Chương 1972: Người còn chưa đến, vụ giết người đã được sắp xếp rồi
Dương Hạo Quân lên tiếng, lại nói tiếng đảo
Đông Ca lưu loát.
Sát Thần Bố Y cũng là người hiểu rộng, đã
từng cùng bậc thầy kiếm đạo của đảo Đông Ca
đánh nhau nên biết một chút ngôn ngữ đảo Đông
Ca.
Nhưng khi nghe Dương Hạo Quân nói, anh ta
không tránh khỏi ngạc nhiên.
Giống như Dương Hạo Quân là người chính
gốc của đảo Đông Ca vậy.
Kể cả Hách Vũ Hưng cũng phải sợ đến ngây
người.
Cậu ta là người đảo Đông Ca nên hiểu rõ trình
độ ngôn ngữ của Dương Hạo Quân.
Bao gồm cả giọng nói và thói quen của
Dương Hạo Quân, anh chính là người đảo Đông
Cai
Điều này mà nói là không khó đối với Dương
Hạo Quân.
Trước kia khi dậy sớm huấn luyện đặc công,
ngôn ngữ, hành động và thói quen của các quốc
gia là kiến thức cơ bản phải học.
Càng hiểu biết tinh thông thì xác suất tử vong
càng nhỏ.
Cho nên lúc ấy mọi người đều liều mạng mà
học.
Dương Hạo Quân vẫn luôn khinh thường
ngôn ngữ nước ngoài này.
Nhưng vì nhiệm vụ nên không còn cách nào
khác.
Không nghĩ đến lúc này lại thật sự hữu dụng.
Ý tứ của Dương Hạo Quân rất đơn giản.
Anh đến từ đảo Đông Ca của Cửu Châu, là
người bạn cũ của Sát Thần Bố Y, cũng chính là
học trò đời sau, đặc biệt tới đón Sát Thân Bổ Y.
Hách Vũ Hưng và các học trò đều biết học trò
của Sát Thần Bố Y trải rộng khắp thế giới.
Vậy nên có mấy học trò ở đảo Đông Ca cũng
không phải là chuyện bất ngờ gì.
Chủ yếu chính là ngôn ngữ và giọng nói của
Dương Hạo Quân khiến Hách Vũ Hưng không có
lý do gì để nghi ngờ cả.
“Thì ra là như vậy!”
Hách Vũ Hưng cười nói: “Sư Tôn muốn đi đảo
Đông Ca thì nên nói với tôi nha, đảo Đông Ca là
sân nhà tôi!”
Hách Vũ Hưng chính là người lớn lên ở đảo
Đông Ca.
Sát Thần Bố Y tiếp thu ánh mắt của Dương
Hạo Quân, lập tức đồng ý: “Được. Cậu đi chuẩn bị
đi!"
“Được, Sư Tôn. Không thành vấn đề!”
Hách Vũ Hưng vui mừng rời đi. Sau khi đám
người đi, Sát Thần Bố Y không hiểu nói: “Anh Hạo
Quân, anh nói như thế khiến chúng ta rơi vào thế
bị động rôi! Tôi xác thực có học trò ở đảo Đông
Ca, anh nói như vậy chúng ta sẽ phải nói dối thêm
nhiều lần hơn! Đến lúc đó sợ là sẽ bị lộ mất!”
Dương Hạo Quân lại cười: “Không phải sợ”
“Vì sao?"