngày không có chủ được, nhất định phải có người khống chế sự phát triển của nó...

Ngày hôm đó, rốt cuộc thì Thiếu soái Thiên Sách cũng muốn ra tay với Công nghiệp Văn Lang.

Thiếu soái Thiên Sách đích thân đến trụ sở chính của Công nghiệp Văn Lang và triệu tập các lãnh đạo cấp cao của Công nghiệp Văn Lang. ..



Các lãnh đạo cấp cao của Công nghiệp Văn Lang nhanh chóng tập trung lại: có Sát Thần Bố Y, có người nhà họ Văn, có đám người Thanh Long...

Thiếu soái Thiên Sách nhìn xung quanh một vòng rồi lạnh lùng nói: "Vì sự phát triển ổn định của Công nghiệp Văn Lang, vì công nghiệp Văn Lang càng ngày càng mạnh mẽ hơn, càng có thể bảo vệ Lạc Việt tốt hơn, tôi quyết định tiếp quản Công nghiệp Vân Lang! Đưa Công nghiệp Văn Lang vào dưới sự quản lí của Thiên Sách Phủ!".

"Công nghiệp Văn Lang năm bè bảy màng, không thể một ngày không có chủ được. Có người lãnh đạo thì Công nghiệp Vân Lang sẽ phát triển tốt hơn! Có thể nhanh chóng sánh vai với Công nghiệp đứng đầu thế giới!"

"Thứ hai, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Thiên Sách Phủ kết nạp các thể lực khác, mọi người rất có mặt mũi đấy! Từ nay về sau, mọi người cũng có thể được coi như một thành viên của Thiên Sách Phủ rồi!"

Ý của Thiếu soái Thiên Sách ý tứ của rất đơn giản: Tôi tới làm lãnh đạo của mấy người là cho mấy người mặt mũi đấy. Mấy người nên quỳ xuống đất cảm ơn đi. Làm gì có người nào ở Lạc Việt có thể từ chối chuyện này chứ? Người bình thường làm gì có cơ hội gia nhập Thiên Sách Phủ hả? Hoàn toàn không có khả năng đó đâu!”

"Tôi biết mấy người làm việc rất phiền phức, còn muốn ký hợp đồng hay thỏa thuận gì đó nữa! Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, cũng đã ký tên đầy đủ cả, mấy người chỉ cần ký tên của mình lên là được!"

Thiếu soái Thiên Sách vung tay lên, người phía sau lập tức đưa vài phần hợp đồng cho các lãnh đạo cấp cao của Công nghiệp Van Lang.

"Ký đi!" Thiểu soái Thiên Sách nói.

Nhưng nụ cười của anh ta biến mất rất nhanh.

Bởi vì ở đây không có một ai ký tên cả, đừng nói là ký tên mà ngay cả người xem hợp đồng cũng không có.

"Chuyện gì thế này? Thiếu soái Thiên Sách đều sững sờ cả người.



"Mấy người làm sao thế hả? Nhanh chóng xem hợp đồng rồi ký tên đi chứ!" Thiếu soái Thiên Sách mất kiên nhẫn thúc giục.

Đám người Sát Thần Bố Y cười: "Xin lỗi, chúng tôi không ký được!"

"Đúng vậy, không thể ký được! Chúng tôi cũng không xem hợp đồng đầu!"

Những người khác cũng đều nhanh chóng tỏ thái độ.

Điều này khiến cho đám người Thiếu soái Thiên Sách càng giận dữ hơn.

"Mấy người làm cái gì thế hả? Tại sao lại không ký?" Anh ta rất muốn biết nguyên nhân họ làm như vậy.

"Xin lỗi Thiếu soái! Công nghiệp Văn Lang cũng không phải năm bè bảy mảng như anh nói đầu, Công nghiệp Văn Lang vẫn luôn có người lãnh đạo! Hơn nữa lúc trước khi Công nghiệp Văn Lang được thành lập cũng là do một mình người đó thao tác cả!" Sát Thần Bố Y nói.

Những người khác cũng nói theo: "Đúng vậy! Công nghiệp Văn Lang vẫn luôn có người lãnh đạo! Hơn nữa chúng tôi chỉ nhận lệnh của một mình người đó mà thôi!"

"Còn một chuyện nữa, Công nghiệp Văn Lang là tài sản cá nhân, sẽ không gia nhập vào bất cứ thể lực nào hết! Chúng tôi cũng không có nghĩa vụ phải làm như vậy!"

"Đã khiến Thiều soái thất vọng rồi, còn khiến anh phải đích thân đi một chuyến nữa! Mời anh trở về đi!"

Mọi người ra lệnh tiễn khách với Thiếu soái Thiên Sách,

Điều này khiến cho Thiểu soái Thiên Sách trợn tròn mắt, anh lại bị ra lệnh tiễn khách nữa rồi. Mặt mũi của anh ta sẽ để đầu bây giờ?

"Mấy người lừa ai đấy hả? Chẳng lẽ mấy người nghĩ tôi không biết gì về mấy người hay sao?"

"Công nghiệp Văn Lang của mấy người lấy đâu ra người lãnh đạo hả?" Thiếu soái Thiên Sách lạnh lùng cười nói.

"Vậy thì Thiếu soái có điều không biết rồi, Công nghiệp Văn Lang có rất nhiều bí mật mà các anh không biết đâu! Lãnh đạo của chúng tôi có thân phận đặc biệt nên không thể dễ dàng để lộ ra được!" Sát Thần Bố Y cười nói.

Sắc mặt của Thiếu soái Thiên Sách hơi thay đổi, anh ta ép hỏi: "Được, vậy mấy người nói xem lãnh đạo của mấy người là ai? Nếu không nói ra được đáp án thì tôi sẽ không rời khỏi đây đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK