Chương 1736: Mấy người không cản tôi lại được đâu
Cục Thiên Thuẫn biết tin này trước, lập tức ra
lệnh ngay:
“Người này nhất định phải giết cho bằng
được! Hơn nữa còn phải dùng cách giết thủ đoạn
nhất! Phải cho cả thế giới biết rằng nếu dám
khiêu khích Chiến Ưng thì sẽ có kết cục tàn nhẫn
thế nào.
Hóa ra nước Chiến Ưng không chỉ muốn giết
Dương Hạo Quân mà còn muốn cảnh cáo cho cả
thế giới, tuyên bố địa vị của họ.
Vậy nên bây giờ Dương Hạo Quân ở nước
Chiến Ưng, độ nguy hiểm và độ áp lực còn cao
hơn những gì anh tưởng tượng.
Cảnh này chưa từng có bao giờ.
Lạc Việt cũng biết điều này, dù có là ai thì nếu
xông sang nước Chiến Ưng một mình thì khó mà
có khả năng có thể còn sống mà rời đi.
Dù có mạnh đến mấy thì cũng chẳng thể
chống lại được chỉ viện của cả nước Chiến Ưng!
Thậm chí không chỉ có mỗi nước Chiến Ưng,
từ trước đến giờ, nước này vẫn luôn liên hệ mật
thiết với rất nhiều quốc gia khác, thậm chí còn
liên minh với họ.
Nếu nói hơi quá lên thì Dương Hạo Quân sẽ
phải một mình chống lại cả thể giới!
Nếu còn sống rời đi thì sẽ được gọi là Thần
của thế kỷ.
Mà dù có chất thì cũng được gọi là một
truyền thuyết!
Nhưng mà mọi người đều hy vọng rằng
Dương Hạo Quân sẽ còn sống.
Chẳng bao lâu sau, trên du thuyền đã có hơn
mười nghìn người cao thủ đứng vây quanh Dương
Hạo Quần.
“Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, lập tức thả
người rat”
Richard vẫn cố uy hiếp.
Dương Hạo Quân cầm chiến đao Bắc Minh,
chỉ về phía trước, lạnh lùng nói: “Ai dám cản
đường tôi, giết không tha!”
“Xông lên!"
“Nhớ là không được làm em trai tôi và cậu
Hứa bị thương!”
Richard ra lệnh một câu, tất cả các cao thủ
đều xông thẳng về phía Dương Hạo Quân.
“Chết đi!"
Dương Hạo Quân cầm chiến đao Bắc Minh
trong tay, cứ thế vung lên như đang vung lưỡi hái
của tử thân vậy.
Anh đi từng bước về phía trước, cứ thế vung
thanh chiến đao Bắc Minh trên tay.
Thoáng chốc đã có hàng nghìn ánh đao lóe
lên, sát khí tỏa ra khắp nơi.
“Phụt phụt!”
“Phụt phụt!”
“Phụt phụt!”
Từng dòng máu tươi cứ thế bản ra.
Vô số cỗ thi thể đổ xuống.
Bước chân của Dương Hạo Quân chưa hề
dừng lại lấy một lần, anh cứ vậy mà kéo hai “con