Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đó là điều đương nhiên.

Hắc bào nhân nói:

- Hắn có thể trợ giúp các ngươi tiến giai, như vậy đối với ta, người này cũng rất quan trọng. Há có thể lỗ mãng, hừ? Chẳng lẽ chuyện nhỏ như vậy còn để ta nhắc nhở các ngươi sao?

- A, ngài nói rất đúng, lão đại quả là cơ trí...

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn liều mạng gật đầu.

Hai người đều cảm thấy xấu hổ nghĩ: lúc trước ở trước mặt người ta khoa trương khoác lác, hiện tại thì tốt rồi, thời gian đã vượt quá một tháng, vậy mà vẫn còn chưa xong chuyện. Điều này làm cho hai người đều rất hổ thẹn.

Nếu như gặp mặt người nọ, biết nói thế nào đây?

Ngăn cản Huyết Hồn sơn trang Bắc thượng, chuyện này có thể nói là đã hoàn thành mĩ mãn, không chỉ khiến cho Huyết Hồn sơn trang không Bắc thượng, mà ngay cả Phong Tuyết ngân thành cũng không có Nam hạ...

Thế nhưng còn một việc khác: Đánh gãy chân Lệ Đằng Vân, chuyện này còn chưa làm được, thậm chí ngay cả mặt Lệ Đằng Vân cũng chưa có thấy. Đây mới thực sự là chuyện làm cho người ta vội vã! Huống chi hiện tại trong lòng Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn giống như có lửa. Nếu như thật sự có cơ hội để bọn họ tóm được Lệ Đằng Vân, như vậy không chỉ đánh què hai chân hắn là xong chuyện!

Khi đó không những Lệ Đằng Vân phải chết, mà còn chết rất thảm!

Trước là cố kỵ Lệ Tuyệt Thiên, không dám làm hắn tuyệt hậu. Chuyện xảy ra quá lớn cũng không thể thu thập, thế nhưng hiện tại, Lệ Tuyệt Thiên lại dùng trăm phương ngàn kế muốn đưa Hùng lão tứ vào chỗ chết, song phương khẳng định sẽ không chết không thôi, cho nên hai người này dưới sự tức giận của vị huyền thú chi vương hung tính đại phát, sao có thể dễ dàng không giết Lệ Đằng Vân?

Hiện tại mượn chuyện Lệ Tuyệt Thiên! Cũng là cơ hội tốt để đả kích mấy lão bất tử kia...

Ba người nhìn nhau, dường như đều hiểu, đều tách ra đồng thời đều tự có hành động.

Đúng lúc này đột nhiên ở phía xa truyền tới từng đợt thanh âm rối loạn, Hùng Khai Sơn lập tức nhíu mày, nói:

- Là từ bầy báo, không biết là xảy ra chuyện gì? Đám gia hỏa này thật không khiến người ta yên tâm chút nào!

- Quần báo?

Hai người khác cũng nhíu mày nhìn về phía xa.

Hai thân thể kiện tráng một đường chạy nhanh về phía bên này, toàn thân tuyết trắng, hai mắt lóng lánh, đúng là hai đầu bát giai đỉnh phong huyền thú Kim Nhãn Tuyết Báo. Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến tới gần.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hùng Khai Sơn cảm thấy rất mất mặt, sau khi Báo Vương mất tích, hắn liền phụ trách việc lãnh đạo Báo Tộc, lúc này thấy hai đầu báo tuyết trưởng thành lại không hề có kỷ luật xông vào, hắn không khỏi giận dữ lên tiếng hỏi.

Hai đầu Kim Nhãn Tuyết Báo ô ô hai tiếng, phục trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, tiếp đó quay đầu lại. Từ trên lưng rơi xuống một tiểu báo toàn thân tuyết trắng, lăn trên mặt đất, tựa hồ như nó đang rất sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Hai đầu Kim Nhãn Tuyết Báo trong miệng "Ô ô" Hai tiếng, phủ phục trên mặt đất, cái đầu to gật gật hai cái, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau, thoáng cái biến mất vào trong rừng.

- Là một tiểu Thiết Dực Báo. Nhìn bộ dáng tựa hồ vừa mới đầy tháng, tiểu gia hỏa thật đáng yêu, hử?

Hắc bào nhân vừa nói xong, đột nhiên toàn thân chấn động! Cả người tựa hồ như trong nháy mắt đông cứng lại.

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người cũng cứng ngắc cả người, con mắt cơ hồ lồi ra khỏi hốc mắt, gắt gao nhìn tiểu gia hỏa đang co thành một đống nhỏ ở trên mặt đất, tựa hồ như phát hiện ra một bảo vật hiếm có vậy!

Tiểu gia hỏa này còn không phải là Tiểu Bạch Bạch sao?

Tiểu Bạch Bạch ngày đó nghe được tiếng triệu hoán của huyền thú vương giả. Liều lĩnh vọt ra, đây cũng là bản năng trời sinh của nó, tuyệt đối không thể trái lại.

