Chương 1339: Công chúa của môn phiệt Tây Đường
Ngày hôm sau.
Đoàn Lê Nguyên ôm bé Quân đi theo cha mẹ tới nhà chính của nhà họ Đoàn.
Họ cảm thấy bầu không khí hôm nay không thoải mái lắm, nhưng cụ thể thế nào thì lại không nói được. "Hồng Thái, Lê Nguyên, hôm nay các con sẽ được thấy người mà các con ngày nhớ đêm mong đấy! Thật đáng mừng, thực sự quá vui mừng!"
Đoàn Văn Chấn vừa thấy hai người đã xúc động nói. "Dạ?" Đoàn Hồng Thái và Đoàn Lê Nguyên ngày người.
Người khiến họ ngày nhớ đêm mong ư? Nếu nói đến nhà họ Đoàn thì chỉ có một người mà thôi: bà nội của Đoàn Lê Nguyên. "Là mẹ ư?" Đoàn Hồng Thái kích động hỏi.
Khác với Đoàn Văn Chấn, bà nội rất thương Đoàn Lê Nguyên. Trong đám con cháu trong nhà, người bà thương yêu nhất là Đoàn Lê Nguyên, còn trong mấy đứa con trai, bà thương nhất là Đoàn Hồng Thái, vì Đoàn Hồng Thái hơi ngốc, không được lanh lợi như mấy đứa kia.
Có điều lúc Đoàn Lê Nguyễn mười tuổi, bà cụ đã mất tích. Nhà họ Đoàn tìm rất lâu cũng không tìm được nên đều thống nhất nghĩ là bà đã mất tích, mười mấy năm qua cũng chưa từng xuất hiện.
Thậm chí đến Dương Hạo Quân cũng không biết có người như vậy trong nhà họ Đoàn. Lúc trước anh còn thắc mắc vì sao Đoàn Văn Chấn không có bạn già. "Bà nội về rồi ư?"
Ký ức sâu sắc nhất lúc còn nhỏ với nhà họ Đoàn của Đoàn Lê Nguyên chính là bà nội, vì bà rất tốt rồi với cô
Nếu có bà nội, nhà họ Đoàn khẳng định sẽ không chèn ép nhà bọn họ như bây giờ. "Cha ơi, mẹ đang ở đâu? Mau dẫn chúng con đi!" Đoàn Hồng Thái đã không chờ được nữa rồi.
Đoàn Văn Chấn vội vã dẫn họ vào đại sảnh.
Trong đại sảnh đã có không ít người.
Ngồi ở ghế chính là một bà cụ khí thế mạnh mẽ mặc quần áo đẹp đẽ, vàng ngọc đầy người.
Dù khuôn mặt bà không có vẻ già cả, nhưng Đoàn Lê Nguyên vừa nhìn đã nhận ra đó là bà nội mình. "Bà nội!" "Mẹ!"
Đoàn Hồng Thái và Đoàn Lê Nguyên lập tức lao tới. "Lê Nguyên, Hồng Thái, cả con dâu nữa."
Bà cụ ôm họ vào lòng, tất cả ôm nhau khóc.
Khóc xong, bà cụ ôm bé Quân vào ngực, nhìn từ trên xuống dưới: "Đây là con gái cháu à? Giống cháu quả, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp lắm!" "Bà nội, thời gian qua bà đi đâu? Bà đã đi gần hai mươi năm rồi! Cháu còn tưởng bà.." Đoàn Lê Nguyên nghẹn ngào. "Đúng vậy, mẹ, con rất nhớ mẹ!" Đoàn Hồng Thái cũng giống như một đứa trẻ vậy.
Bà lão cười nói: "Để ông nội cháu giải thích."
Đoàn Văn Chấn phấn khởi: "Lê Nguyên, bà cháu dọa ông sợ đấy, lai lịch của bà ấy lớn lắm!" "Dạ?" Mấy người Đoàn Lê Nguyên ngẩn ra. "Lúc trước, sau khi ông biết đến thế gia hàng đầu là nhà họ Diệp ở Kinh Thành, ông cho rằng đây chính là dòng họ mạnh nhất ông biết được trong đời. Hóa ra trên họ còn có các thế lực ngầm như môn phiệt! Bà nội cháu đến từ môn phiệt Tây Đường, một trong bốn môn phiệt mạnh nhất. Những năm qua thực ra bà ấy không biến mất, chỉ là trở về môn phiệt Tây Đường mà thôi!" "Quan trọng nhất là ở môn phiệt Tây Đường, bà nội cháu có địa vị cực cao!" Đoàn Văn Chấn cười nói.
Hóa ra thế lực môn phiệt hoạt động trong Giang Bắc gần đây là người của bà nội Đoàn Lê Nguyên.
Nghe Đoàn Văn Chấn giải thích cẩn thận xong, đảm người Đoàn Lê Nguyên đều khiếp sợ.
Hóa ra lai lịch của bà nội lại lớn đến thế! Đến thế gia đứng đầu trong kinh thành đều không sánh bằng.
Bà cụ xoa đầu Đoàn Lê Nguyên cười nói: "Lê Nguyên à, cháu yên tâm, sau này có bà nội ở đây, không ai bắt nạt được cháu cả! Cháu là công chúa của môn phiệt Tây Đường, bé Quân cũng vậy!"
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên mừng đến phát khóc.
Bà xuất hiện khiến thân phận của họ cao hơn rất nhiều.