Chương 1701: Kết cục của kẻ phản bội
Richard cười nói: "Lạc Việt có một câu thành
ngữ, gọi là châu chấu đá xe”"
"Hôm nay cuối cùng tôi cũng hiểu được nghĩa
của câu thành ngữ này.
"Không ngoài sở liệu, kỳ binh của Lạc Việt gần
đây rất phát triển, bọn họ không tới chiến khu
phía Đông, mà tới phía tây."
"Haha, chiếu phản đường. Thật đáng tiếc khi
thực lực của chúng ta ở Tây Cảnh quá mạnh
khiến họ không có cách nào có thể bất ngờ. Căn
bản vô dụng."
"Bây giờ thay đổi sang tấn công trực diện, dựa
vào đám người này? Thật nực cười!"
Sau khi làm rõ tình hình.
Liên minh chúa tể đều cười vang.
Theo họ, hành động tấn công này của Dương
Hạo Quân là một hành động hết sức ngu ngốc.
Không chỉ họ nghĩ như vậy, mà cả đám người
Đoàn Thái Sơn, họ cũng không thể tin được.
"Ông ơi cứu cháu với!"
Đúng lúc này, một giọng nói truyên đến.
"Cái gì? Cháu trai của tôi?"
"Thừa Vũ"
Y Vương và gia tộc của bọn họ đều không
nhịn được.
Tất cả đều như phát điên.
Ở đỉnh núi phía xa.
Vương Thừa Vũ quỳ trên mặt đất.
Một thanh kiếm đen đang kê ngay cổ anh ta.
Vương Thừa Vũ điên cuông hét lên.
"Ông nội cứu cháu, bọn họ muốn giết cháu!"
Y Vương vô cùng sốt ruột.
"Mau buông ra cháu trai của tôi ra, nếu không
tôi sẽ làm cho các người sống không bằng chết!"
"Nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ lột da các
người!"
Đám người Y Vương hô lớn.
Ở đằng xa, Dương Hạo Quân giẫm lên người
Vương Thừa Vũ, một tay câm dao.
Anh hét vào phía xa: "Không có gì khác, tôi chỉ
muốn mọi người nhìn thấy số phận của kẻ phản
bội!"
"Thể gia Y Vương đúng là lãng phí lợi ích mà
Vệ binh Viêm Long cho các người, các người
không xứng làm người của Lạc Việt ta, một đám
phản đồ, giết không tha!"
"Đừng đừng đừng..."
Bọn người Y Vương như ý thức được điều gì.
Không chỉ hô lớn.
Vương Thừa Vũ càng cảm nhận được nỗi sợ
chết chóc, hô lớn: "Không không không.. "
"Phản đồ, đáng chết!"
Dương Hạo Quân giơ tay chém xuống.
Máu tươi vấy ra.
Vương Thừa Vũ ngã bịch trên đất.
Chết!
Dương Hạo Quân cười mỉa mai nói: "Nhìn thấy
Truyện cùng chủ đề: Chàng rể chiến thần - Dương Chấn (tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)