Vốn định hộ tống đại đội huyền thú chi vương trở về, kết quả là báo nhỏ vừa định rời đi liền phát hiện có điểm không ổn, lại bị bắt tới nơi này...Thoáng cái nhìn thấy ba huyền thú chi vương đứng trước mặt mình chỉ cách trong gang tấc, vẻ kính sợ thiên tính trong lòng nó lập tức bùng phát, nhu thuận co lại trên mặt đất. Thân thể lẩy bẩy run lên.

- Lão đại! Lão đại! Con mẹ nó còn chưa có dứt sữa Thiết Dực Báo đã là bát giai! Bát giai! Bát giai oa, ta dkm nó, điều này sao có thể? Con mụ nội nó, đây quả thực là nằm mơ rồi. Tam ca, ngươi mau tát ta một cái đi, ta nhất định là đang nằm mơ rồi, quá khó tin đi. Ta, trời ạ, chuyện này là thế nào?

Hùng Khai Sơn hô to gọi nhỏ, kinh ngạc đến nỗi quên cả bản thân đang ở đâu.

Trên mặt Hạc Trùng Tiêu mồ hôi nhỏ thành dòng.

Trong đường tràng hoàn toàn yên tĩnh!

Gần như là tĩnh mịch!

Tam đại Thú Vương, sáu con mắt trừng tròn. Hạc Lão Tam con mắt khá nhỏ bây giờ cũng lớn cỡ bóng đèn, nhấp nháy tỏa sáng, Hùng lão tứ con mắt nguyên bản vẫn như cũ không cách nào tin tưởng, con mắt cực lớn quả thực nhanh muốn lồi ra. Về phần thú vương lão đại hắc bào nhân con mắt nguyên bản ở sau tấm vải, thế nhưng lúc này ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu qua tấm vải đen, tinh quang bạo phát! Cũng không để ý tới lời nói thô lỗ của Hùng Khai Sơn, nếu như lúc trước phỏng chừng sớm đã tức giận động thủ rồi. Thế nhưng giờ phút này một câu hắn cũng không thèm nói.

Thật sự là quá rung động, quá khó tin!

Thú vương lão đại nhẹ nhàng mà cúi xuống, dị thường nhẹ nhàng linh hoạt, cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Tiểu Bạch Bạch vào trong lồng ngực, rất nhẹ nhàng giống như đang ôm trân bảo vậy!

Tiểu Bạch Bạch sợ hãi đảo tròng mắt, nhỏ giọng lo sợ cùng nghi hoặc ô ô hai tiếng, sau cũng cảm giác được thiện ý của hắn, lại không dám động đậy nữa.

Bàn tay của hắc bào nhân dán lên thân thể mềm mại của Tiểu Bạch Bạch. Sau nửa ngày rốt cục mới thở ra một hơi nói:

- Quả nhiên là bát giai! Không ngờ lại là bát giai! Chính thức là bát giai! Thần tích! Chính xác là thần tích!

Nguyên bản đối với tầng thứ của Thú Vương, chỉ cần là huyền thú chưa đạt tới trình độ hóa hình chỉ dùng vào ánh mắt là phân biệt được chính xác đẳng cấp, vị giai, thực lực của tên tiểu gia hỏa được coi là thần kỳ ở trước mắt này. Thú Vương lão đại lần đầu tiên tự mình xác nhận!

Có lẽ nhận được rung động quá cường liệt, cho nên sau đó Thú Vương lão đại phát ra mấy câu nói có chút cổ quái. Trước tiên là nói quả nhiên không sai, sau đó lại biểu hiện ra vẻ kinh dị, đến cuối cùng quả thực nói năng có chút lộn xộn.

Thế nhưng hai vị Thú Vương Hạc Trùng Tiêu cũng không ngoại lệ.

Hai người đứng sau cảm thấy lời hắn nói rất mâu thuẫn, cho nên đều ngưng trọng tiến đến cũng tỉ mỉ quan sát, sau khi xác định, hai người này đều há to miệng không nói được gì.

Mặc dù sau khi nhìn thấy một màn này hai người đều có cảm giác. Ngày thường đã sớm quen thuộc khi xác định tầng thứ của huyền thú, dường như vừa nhìn bọn họ đã sớm xác định chuyện này là thực, thế nhưng thật sự vẫn không tránh khỏi một hồi sợ hãi cùng rung động.

Nguyên nhân không nói tới chuyện khác, chỉ với điều này đã khiến đám người không thể tưởng tượng nổi, quá rung động!

- Tuổi thọ của Thiết Dực Báo bình thường là hai trăm năm, thất giai huyền thú dưới tình huống bình thường là mười năm tiến giai một lần. Bảy mươi năm thì đạt tới thất giai sơ đoạn, nếu như trong vòng bảy mươi năm này có thể đạt tới thất giai đỉnh phong, vậy có hi vọng đột phá thiên phú cực hạn, lột xác tiến tới bát giai, thế nhưng tư chất của Thiết Dực Báo lại có hạn. Thành tựu cả đời nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở bước này mà thôi.

Hắc bào nhân nói, giọng nói lại hơi có chút vội vã, hơn nữa thanh âm lại có phần thanh thúy cùng với giọng nói âm trầm lúc trước quả là không tương xứng.

Tin tức này thật sự không có quá nhiều giá trị. Đừng nói là tam đại Thú Vương, cho dù là người trong thế gia bình thường, khi nhận được tin tức này, cũng coi như rất bình thường, thế nhưng giờ phút này, quả thực là đã bị triệt để phá vỡ!

- Thế nhưng trước mắt chúng ta lại xuất hiện một đầu ấu tể (còn bé) Thiết Dực Báo là bát giai! Cư nhiên là ấu tể!

Hắc bào nhân thở hổn hển, hắc bào hơi lay động, tựa hồ như cố đè nén xúc động vào bên trong, nói:

- Lão Tam, lão Tứ, điều này... Chẳng lẽ chúng ta thật sự là đang nằm mơ sao?

- Làm sao có thể xuất hiện chuyện như vậy được chứ?

Toàn thân hắc bào nhân run rẩy:

- Với thực tế trước mắt cùng với suy luận, đầu Thiết Dực Báo này rất có thể là mới đầy tháng, còn chưa có cai sữa đã tiến giai, hơn nữa cho dù có thiên phú cũng không có nắm chắc có thể hoàn toàn tiến giai? Làm sao có thể? Đây quả thực chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi! Nếu như là trước đây, bất luận kẻ nào nói cho ta biết có thể phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ ta sẽ ra tay giết luôn kẻ đó, thế nhưng hiện tại, lại có thể xuất hiện trước mắt a, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không...

Thú Vương lão đại lại lần nữa lắc đầu, dùng sức lắc đầu, dị thường luống cuống, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Bạch Bạch, rốt cuộc không rời khỏi.

Sự thật này làm cho người ta khó có thể giải thích! Thật là quỷ dị, quỷ dị đến mức ngay cả Thú Vương thiên phạt cũng không giải thích được!

Ngoại trừ Thú Vương lão đại, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người đều khiếp sợ, ý nghĩ trống rỗng, mở rộng miệng, nước miếng chảy thành dòng mà không có phát hiện ra, sau nửa ngày, thân thể hùng tráng của Hùng Khai Sơn lung lay hai cái, đột nhiên ngã nhào trên mặt đất, buồn bực gào thét một tiếng, đột nhiên ôm lấy tóc mình rồi đập đầu xuống đất, trong miệng phát ra thanh âm rầu rĩ:

- Trời ạ... Thế giới này quá điên cuồng đi...

- Chẳng lẽ.... Hạc Trùng Tiêu đột nhiên mấp máy môi, nghĩ tới một khả năng: "Lão đại, ngài nói xem có thể là Báo Vương cường bạo một thất giai Thiết Dực Báo....

Nói đến đây hắn đột nhiên câm miệng, chính mình tự vả vào miệng mình.

Quả nhiên hai người khác kể cả Hùng Khai Sơn đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn hắn.

- Ngu ngốc, điều này sao có thể! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta và người chỉ là kinh ngạc vì vị giai của nó sao? Hai ngươi lại đem ta giống như các ngươi trong đầu đầy hồ sao? Tiểu gia hỏa này chính thức là kinh ngạc khi tới đây, chứng tỏ là nó không phải là xuất hiện trong sâm lâm này!

Thú Vương lão đại ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Vừa rồi ta cũng đã cẩn thận kiểm tra, tiểu gia hỏa Thiết Dực Báo này tố chất thật ra cơ bản là tốt, cũng không có đặc biệt hơn so với các đầu huyền thú cao giai khác! Cho nên ta có thể xác nhận, tiểu gia hỏa này tiến giai tuyệt đối là do có nhân tố bên ngoài trợ giúp. Nói cách khác có người lấy thủ đoạn tạo hóa cực kỳ thần kỳ giúp nó tiến giai!


- Điều này cũng chẳng có gì lạ, chính thức làm cho người ta kinh ngạc chính là, bản chất của tiểu gia hỏa này cũng đã bị cải tạo, trong vòng ba mươi năm, nó nhất định có thể tấn thăng đến cửu giai, hơn nữa... Cho dù cửu giai cũng không phải là cực hạn!


Hắc bào nhân nghiêm túc nói, đột nhiên nhớ tới lời của Hạc Trùng Tiêu vừa nói, hắn bay lên tung ra một cước đá bay Hạc Trùng Tiêu ra ngoài, rồi mắng:


- Cho ngươi đường đường là Hạc Vương đi cường bạo một đầu đại hạc thất giai, liệu ngươi có chịu không? Cái đầu ngươi mỗi ngày đều bị tiêm nhiễm cái thứ gì gì đó? Ngươi không thể nghĩ đến chuyện đứng đắn, hữu dụng sao?


Trong thanh âm không ngờ lại mang theo ý khó xử.


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK