Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư âm!

- Lệ Tuyệt Thiên, là bổn tọa muốn giết ngươi!

Hắc bào nhân lăng không mà đứng trên không trung, trầm trọng lên tiếng. Sau đó một chân duỗi ra, từ hơn mười trượng trên không trung giống như đi cầu thang vậy, hai tay chắp sau lưng, hơi ngửa đầu, từng bước một đi xuống!

Mọi người hoảng sợ kinh hãi!

Lăng không hư độ, như giẫm trên đất bằng!

Cho dù là thiên phạt Thú Vương vị Thú Vương phi hành Hạc Trùng Tiêu kia, cũng tuyệt đối không có bổn sự thần diệu như vậy! Huyền công của người này, hiển nhiên đã cao thâm tới tình trạng không cách nào hình dung.

Ánh mắt Lệ Tuyệt Thiên buồn bã, phác thông một tiếng té trên mặt đất. Hắn vốn là hồi quang phản chiếu nhảy dựng lên, hiện tại chứng kiến chiêu thức thần công có một không hai, kinh thế hãi tục như vậy, mặc dù là mình có đầy đủ lực lượng cũng tuyệt không phải là đối thủ của người này! Người trước mắt này, chỉ sợ so với thiên phạt Mai tôn giả còn đáng sợ hơn nhiều lắm!

Lệ Tuyệt Thiên triệt để mất đi ý chí chiến đấu! Hắn cúi đầu, chẳng qua là thấp giọng hỏi một câu:

- Vì sao?

- Vì sao? Ngươi cũng muốn hỏi lý do sao? Chung quy ngươi không phải là nói nắm tay nắm giữ đạo lý sao?

Thần bí hắc bào nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Có một số người ngươi vĩnh viễn không thể đắc tội. Ngươi. Đắc tội không nổi! Nếu đắc tội, ngươi sẽ phải trả một cái giá rất lớn! Hiểu chưa?

- Hiểu rồi.

Lệ Tuyệt Thiên thê lương ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Ta không hy vọng xa vời có thể sống sót, thế nhưng ta muốn biết, ta rốt cuộc đã đắc tội với ai?

- Ngươi đắc tội với ai?

Thần bí hắc bào nhân cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cũng đã biết, huyền thú của thiên phạt tại sao lại phá hư lợi kế của ngươi, vì sao không công kích đám người các ngươi muốn hãm hại? Chẳng lẽ. Sự tình bên trong có điểm mờ ám, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

- Là ngươi! Thì ra là ngươi không cho huyền thú công kích Quân Vô Ý!

Lệ Tuyệt Thiên trong lòng lóe lên linh quang, lập tức đoán ra, rồi lại không thể tin, cứng họng nói:

- Quân gia? Ngươi không ngờ là vì Quân gia?

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong toàn trường lập tức om sòm! Trong chuyện này, thậm chí kể cả Quân gia Quân Vô Ý! Đồng dạng cũng há to miệng: "Quân gia chúng ta khi nào có được chỗ dựa quá lớn như vậy? Tại sao ta lại không biết?"

Thế nhưng những người khác đều nhìn về phía Quân Vô Ý. Cũng chỉ có một loại cảm xúc: diễm mộ!

Quá ghen ghét, nguyên lai sau lưng Quân gia cư nhiên còn dấu một vị cao nhân kinh thiên động địa! Xem ra sau này tuyệt đối không thể đơn giản trêu chọc vào Quân gia, không thể trêu vào a!

- Quân gia, ha ha, quả thực cũng không phải là Lệ Tuyệt Thiên nhỏ nhoi ngươi có thể trêu vào! Bổn tọa tuyệt tích nhân gian đã hai mươi năm, không muốn ra ngoài giết chóc, thế nhưng lại có rất nhiều kẻ không biết tự lượng sức mình, không biết bản thân chính là ếch ngồi đáy giếng!

Thần bí hắc bào nhân nói xong, ánh mắt phong duệ nghiêm nghị nhìn về phía đám người Phong Tuyết ngân thành. Tiêu Bố Vũ bọn người đột nhiên không khỏi cảm thấy toàn thân mát lạnh. Sắc mặt đại biến.

Hắc bào nhân lãnh băng băng nở nụ cười nói:

- Về phần các ngươi, không cần kinh hoảng, chỉ cần các ngươi không làm lão phu mất hứng, lão phu cũng không có hứng thú tìm các ngươi gây phiền toái. Oan có đầu, nợ có chủ, ha ha!

Một tiếng cười dài âm lãnh vang lên. Hắc y bịt mặt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiêu Bố Vũ đám người, ánh mắt rõ ràng là có ý cảnh cáo!

Tiêu Bố Vũ miễn cưỡng cười nói:

- Các hạ ân oán rõ ràng, Tiêu mỗ bội phục.

Hắc bào nhân hừ một tiếng nói:

- Ân oán rõ ràng sao? Sao ta không thấy đâu cả. Hắc hắc! Để ta diễn một trò nhỏ cho các ngươi xem!

Hắn cứ như vậy đứng tại hư không, vẫn không nhúc nhích. Hỏa diễm đen như mực từ trên người bùng lên, đột nhiên bao vây lấy thân thể Lệ Tuyệt Thiên.

Hắc bào nhân ha ha cười, điềm nhiên như không, nói:

- Lệ Tuyệt Thiên, nếu như làm chí tôn, ngươi thất bại, thế nhưng làm chí tôn bại hoại mà nói, không thể nghi ngờ gì, ngươi rất thành công.

Trong lúc mơ hồ, mọi người tựa hồ nghe ra, vị chí tôn phong quang vô hạn đệ nhị này phát ra một tiếng rú ngắn ngủi đầy vẻ hoảng sợ.

Sau đó hắc bào nhân tựa hồ khẽ vẫy tay. Nhặt lên vật gì đó, tiếp đó kim quang lóe lên, hai thanh phi đao rơi vào trong tay hắn, đúng lúc này, Mai tôn giả đột nhiên hô to một tiếng:

- Chậm!

Nàng đã nhìn ra, hắc bào nhân cầm trong tay chính là Huyền Đan Báo Vương!

Thế nhưng sau khi nàng hô lên một tiếng lại đột ngột tỉnh ra: Huyền Đan này căn bản là ở trong thân thể Lệ Tuyệt Thiên, vì sao đột nhiên lại bị lấy ra, rơi vào trong tay hắc bào nhân? Chẳng lẽ?

Hắc bào nhân hừ một tiếng, không thèm để ý tới nàng, ánh mắt phong duệ tỏa ra bốn phía, tựa hồ như cảnh cáo. Tựa hồ lại như cáo biệt, tựa hồ lại như có ý sâu xa nào đó!

Sau đó hắn quay người lại, một bước bước ra ngoài, theo một bước này, thân thể hắn bỗng dưng biến mất!

Cứ như vậy biến mất!

Giống như là trên không trung có một cái cánh cửa vô hình, hắn tự nhiên bước vào, sau đó cánh cửa biến mất, sau đó tất cả mọi người không còn nhìn thấy hắn nữa.

Nhưng điều này sao có thể chứ?

Toàn trường mấy vạn nhân thú. Tất cả đều thất thanh! Một mảnh tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi!

Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong hai người nhìn nhau, cùng chứng kiến vẻ kinh hãi trong mắt đối phương! Thật lâu sau đột nhiên có người có người kêu lên:

- Lệ Tuyệt Thiên, hắn…!

Mọi người cả kinh, thoáng cái nhìn qua, chỉ thấy Lệ Tuyệt Thiên nguyên bản đang đứng thẳng tại chỗ đó, bây giờ còn không thấy, chỉ còn lại một bộ tro cốt màu xám trắng.

Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên, đã theo màn hỏa diễm dị dạng thoáng cái thiêu đốt. Không ngờ cứ như vậy biến thành một đống tro cốt!

Đây là cái dạng công phu gì???

Thậm chí ngay cả Mai tôn giả cũng khiếp sợ mở to hai mắt. Ngay cả Xà Vương đi tới trước mặt mà nàng cũng không có phát hiện ra.

- Lão đại!

Xà Vương có phần ngại ngùng khi gặp nàng, nói:

- Vừa rồi chuyện kia. Người, hắn, cái mông của hắn thật lớn.

Mai tôn giả cả kinh hỏi:

- Gì! Cái mông rất lớn.

Mai tôn giả dở khóc dở cười lắc đầu trêu ghẹo nói:

- Xà Vương, hắn là một nam nhân, ngươi chú ý tới cái mông hắn làm gì?

Xà Vương lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, giận dỗi kêu lên một tiếng. Uốn éo đi qua một bên. Mai tôn giả tựa hồ cười cười cũng không muốn để ý tới chuyện này, chẳng qua là hơi buồn bực, vị hắc bào nhân thần bí này đến tột cùng là có lai lịch gì?

Trong trí nhớ của mình. Dường như chưa từng có ấn tượng về một vị cường giả như vậy, mà người này lại có thần công kinh thế hãi tục như thế. Tại sao lại bừa bãi đi quen kẻ vô danh? Nghĩ vỡ đầu cũng không ra, thoáng cái nàng không khỏi lâm vào mê võng.

Thế nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không tưởng được, vị thần bí cao nhân này đột nhiên xuất hiện khiến toàn trường kinh ngạc, chính là tên Quân Mạc Tà vừa mới bị nàng hung hăng đánh đòn!

Mà Xà Vương Thiên Tầm sở dĩ liếc mắt một cái nhìn ra cái mông khác thường của người này, chính là hậu quả do Mai tôn giả gây ra, thế nào mà không to lớn dị thường cho được?

Mai tôn giả sau khi xuất chiến, lực lượng của Thiên Địa Tù Lung cũng biến mất, Quân Mạc Tà rốt cuộc khôi phục lại được năng lực hành động, thừa dịp tất cả mọi người đang chú ý tới bốn đại chí tôn cùng Mai tôn giả đang chiến đấu, hắn không thể chờ được, lẳng lặng không tiếng động độn vào bên trong Hồng Quân Tháp.

Chuyện thứ nhất hắn làm chính là, vuốt cái mông đang muốn cháy lên của mình.

Thật sự là quá đau, đặc biệt là ở bộ vị bất nhã này.

Khi thấy bọn bốn người Lệ Tuyệt Thiên bị đả bại, Quân Mạc Tà không ngờ là dù vận dụng Khai Thiên Tạo Hóa Công, thế nhưng vết sưng trên mông cuối cùng không thể nào tiêu trừ trong khoảng thời gian ngắn được, không biết làm sao đem cái mông vướng víu này ra ngoài. Cuối cùng hắn cũng lựa chọn chạy ra giết chết Lệ Tuyệt Thiên, sau đó hoang mang rối loạn chạy trốn.

Nhưng mà với con mắt tinh tường của tiểu cô nương Xà Vương liền nhìn ra sự dị thường của cái mông.

Quân Mạc Tà cũng thật không ngờ, chính mình cường thế xuất hiện khiến đám người lưu lại một ấn tượng khó phai mờ. Đối với đa số người ở đây mà nói, ngoại trừ mấy vị chí tôn Thần Huyền ra, Thiên Huyền, Địa Huyền cũng chỉ là số ít. Đại đa số mọi người là Kim Huyền, Ngọc Huyền.

Tầng thứ như vậy, ở trong thế tục mà nói, đã được xem như là cao thủ rồi, nhưng mà hôm nay, thật sự là con kiến hôi! Chính xác là con kiến hôi!

Trước sau lần lượt xuất hiện cường giả, mỗi người đều là truyền thuyết, mỗi một người đều là nhân vật mà bọn họ hướng tới! Mới tới Thiên Nam thành, sau khi gặp mấy vị chí tôn, cũng cảm nhận được đó là bậc cao không thể với tới. Chuyến đi này không tệ.

Thế nhưng hiện tại, bốn vị chí tôn liên thủ cư nhiên còn còn bại trận dưới tay người khác!

Hơn nữa hai vị chí tôn khác đồng thời xuất thủ, hai kiếm khách kinh thiên động địa, Bạo Vũ Cuồng Phong hai đại chí tôn! Tên tuổi bực này vang dội cỡ nào, vậy mà đi làm hộ pháp cho Độn Thế Tiên Cung.

Đến nơi đây, trước mặt mọi người bỗng nhiên xuất hiện một cái Độn Thế Tiên Cung, mà cái tên này tuyệt đại đa số người mới là lần đầu tiên nghe thấy! Trước đó chưa từng có nghe qua truyền thuyết có lưu truyền. Điều này càng làm mọi người thêm bực bội.

Thần bí như vậy, càng làm cho mọi người cảm thấy như lọt vào sương mù, tuy không biết lai lịch, thế nhưng mọi người đều biết, Độn Thế Tiên Cung này tuyệt đối có thực lực đệ nhất thế gian! Điểm này từ thái độ của Lệ Tuyệt Thiên là có thể nhìn ra. Hơn nữa hai vị chí tôn lúc trước bây giờ lại qua Độn Thế Tiên Cung làm hộ pháp, điều này còn gì sáng tỏ hơn?

Đương nhiên vị Mai tôn giả kia có thể chiến thắng được bốn vị chí tôn hợp lực, trong mắt mọi người, càng là thiên hạ đệ nhất cao thủ!

Thế nhưng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một vị hắc bào nhân quá sức thần bí, người này thoạt nhìn không ngờ so với vị Mai tôn giả kia còn lợi hại hơn, hơn nữa trong nháy mắt đã diệt sát Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên!

Những chuyện này đều lần lượt xuất hiện trong thời gian cực ngắn. Một lần lại một lần đánh sâu vào nhận thức của đám người, cơ hồ khiến bọn họ không kịp thừa nhận.

Núi cao còn có núi cao hơn!

Cơ hồ đồng thời trong lòng tất cả mọi người đều xuất hiện một ý niệm trong đầu, lúc trước vô luận là lang thang trên giang hồ, hoặc là ẩn thân trong sơn lâm, hoặc là người trong đại gia tộc, đại thế gia, giờ phút này chỉ cảm thấy, chính là khiếp sợ, những người lúc trước đắc ý với thân phận của mình, còn kiêu ngạo thỏa mãn giờ càng thêm xấu hổ.

Tại trước mặt những người này, chính mình đến tột cùng được tính là gì? Tựa hồ chỉ là một câu truyện cười mà thôi.

Chính mình thật đúng là ở trong đáy giếng a. Còn có một chuyện nữa chính là, người trong các đại gia tộc ở đây, hôm nay đối với Huyết Hồn sơn trang Lệ Tuyệt Thiên cùng Lệ Đằng Vân, đối với âm mưu đối phó với Quân Vô Ý của phụ tử hai người, ngoại trừ số rất ít người ra, đại bộ phận đều là tối hoặc sáng có tham dự, lúc trước đều thờ ơ không để ý.

Thế nhưng hiện tại, Quân gia giống như cá chép hóa rồng, không chỉ không chết, hơn nữa vị thần bí vừa xuất hiện, rõ ràng là hậu trường của Quân gia! Đây là khái niệm gì?

Ngay cả Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong cũng không dám trêu chọc, ngay cả Mai tôn giả đều cố kỵ. Đám người đã nhất trí hãm hại Quân gia lúc này nghĩ như vậy, cho nên không khỏi khủng hoảng.

Nếu như Quân gia muốn trả thù thì làm sao bây giờ?

Lập tức trong lòng đám người đều xuất hiện một ý niệm trong đầu: nhất định phải giao hảo cùng Quân gia! Sau khi trở về phải lập tức báo cáo chuyện này với gia tộc, mau chóng đề xuất ra một kế hoạch, sau đó tiến tới thành Thiên Hương. Tranh thủ thời gian dành lấy hảo cảm của Quân gia.

Ngàn vạn lần đừng trả thù chúng ta nha, các ngươi có thực lực như vậy, chúng ta biết là không thể trêu vào rồi!

Đương nhiên cũng không thiếu người có da mặt tương đối dày, hiện tại bắt đầu muốn lôi kéo tình cảm với Quân Vô Ý, qua một hồi suy nghĩ, bên người Quân tam gia lập tức vây đầy người như đám ruồi bọ.

Các loại thoại ngữ nịnh nọt không ngừng vang lên, mà cũng đủ loại từ ngữ vuốt mông ngựa như Trường Giang Đại Hà thao thao không ngớt rơi vào lỗ tai của Quân Vô Ý, khiến Quân Vô Ý Quân tam gia đầu to bằng cái đấu, thế nhưng không thể nghĩ ra cách ứng phó.

Không thể không nói tin tức rung động như vậy một khi truyền đi, tất nhiên sẽ tạo thành một làn sóng rung động cực lớn! Địa vị của Quân gia hiện tại hoàn toàn có thể nói là cực kỳ vững chắc!

Không người nào nguyện ý mạo hiểm chọc giận một vị siêu cấp cường giả, đi đối phó với Quân gia! Vô luận là ai, đều giống như vậy!

Quá sợ hãi, người của Tiêu gia, Phong Tuyết ngân thành đều có cảm giác như vậy. Tiêu Bố Vũ mặt trầm như nước, đột nhiên cảm nhận được áp lực cực lớn! Với lực lượng của Phong Tuyết ngân thành liệu có thể qua mặt được vị thần bí nhân kia để trả thù? Điều này thực sự là không nói chính xác được.

Tuy người nọ nói oan có đầu nợ có chủ, thế nhưng trong giọng nói lại có ý cảnh cáo, với mấy chục năm lịch duyệt của Tiêu Bố Vũ, há có thể không hiểu? Tình thế bây giờ, thần bí nhân kia hy vọng mình đi đòi lại công đạo cho Quân Vô Ý, ý tứ này tất cả mọi người đều có thể minh bạch.

Thế nhưng vấn đề là, nếu như Quân Vô Ý trả thù. Tiêu gia phải làm như thế nào? Nếu như không nghĩ qua muốn giết chết Quân Vô Ý, như vậy lời nói "Oan có đầu nợ có chủ" đồng dạng sẽ có hiệu lực. Lúc đó sẽ tới phiên vị thần bí kia ra tay.

Thế nhưng đối mặt với thù oán sâu như vậy cùng Quân Vô Ý. Chẳng lẽ còn phải nâng như cục cưng trong lòng bàn tay, ngậm vào trong miệng sợ tan ra hay sao?

Đây là cái chuyện mẹ gì!

Tiêu Hàn nhìn Quân Vô Ý đang bị đám người vây xung quanh, đột nhiên cảm thấy trong lòng bị đè nén khó chịu muốn chết! Tên tử địch này, chính là kẻ kiến mình thống hận nhất, lúc nào cũng mơ có thể giết được hắn, trước đó trong lòng mình chỉ coi hắn như một món đồ chơi để trả thù, hôm nay lại có thể diễn biến như vậy!

Hiện tại coi như mình muốn đối phó với hắn, gia tộc cũng không đồng ý, cho dù không có thành chủ nghiêm lệnh, gia tộc chỉ sợ cũng không để mình đắc tội với vị hắc bào nhân thần bí kia!

Như vậy chính mình nên làm cái gì bây giờ? Dao nhi, là của ta! Là của ta!

Trong mắt Tiêu Hàn hiện lên vẻ hỗn loạn, đột nhiên thân thể lung lay sắp đổ, oa một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, hắn quật cường gượng đứng, con mắt không chớp nhìn Quân Vô Ý, càng lúc càng âm lãnh, càng lúc càng điên cuồng!

Quân Vô Ý, ta không quản ngươi có chỗ dựa thế nào, ta nhất định phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!

Giữa không trung vang lên một tiếng trường khiếu, Hạc Trùng Tiêu buông lỏng tay, thân thể không trọn vẹn của Lệ Đằng Vân giữa một mảng tiếng kinh hô rơi xuống, từ độ cao hơn một trăm mét rơi xuống!

Người phía dưới đều oành một tiếng trốn đi, để lại một mảng đất trống thật lớn.

Nếu như trước đó Lệ Đằng Vân té xuống. Chỉ sợ ít nhất sẽ có một ngàn người tranh nhau chạy tới đón, thế nhưng hiện tại, Lệ Đằng Vân rõ ràng chính là một củ khoai nướng nóng bỏng, ai dám đón? Ai chịu đón?

Bịch!

Thân thể của Lệ Đằng Vân nặng nề mà rơi xuống mặt đất đập vào một tảng đá. Huyết nhục bắn tung tóe. Cả người đã biến thành một đống thịt nát! Một cánh tay thậm chí xương bị lồi ra, xương năm ngón tay cũng bị lộ ra khỏi da thịt, một màn thê thảm này khiến tim của tất cả mọi người đều loạn nhịp.

Mai tôn giả vung tay áo lên, xoay người mà đi, quát:

- Điều kiện hôm nay, chư vị hãy nhớ kỹ, bây giờ ta xin cáo từ, ngày sau còn gặp lại!

Nàng mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, không có nói đối với bất cứ kẻ nào, thế nhưng Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai người lại biết, mấy câu nói đó là nói với hai người bọn họ. Một trong hai người nói:

- Tôn giả yên tâm, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đã thất bại, sẽ tiếp nhận hậu quả, quyết không nuốt lời.

Mai tôn giả hắc hắc cười lạnh nói:

- Ai dám nuốt lời?

Lời này có ý uy hiếp rõ ràng.

Lôi Bạo Vũ hai người nhìn nhau cười khổ.

Mai tôn giả lại đem ánh mắt rời đi, lại phát hiện chỗ lúc trước mình đứng đã không còn thấy bóng dáng của Quân Mạc Tà nữa, xem ra một khi bản thân tiêu trừ Thiên Địa Tù Lung, gia hỏa này giống như con chuột chạy thật là nhanh.

Sau khi suy nghĩ, đột nhiên nàng xoay người hướng về phía Quân Vô Ý đi tới, đám người vây quanh Quân Vô Ý thấy nàng hắc bào bồng bềnh đi tới, tất cả đều quỷ mị né ra rất xa.

Quân Vô Ý rốt cục cũng thở dài một hơi, cảm thấy mình trên người mình ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với núi dao rừng kiếm cũng không biến sắc, thế nhưng khi tiếp nhận mấy lời a dua nịnh hót như nước thủy triều ào tới lại không thể thở nổi.

Trong thời gian ngắn, ứng phó với đám người nguyên bản không đem mình để trong mắt, không ngờ lại mệt mỏi hơn so với mình đánh trận!

Thấy Mai tôn giả tới, Quân Vô Ý mỉm cười chắp tay nói:

- Tôn giả tới, có gì chỉ giáo sao?

- Lệnh điệt cốt cách thanh kỳ, thiên phú rất tốt.

Mai tôn giả cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói rõ:

- Bản tôn muốn thu hắn làm đồ đệ. Quân tướng quân định như thế nào?

Quân Vô Ý tuy sớm có chuẩn bị, đoán được ý đồ đến của nàng. Thế nhưng khi nghe được câu này, cũng nhịn không được ngẩn ra, tiếp đó rất vui vẻ, thế nhưng nhớ tới quái tính của Quân Mạc Tà, lại cười nói:

- Tôn giả coi trọng tiểu tử này, chính là phúc khí của hắn, Quân mỗ tự nhiên là không có ý kiến, bất quá ta Quân gia gần đây khai sáng, mà Mạc Tà gần đây lại có chút ràng buộc, hơn nữa hắn rất có chủ kiến. Mai tôn giả nếu như thật sự có ý này, chỉ cần Mạc Tà đồng ý, Quân gia ra tuyệt không có vấn đề!

- Có chút rằng buộc!

Mai tôn giả tựa hồ như sửng sốt. Tựa hồ đối với chuyện này có chút không hiểu, trong giọng nói, rõ ràng có thể nghe ra ý tứ không thể tưởng tượng, tiếp đó tựa hồ như nghiến răng ha ha cười nói:

- Không tệ không tệ. Rất tốt, ân có chút rằng buộc...Như vậy rất tốt.

Nhưng trong lòng nàng thầm mắng, tiểu tử hèn hạ vô sỉ tự tung tự tác, lại cũng có thể được nói là "Có chút rằng buộc"? Lời này thật sự là căn cứ từ đâu mà nói!

- Đã như vậy, ta tự có biện pháp.

Mai tôn giả trong lòng có chút khinh bỉ, vị đại tướng quân này là thống binh, lại có thể trắng trợn bịa đặt, như vậy cháu ngài khoa trương ba hoa chích choè cũng không oan.

- Thế nhưng không biết lệnh điệt đang ở đâu?

Mai tôn giả rất trang nghiêm nói, đơn giản là nàng sắp nhịn không được mà mắng to vị tướng quân trong truyền thuyết trước mắt được xem là "Đôn hậu bạo quyết, Huyết Y đại tướng" này, cuối cùng cưỡng chế thành công, bằng không thật đúng là muốn mở miệng mắng to.

- Mạc Tà hắn! A?

Quân Vô Ý mở miệng, thế nhưng lúc này mới nghĩ ra:

- Mạc Tà không phải mới vừa còn đang theo bên ngài sao?

- Ừm, vừa rồi ta ra ngoài nghênh chiến. Sau khi trở về đã không thấy hắn nữa!

Mai tôn giả mặt không đỏ thở không gấp nói:

- Ta cùng với hắn trò chuyện với nhau rất vui.

Lúc hai người nói chuyện, đồng thời Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đã an bài mọi người rút lui. Chứng kiến vị đại sát tinh Mai tôn giả này đang "trò chuyện rất vui" với Quân Vô Ý, tất cả mọi người là có chút câm như hến, đối với Quân gia lại tăng thêm một phần diễm mộ. Không dám quấy rầy, đều lặng yên không một tiếng động rời đi. Lúc này trên đỉnh núi đã rời đi hơn phân nửa.

Phía Thiên Phạt sâm lâm huyền thú đám kia cũng lùi lại, chỉ còn lại mấy vị Thú Vương đang nhìn Mai tôn giả bên này, rất là quan tâm!

Thanh âm dần dần rời xa, sơm lâm lúc này đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Lôi Bạo Vũ cười nhẹ, ôm quyền nói:

- Mai tôn giả, chư vị Thú Vương, chúng ta núi cao sông dài, sau này còn gặp lại! Huynh đệ hai người chúng ta xin cáo từ, hồi cung phục mệnh cung chủ.

Mai tôn giả hơi phất tay, đang muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng vọt ra một thân thể hùng tráng, quát to:

- Độn Thế Tiên Cung tử kim hộ pháp, rất giỏi! Ăn của ta một quyền rồi đi cũng không muộn!

Đồng thời trên bầu trời vang lên tiếng xé gió ào ào, tiếp đó giống như một mảng lôi vân phong bạo rơi xuống. Một thanh âm bén nhọn, mang theo sát phạt chi khí sắc bén vang rền, quát to:

- Bổn tọa cũng tới lãnh giáo một chút sự lợi hại của tử kim hộ pháp Độn Thế Tiên Cung!

Hùng vương Hùng Khai Sơn, Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu!

Tất cả mọi người ở đây đều biết, hai vị vương này cũng không phải muốn lưu hoặc giết chết Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong, bọn họ chẳng qua là muốn tranh luận một chút xem huyền công của tử kim hộ pháp trong Độn Thế Tiên Cung rốt cuộc hơn kém bao nhiêu mà thồi!

Hoặc là nói, lực lượng của Thiên Phạt sâm lâm cùng Độn Thế Tiên Cung có sự chênh lệch như thế nào?

Lôi Bạo Vũ sau khi nghe câu nói kia xong, rất khó hiểu, Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đồng thời có một ý nghĩ. Lúc này thấy Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong muốn cáo từ, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?

Từng tiếng huýt gió vang lên, thân thể yểu điệu xoay tròn, Xà Vương Thiên Tầm đồng thời xuất thủ.

Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai người nhìn nhau cười. Không thấy hai người có bất kỳ động tác gì, tử kim bảo kiếm bên hông tựa hồ cũng chưa hề đụng tới, thế nhưng hai đạo tinh mang chói mắt lóe lên, sau đó khắp không gian ngập tràn từng đốm như mưa rơi, đột nhiên mưa rào đổ xuống, cùng lúc đó vang lên một thanh âm quái lạ "Ô" Một tiếng, giống như là cuồng phong gào thét. Cát bay đá chạy phiên giang đáo hải!

Công kích của tam đại Thú Vương tuy sắc bén, thế nhưng thoáng cái rơi vào trong trận bạo vũ cuồng phong này, không ngờ lại không thể tiến thêm!

Hai kiếm khách kinh thiên động địa, Bạo Vũ Cuồng Phong song chí tôn! Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong không hổ là chí tôn lúc trước, huyền công cực kỳ lợi hại, khi phối hợp lại như thiên y vô phùng, hơn nữa uy lực bội tăng!

Từng tiếng vang lên, Hạc Trùng Tiêu xông lên trời, cười ha ha khen:

- Quả nhiên không hổ với cái danh Bạo Vũ Cuồng Phong, bội phục bội phục!

Từng tiếng huýt gió dài vang lên trong miệng Bố Cuồng Phong, hắn nói:

- Thiên Phạt sâm lâm, quả nhiên danh bất hư truyền. Năm năm sau, chúng ta sẽ gặp lại! Cáo từ!


Nói xong hai chữ "cáo từ". Thanh âm đã tại phía xa ngoài một dặm.


Năm người chẳng qua là chỉ trao đổi một chiêu liền lùi lại, từ biểu hiện của năm người xem ra, hai đối ba. Tựa hồ như ngang sức ngang tài, thế nhưng tam đại Thú Vương lòng dạ biết rõ, quyền chủ động là ở trong tay đối phương.


Độn Thế Tiên Cung, quả nhiên lợi hại!


Ba người đều có chút giật mình, thế nhưng Mai tôn giả sớm đã dự liệu kết cục của trận thử sức này, không chút phật lòng, cau mày đi dạo, trong lòng lại đang suy nghĩ: "Quân Mạc Tà cái tên tiểu vương bát đản kia. Rốt cuộc là trốn đi nơi nào rồi? Vì sao dùng thần thức cũng không thể tìm ra? Đây là nguyên nhân vì sao?"


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK