Chương 2024: Rời khỏi Lạc Việt là an toàn sao?
Thậm chí trong phân tích của Richard, đám
người Thiên Sách Phủ cũng sẽ bí mật bảo vệ.
Nếu như xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không giữ
được thể diện nữa.
Cái khác thì không nói, danh tiếng của Lạc
Việt thì cũng phải suy nghĩ.
Richard suy nghĩ không sai, Thiên Sách Phủ
thật sự đã sắp xếp người âm thâm canh chừng,
Sợ sẽ có người ra tay.
Chuyện rất nhỏ, nhưng thể diện thì rất lớn.
Sáu đội vận chuyển bí mật xuất phát từ sáu
khu vực, an toàn đến bến cảng. Giống với dự
đoán của Richard, hoàn toàn không có ai đến
ngăn cản, hoặc là đến cướp.
Không có gì bất ngờ cả.
Rex, Jimson và những người khác đặc biệt
bảo vệ Đá mặt trời đến bến cảng, nhìn tất cả Đá
mặt trời chuyển lên tàu bọn họ mới lần lượt thở
phào.
Chỉ cần rời khỏi Lạc Việt, vậy thì nơi nào cũng
an toàn.
“Anh Richard, đã hoàn thành nhiệm vụ, anh
đợi nhận là được rồi.” Rex thông báo cho Richard.
“Mối nguy hiểm nhất là ở trong Lạc Việt, một
khi ra khỏi Lạc Việt, tôi xem trên thế giới này có ai
dám động vào đồ của Phòng thí nghiệm Chư
Thần chứ?” Richard cười nói.
Đây không phải là tùy ý nói, nó dựa vào địa vị
bá chủ của nước Chiến Ưng và sự đáng sợ của
Phòng thí nghiệm Chư Thần.
Người có tên, cây có bóng.
Thứ mà Phòng thí nghiệm Chư Thân muốn,
trên thế giới này ai dám động vào chứ? Còn trốn
không kịp nữa ấy.
Lúc trước chỉ có Dương Hạo Quân và Lạc Việt
chống đối với Phòng thí nghiệm Chư Thân, những
người khác hoàn toàn không có cái gan đấy.
Cho nên Richard tự tin, chỉ cần Đá mặt trời rời
khỏi Lạc Việt thì việc vận chuyển từ biển đến
nước Chiến Ưng là an toàn, hoàn toàn không ai
dám ra tay.
Hơn nữa trong đội bảo vệ còn có rất nhiều
cao thủ.
Đây chính là an toàn.
“Chú Rex, nếu như đã hoàn thành nhiệm vụ
rồi, thì cháu với mấy người bạn đi ăn mừng đây”
Jimson nói.
Hoàn thành nhiệm vụ, cả người .Jimson đều
trở lên tự tin. Đối với ám ảnh của Dương Hạo
Quân cũng càng ngày càng nhỏ.
“Được, không vấn đề gì. Lần khai thác Đá mặt
trời đầu tiên đã hoàn thành rồi, đối với chúng ta
mà nói là một cột mốc quan trọng, rất đáng để ăn
mừng. Rex cười lớn.
“Tít”
Theo tiếng cười, con tàu đã rời khỏi bến cảng,
hoàn toàn rời khỏi biên giới Lạc Việt. Chính vào
lúc tất cả mọi người đều đã yên chí, một giọng nói
vang lên: “Đến lúc ra tay rồi”
Bên phía Dương Hạo Quân vẫn luôn nhìn
chằm chăm Đá mặt trời. Sao có thể để Đá mặt trời
dễ dàng rời khỏi Lạc Việt được chứ?