Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả

Điều này đã được đoán trước, thế nhưng cũng vẫn làm cho Hạc Trùng Tiêu cảm thấy trong lòng có một loại lâng lâng mờ ảo, vô luận là phương pháp nào của bản thân cũng không đọ được với đối phương, thế nhưng chuyện này đúng là ngoài dự liệu.

Loại cảm giác này đối với một kẻ có sinh mệnh kéo dài như Hạc Trùng Tiêu mà nói, đúng là mới xuất hiện lần thứ hai! Lần đầu tiên chính là lần trước khi mình đối mặt với Vân Biệt Trần!

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạc Trùng Tiêu đột nhiên lại dâng lên nỗi kinh sợ: chẳng lẽ người trước mặt này, lại có thể so với cao thủ như Vân Biệt Trần sao?

Hùng Khai Sơn cứng đầu cứng cổ, mở rộng miệng nói: "Tam ca, còn chưa nghĩ ra sao? Không phải là việc rất đơn giản a."

Hạc Trùng Tiêu lườm hắn một cái, không có hứng thú đáp lại như ngày thường.



"Chẳng lẽ ngươi có biện pháp? Quân Mạc Tà cảm thấy hứng thú nhìn hắn.

"
Còn phải nghĩ sao?" Hùng Khai Sơn lắc lư cái đầu, nói: "Tiếp theo đi tiểu chẳng phải là?

Cái này là sao? Chẳng lẽ hắn lại chuẩn bị so chuyện không biết xấu hổ nữa sao?

Lời vừa nói ra, Quân Mạc Tà cùng Hạc Trùng Tiêu đồng thời lảo đảo, hai người bị cái tên gia hỏa này làm cho ngất mất.

Cái gì gọi là súc vật a, đây chính là một điểm nổi bật của sự vô sỉ đó? Quả thực là cầm thú cũng không bằng mà! Không, cái này cũng không đủ để hình dung, thế nhưng tựa hồ cũng không còn từ nào để hình dung sự hèn hạ của hắn nữa, chỉ có thể thêm từ "quá" Súc sinh vào mà thôi!

"Ngươi như thế nào còn không chết đi, còn có một điểm mặt mũi nào hay không!" Hạc Trùng Tiêu chửi ầm lên, quả thực hắn muốn khóc lớn một hồi, hung hăng dùng một cước đá vào đít hắn, nổi trận lôi đình nói: "Ngươi cút qua một bên cho ta! Cho dù ngươi không biết xấu hổ, Tam ca ta cũng không muốn mất mặt a! Cút!"

Hùng Khai Sơn ngượng ngùng gãi đầu, ủy khuất nói: "Lần này chính là lần thứ ba đó, huynh nói xem ở đây có người ngoài không, sao lại nói ta không lưu lại chút mặt mũi chứ? Thêm một lần nữa thì cũng đâu có sao, mà nếu muốn đá thì cũng nên đã ở đằng sau nha. Đây chính là điểm không đúng của huynh đó."

"Phi, ngươi mà có mặt mũi à? Mặt mũi sớm đã bị ngươi làm mất hết rồi." Hạc Trùng Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [ ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn] mắng to: "Lăn sang một bên cho ta, đừng có há mồm ra nữa!"

"Rõ ràng là huynh không nghĩ ra biện pháp, đệ nghĩ được, lại còn thắng cuộc nữa, bây giờ lại còn không cho đệ nói!" Hùng Khai Sơn lầm bầm hai câu, phẫn nộ bước sang bên cạnh.

"Thật ra ta lại cảm thấy, lời của Tứ đệ ngươi nói cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn phù hợp với ước định lúc trước, so với lần thứ nhất còn tốt hơn." Quân Mạc Tà đột nhiên xoay động ánh mắt, quỷ dị cười nói.



"A?" Với định lực như của Hạc Trùng Tiêu, cũng không nhịn được kinh hô một tiếng, sau đó nói: "Vậy chẳng phải là ngươi thua chắc rồi sao?"

Hùng Khai Sơn nói xen vào: "Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng lão Hùng ta nói lời thừa, trong bụng không có thứ gì. Bụng ta còn chứa được rất nhiều thứ, làm lại lần thứ hai cũng không thành vấn đề." Lão Hùng giống như còn muốn tiếp tục nói cái gì đó. Thế nhưng Hạc Trùng Tiêu ở bên này trừng mắt, hắn lại ỉu xìu, lầm bầm nói: "Ta đây là vì tốt, cho nên mới nhắc nhở hắn, ta là cao nhân, cũng hành động đường đường chính chính mà."

"Bổn tọa tự nhiên sẽ không hoài nghi lời Tứ huynh vừa nói. Nhưng mà nếu như hoàn toàn lặp lại như cách vừa rồi, hẳn là sẽ không thú vị, chúng ta sẽ đổi một phương pháp khác, hai người thấy thế nào?"

Hạc Trùng Tiêu lại ngẩn ra, đồng thời nói: "Tại hạ xin được rửa tai lắng nghe."

Quân Mạc Tà hừ hừ cười nói: "Rất đơn giản, lúc trước Tứ huynh làm động tác đi tiểu trên bầu trời. Bây giờ đổi lại, chúng ta ở dưới lòng đất làm việc, thế nào?"

"Đi tiểu trong lòng đất? Hùng Khai Sơn bỗng nhiên xoay người, hai con mắt đồng thời mở to, nói: "Điều này sao có thể, ngươi một khi tiến vào lòng đất, không bị chết ngạt sao, bốn phía đều là đất đá, phóng đi nơi nào? Cho dù may mắn kiếm được một vị trí thích hợp, cũng không khỏi tiểu đầy mình?"

"
Ý của các ngươi là, các ngươi làm không được?" Quân Mạc Tà mỉm cười nói.

"
Cái này căn bản là không thể nào hoàn thành, hai người đồng thời lắc đầu, nói: "Nếu là ở trên trời, còn có khoảng không, tự nhiên không thành vấn đề, nếu như là ở dưới, tuyệt đối không có khả năng! Chẳng lẽ các hạ có thể làm sao?

"Nếu như ta có thể làm được, vậy các ngươi nói như thế nào?" Quân Mạc Tà hừ hừ, khiêu khích nói. Ta sẽ chơi xỏ các ngươi một trận, lần này lão tử sẽ cho gậy ông đập lưng ông!




"Tự nhiên coi như chúng ta thua đi!" Hai người nhìn nhau, đồng thời cười nói. Loại chuyện này hả, hừ hừ, để xem cái tên gia hỏa này làm như thế nào, trên trời còn có thể làm chứ, nếu mà ở dưới lòng đất thì hai người không làm được, cái tên gia hỏa này lúc trước tùy tiện hiển lộ công phu độn thổ hai người cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng để đi tiểu trong lòng đất, cái này hoàn toàn là hai việc bất đồng. Cho dù tại lòng đất cũng phải cần buông lỏng toàn thân, nhìn ngươi như thế nào buông lỏng đây! Mặc dù mình cũng không có nghĩ ra được phương pháp nào tốt, thế nhưng ngồi nhìn hắn bị xấu mặt cũng hay, hừ hừ hừ.


Xem ra tỷ thí lần này tất nhiên chính là trận cuối. Hai người đồng thời nghĩ như vậy, cho nên lập tức có phần thất lạc. Lúc trước nói điều kiện, thắng bại cũng đều có lợi cho bản thân, duy nhất chỉ có điều này là không nói được rõ ràng, cướp đoạt khẳng định là không được, nếu không cùng hắn thương lượng một chút, muốn thành sự cũng gian nan, tốt nhất cứ đáp ứng hắn rồi hãy tính.


"Các ngươi nhìn cho kĩ!" Quân đại thiếu lãnh đạm quát một tiếng, hai tay giơ lên, hai người lập tức cảm nhận được khí tức mà mình khao khát bỗng nhiên nồng đậm lên, nhịn không được đều tham lam dùng cái mũi hít hà, liếm liếm môi, trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó chịu.


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK