-"Cắn chết nó cho ta! Cào chết nó!"
Con mèo thân hổ nếu có thể hiểu, ước chừng đã khóc thành tiếng nói:
- "Đại gia, kính nhờ ngài cũng không cần đùa kiểu này chứ, ngài xác định ngài không phải là đang nói chuyện cười chứ?"
Phịch một tiếng, con mèo thân hổ bên Chiến gia rốt cuộc ngã xuống đất, rụt rè ngẩng đầu lên, liền thấy đồng loại đối diện của mình, và cũng là vua của loài mèo thân hổ. Đôi mắt lạnh như băng của Tiểu Tử đang vô tình nhìn chằm chằm nó. Giật mình một cái, con mèo thân hổ bên Chiến gia cảm thấy mình bỗng thấp xuống nửa cái đầu, gầm một tiếng, trong phút chốc trở nên sốt ruột, nhanh nâng chân trước lên luống cuống khoa tay múa chân, tiếp đó lẩm bẩm nói gì đó.......
Đoán chừng, mấy con mèo thân hổ còn lại trong lồng sắt đều thoải mái nằm úp xuống xem kịch vui, dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn vị đồng loại kia. Trong mắt mỗi con đều hiện lên ý nghĩ giống nhau:
- " **! Gặp phải vua của chúng ta ở sàn đấu thú, ngươi lại có thể làm bộ đáng thương, giải thích lý do? Thật sự là cái đầu mèo của ngươi hư mất rồi! Đây chỉ có thể trách vận mệnh của ngươi rất rất không tố......t Nhóc con à, nhận mệnh đi!"
Ngoài dự đoán của mọi người là hai con mèo thân hổ gặp nhau giữa sân đấu thú lại không phải cắn xé điên cuồng lẫn nhau, ngược lại giơ lên chân trước, một mặt giống như đang bắt tay nhau, một mặt lại kêu nhỏ vài tiếng giống như đang...... nói chuyện với nhau?
Hai con này rốt cuộc là bị gì vậy? Chẳng lẽ là cùng một mẹ sinh ra xa cách lâu ngày giờ gặp lại trên sân đấu thú sao? Nếu không...… phải giải thích như thế nào đây? Đấu thú cho tới bây giờ đều chỉ chọn con đực tham gia thi đấu, đây cũng là tránh cho những chuyện tình yêu xấu hổ bất ngờ xuất hiện trên chiến trường huyền thú.
Trong phút chốc mọi người giống như đang nằm mơ, nhìn hai con mèo thân hổ giữa sân, chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập màu sắc huyền huyễn khó có thể nói nên lời.......
-"Đại ca...... Ô ô...... tiểu nhân là bị bắt buộc, thật sự......"
Con mèo thân hổ trên đầu có vòng tròn trắng nói.
-"Không cần giải thích, ta có thể hiểu ngươi...…"
Sự trầm lắng tràn ngập uy nghiêm của vua, đến từ Tiểu Tử.
-"Ô ô...… Đại ca, ngài nói đi, tiểu nhân nên làm như thế nào? Ngài muốn tiểu nhân làm gì, tiểu nhân liền làm đó!"
-"Ta cũng không có cách nào khác a, đã ở đây, khẳng định phải phân được ai thắng ai bại."
-"Ô... nhưng tiểu nhân sao dám cùng ngài phân thắng bại a? Ngài xem, tiểu nhân sợ tới mức đuôi đều cụp xuống, hơn nữa, đấu với ngài không gọi là phân thắng bại, mà là trực tiếp bị ngài hành hạ đến chế......t"
-"Lời này rất có lý, nhưng chuyện này thật sự không còn cách nào a."
-"Ô ô, tiểu nhân thật đáng thương, rất đáng thương...… Tên Chiến gia khốn khiếp kia, không biết nghĩ gì xấu xa, *** hắn...... Quả thực không có tính người mà......"
-"Nói thừa, nhà hắn không hề có một người tốt là điều mà ở huyền thú giới ai trong chúng ta chẳng biế......t."
-"Ô ô ô......"
-"Hừ! Thằng nhóc, ngươi rốt cuộc đánh hay không đánh? Ngươi ra tay trước đi ta không muốn ra tay trước......"
-"Ô ô ô......"
"Ta đánh đấy! Ta thật sự đánh đấy!"
-"Ô......"
-"Không quan tâm nữa, đấu võ! Đây là trận đầu tiên của chủ nhân ta, phải chiến thắng! Nhóc con, ngươi liền nhận mệnh đi, ai bảo ngươi không tốt số bị đám ngu ngốc kia chọn trúng, khà khà khà......"
-"Ô ô ô......."
-"Khóc! Ngươi khóc cái gì? Bây giờ ngươi khóc rách họng cũng vô dụng, đánh trước đi......."
-"Đại ca, ngài trăm ngàn lần phải nương tay a...... Trăm ngàn lần đừng đánh chết tiểu nhân a……"
-"Ta cố hết sức, sức mạnh khổng lồ mới tăng lên này có vẻ khó khống chế lắm."
-"Cứu mạng, cứu mạng a, đại ca ngài cố gắng khống chế a, số ta sao lại khổ thế này chứ?"
Dưới sự chờ mong của hai người, hai con mèo thân hổ rốt cục nói chuyện xong, giống như là hai vị cao thủ võ lâm quyết đấu, dùng ánh mắt thận trọng nhìn đối phương, chậm rãi di động bước chân, đi một vòng một vòng, hiện ra phong thái cao thủ, ừ, là hiện ra phong thái "cao thú" mới đúng......
-"Đây...... đây cũng quá phong cách rồi? Hôm nay đúng là nhìn thấy chuyện hiếm lạ!"
Một vị công tử trong đám người kinh ngạc không hiểu kêu lên, tròng mắt vị công tử này giống như rơi ra ngoài hốc mắt, vẻ mặt không thể tin, một ngón tay chỉ vào giữa sân kích động đến mặt đỏ bừng......
-"Cô...…"
Tiểu Tử nhảy lên, hóa thành một tia sáng, ý là:
« Ta đến đây! Ta thật sự phải ra tay! »
Trước mắt bao người, hai con mèo thân hổ thay phiên nhau lăn qua lăn lại! Ngươi tới ta đi, chẳng phân được ai thắng ai bại...…
Có cảnh này cũng là do Tiểu Tử cố ý nương tay, nếu không đã trực tiếp giết nhanh gọn lẹ, không có một giây dừng lại.
Cuộc chiến càng ngày càng dữ dội, trên bầu trời đã có vài cọng lông rơi lả tả xuống, giống như lá liễu vậy.
-"Ngao ô!~" -gầm lên một tiếng, Tiểu Tử nhảy lên, hai móng sắc bén lóe ra ánh sáng kim loại, từ nơi chân xuất hiện......
-"Ngao ô...… cô cô......" -Con mèo thân hổ kia cũng gầm một tiếng:
-« Đại ca nhớ lời hứa, trăm ngàn lần đừng giết chết ta a...... »
Theo tiếng ngao ô ngao ô, thắng bại đã phân rõ ràng......
Trên người Tiểu Tử không hề có vết thương, nghênh ngang kiêu ngạo từ trên người đối thủ đi xuống, đi một vòng sân, đắc ý dào dạt hiện ra phong thái của một vị vua. Tiểu Tử nhìn góc tường, con mèo thân hổ kia cũng không có chết nhưng cả người run rẩy, trên mặt đấ...t… sách, cả người đầy vết thương...… dưới thân thể cũng là một vũng máu. Còn may là Tiểu Tử nhớ rõ ra tay lưu tình không có thương tổn đến nội tạng và xương cốt của nó, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, nhưng cũng vô cùng thê thảm rồi.
Trong mắt bất cứ ai, đều biết con mèo thân hổ này đã bị đánh bại, hơn nữa cũng không còn sức để đấu tiếp nữa!
Thắng thua đã rõ ràng, vòng tròn màu đen trên đầu Tiểu Tử sáng lên cũng nói rằng Quân Mạc Tà đã thắng!
Chiến Thanh Phong mặt xám như tro tàn!
Xong rồi!
Hết thảy đều xong rồi!
(NBV: Chết vì bán độ)
----------------------------------------
-"Trận đấu đến đây là kết thúc, chính thức chấm dứt! Mặc Quân Dạ Mặc công tử liên tiếp thắng năm trận, Mặc Quân Dạ thắng, Chiến gia thua!"
Theo giọng nói thanh thúy của Miêu Tiểu Miêu công bố kết quả, trên quán trà lầu trên đối diện, có hai ông lão Chiến gia đồng thời thở dài một hơn, vô cùng mất mát gục đầu xuống. Tình hình trận đấu đã quá rõ ràng, cho dù là thần tiên, cũng không có khả năng thay đen đổi trắng được.
-"Lão gia người xem...… kết quả này...… trong đó...…"
Một trong hai người cẩn thận lên tiếng.
Người còn lại nhắm mắt lại, hồi lâu không trả lời, rất lâu sau mới nói:
-"Trận đấu hôm nay, thật sự là không thể tin được! Không phải lỗi của Chiến gia! Điều này có thể chứng minh một chuyện, người có được "Không linh thể chất" kia,cũng không phải chỉ là một nhân vật đơn giản như tưởng tượng lúc ban đầu. Một người bình thường, cho dù là có tư chất tuyệt vời đến đâu cũng không có khả năng hiểu nhiều như vậy, biết nhiều như vậy...... nhất là trận đấu cuối cùng kia, biểu hiện của mèo thân hổ, tuyệt đối có cái gì đó không đúng......"
-"Đúng vậy, mèo thân hổ như thế nào chỉ trong chốc lát có được chỉ số thông minh cao như vậy chứ? Hơn nữa rõ ràng cũng chỉ mới đưa tới sân đấu thú, tuyệt đối không phải là do người nuôi dưỡng...… A...…"
Ông lão nói đến đây, đột nhiên như hít phải một ngụm khí lạnh.
Ông lão đang ngồi trong mắt cũng lóe lên hai tia sáng lạnh như băng:
-"Ngươi hoài nghi người của sân đấu thú và bọn họ có thông đồng? Ừ…. Cũng không phải chuyện không thể xảy ra...... Ra lệnh xuống dưới, lập tức tiến hành điều tra toàn diện người của sân đấu thú, nếu phát hiện ra có chút nghi ngờ gì, không cần thông báo cho bất kỳ ai, trực tiếp xử lý!"
-"Vâng!"
-"Ngoài ra, nhanh chóng phái người bắt lấy con mèo thân hổ kia, đưa tới đây cho ta. Lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc trong đây có điều ảo diệu gì."
"Vâng!"
-"Còn có Mặc Quân Dạ người này, lúc trước chỉ biết là Huyễn phủ Tào Quốc Phong tìm được truyền nhân là một người có "Không linh thể chất", người này ở phương diện tu luyện huyền khí là một thiên tài. Bây giờ xem ra...… Không đơn giản như vậy, thông qua trận đấu hôm nay, có thể nhìn ra được, Mặc Quân Dạ người này...… Thật sự rất nguy hiểm."
Ông lão kia im lặng suy nghĩ, dường như đang tổng lại các ý trong lòng:
-"Người này rất bình tĩnh, suy nghĩ kĩ càng, tùy cơ ứng biến lại là có một không hai. Hơn nữa tính tình người này rất dũng cảm, thủ đoạn độc ác, vô luận là trận đấu như thế nào, trong lòng đều nắm chắc thắng lợi, lại còn phải đẩy Thanh Phong và Ngọc Thụ vào góc chết mới chính thức thi đấu...... Từ lúc này trở đi, hai huynh đệ liền hoàn toàn mất đi đường sống....., thủ đoạn độc ác như vậy, tâm tư kín đáo như vậy...… Còn có, người này rất giỏi về âm luật, tinh thông thi từ, kỳ thuật, cũng có thể nói là danh thủ quốc gia! Thậm chí ngay cả kỹ thuật đánh bài, cũng là tinh thông mọi thứ… người như vậy, cho dù là ở bất cứ nơi đâu, trong một thời gian ngắn cũng có thể tiếng tăm bay lên trở thành truyền kì của một thế hệ, cho dù là ở Huyễn phủ của chúng ta, cho dù không có chút huyền khí cũng sẽ không là một cái vô danh tiểu tốt! Nhưng chúng ta chưa từng nghe qua có một người như vậy? Hoàn toàn giống như từ trên trời rơi xuống, đây cũng là điểm đáng ngờ lớn nhất."
-"Ý của người là......"
-"Lập tức phái người ra Huyễn phủ, tra rõ việc này! Hễ có thứ gì liên quan hay người nào quen Mặc Quân Dạ, đều phải ghi lại, điều tra kĩ càng! Ta thật muốn nhìn, Mặc Quân Dạ người này rốt cuộc là một kẻ như thế nào?"
-"...… Nhưng nếu làm như vậy, thời gian năm ngày chỉ sợ là không đủ."
Ông lão bên cạnh cau mày nói.
-"Năm ngày? Ngươi quan tâm cái năm ngày đó làm chi? Ta có hạn định thời gian sao?"
-"Nhưng năm ngày sau, chính là ngày chính thức đi vào Linh dược viên! Dựa theo đánh cuộc, Chiến gia chúng ta phải dành một chỗ đi vào Linh dược viên cho Mặc Quân Dạ...… chẳng lẽ, một chỗ này thật sự cho hắn sao?"
-"Ngu ngốc! Đương nhiên là phải cho hắn một chỗ! Nếu không cho, ngươi có thể che đậy hết sao? Đây chính là dùng Chiến gia liệt tổ liệt tông và thế hệ sau lập lời thề máu, lời thề như vậy sao có thể vi phạm chứ?"
-"Vâng…"
-"Hơn nữa, Mặc Quân Dạ người này lại là người trong truyền thuyết có được "Không linh thể chất", nếu hắn tiến vào Huyễn phủ là có ý khác, vậy, mục đích là gì? Ngộ nhỡ là Linh dược viên thì sao? Như vậy, một nkhi hắn bước vào Linh dược viên, ngược lại trở thành điều kiện tốt nhất để vạch trần hắn rồi! Không cần quên, ở nơi đó, tất cả thủ đoạn âm mưu quỷ kế đều không chỗ che giấu...."
-"Lão gia quả nhiên cao kiến!"
-"Chuyện hôm nay, kết thúc ở đây. Lão phu phải về trước. Còn Thanh Phong và Ngọc Thụ...… nói với chúng nó, trận đấu này coi như một bài học, hai huynh đệ chúng nó cũng cần trải qua rèn luyện. Là do quyết sách sai lầm của gia tộc, không trách chúng nó, chỉ cần nhớ kĩ trận đấu này đối với tương lai chúng nó sẽ có chỗ tốt."
-"Vâng!"
Gió nhẹ thổi lên, một tiếng "sưu" xẹt qua tai, cửa sổ hơi hơi mở, nhưng ông lão áo trắng trong phòng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến