Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: Tiểu Láng

Thậm chí người của Độn Thế Tiên Cung cũng không biết, ba vị Chí Tôn cao thủ này vừa mới bị thân người bị phân thành hai, trong đó một người chính là thân đệ đệ cùng cha khác mẹ với Trữ Vô Tình, Trình Phong Ý! Hai người tuy rằng không cùng họ, nhưng huyết mạch cùng một khối, có huyết thống giống nhau!

Trữ Vô Tình vì huynh đệ này của mình có thể thăng cấp Chí Tôn, sau khi gia nhập Độn Thế Tiên Cung có thể nói là tiêu phí không ít tâm huyết!

Hai người cùng một chỗ cả đời, lại không nghĩ rằng lúc này lại bị một đao lưỡng đoạn, mãi mãi cách xa!

Gần hai trăm năm huyết mạch tình thâm, dưới một đao này liền hóa thành hư vô!

Trữ Vô Tình điên cuồng!

Hắn rống to:

- Quân Mạc Tà! Ta biết là ngươi làm, ngươi đi ra cho ta, có dũng khí thì ra đây cho ta!

Hắn vừa nghĩ cũng biết, lúc trước Quân Mạc Tà thần bí mất tích, tất nhiên là để chuẩn bị một kích này! Mặc dù mình đã ý thức rõ được điểm này, những vẫn bị đối phương thực hiện được!

Giờ phút này, Trữ Vô Tình hối hận không thôi, bi phân không thôi, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, tức giận muốn điên, tựa hồ muốn phá tan bụng mình, đem lục phủ ngũ tạng của mình toàn bộ móc ra, mới có thể phát tiết được nỗi giận này của chính mình!

- Quân Mạc Tà, tên đê tiện bỉ ổi tiểu tạp chủng! Mau lăn ra cho lão tử! Ngươi mau ra đây! Đồ vương bát đản, tên hỗn trướng! Chỉ biết đánh lén sau lưng! Ngươi là tên súc sinh không có đức hạnh, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!

Trữ Vô Tình điên cuồn gáo lớn, tiếp tục không có chút bình hòa thường ngay, khi hắn hô như vậy, hai cao thủ bị một kiếm kia vẫn đứng vững như cũ, giờ mới lay động trong mắt thần sắc bi ai, sau đó trên mặt đỏ lên.

Một người trong đó tai to mặt chữ điền, dáng người cao lớn, xem ra nếu mà còn trẻ, hắn là một vị mỹ nam tử phong thần tuấn lãng. Người này đúng là Trình Phong Ý, em cùng cha khác mẹ với Trữ Vô Tình.

Trình Phong Ý nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi quay đầu, nhìn đám đồng liêu ngày xưa, lãnh đạm nói:

- Ta sắp đi rồi…

Trên mặt mọi người đồng thời hiện lên vẻ bi phẫn!

Hẳn thản nhiên nhìn bụng mình, chỗ đó đã không còn phun ra tia máu, nhưng vẫn không ngừng đùn ra máu tươi, òng ọc trào ra, theo áo choàng chảy xuống dưới, dưới chân đã là một bãi máu thật to, hắn ngẩng đầu, thấp giọng, chậm rãi nói:

- Chư vị bảo trọng!

Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn Trữ Vô Tình, Trữ Vô Tình cả cười run rẩy, hắn chìa tay ra, muốn ôm lấy huynh đệ của mình, lại sợ hãi chính mình tùy tiện hành động sẽ làm đoạn tuyệt sinh cơ cuối cùng kia của huynh đệ mình, vì vậy mà không dám sảo động! Bàn tay đến trước người đệ đệ, hoàn toàn không dám làm gì!

Trình Phong Ý nhìn thấy Trữ Vô Tình, đột nhiên khóe miệng hiện ra một nục cười thê thảm, mạnh mẽ dùng chút hơi tàn thong thả nói:

- Đại ca, cả đời này đệ toàn bộ nhờ đại ca nuôi dưỡng thành người, học được một thân bổn sự…Nguyện vọng duy nhất chính là có thể ở trước mặt đông đủ công chúng, chính mồm gọi người một tiếng đại ca…Tuy rằng đệ không thể…Nhưng đệ thật sự mong muốn…Nhớ…quá…Đại ca…Đệ một mực cố gắng…

Trữ Vô Tình râu tốc giương lên, nước mắt giống như sông lớn tuôn trào, cả người hắn run lẩy bẩy, nước mắt thấm đãm hai mắt, run giọng nói:

- Huynh đệ…Em ruột của ta…Ta hiện tại liền hướng khắp thiên hạ tuyên bố, đệ là em ruột của ta! Đệ cũng là họ Trữ! Là người của Trữ gia chúng ta!

Trình Phong Ý mỉm cười, trên mặt hiện vẻ thỏa mãn, hai mắt từ từ vô thần, trầm thấp nói:

- Đệ phải đi rồi…Đi báo hiếu cho cha mẹ dưới cửu tuyền…Đại ca…Huynh…Hãy sống cho tốt…Đừng để cho chúng ta…Vì huynh gánh…

Đột nhiên thân hình hắn gập lại, thân trên chậm rãi nghiêng về phía trước, Trữ Vô Tình bước một bước dài xông lên trước, ôm lấy nửa thân thể của hắn, nhưng hơi thở của Trình Phong Ý đã đoạn tuyệt, không còn chút tiếng động, chỉ có trên mặt vẫn mang vẻ thỏa mãn tự đáy lòng. Trữ Vô Tình đột nhiên khóc lớn, lão lệ tung hoành.

Hắn mặc dù hiệu là vô tình, cả đời đứt tình, cô độc sống nốt quãng đời còn lại, nhưng đối với huyết mạch thân tình duy nhất trên đời này cũng hết sức coi trọng! Đệ đệ vừa chết, giống như là đem tâm huyết trong lòng Trữ Vô Tình xé thành hai nửa!

- Đệ đệ a! Đệ là họ Trữ…Đệ vốn là họ Trữ a…

Trữ Vô Tình ngửa mặt lên trời rống to, trong lòng hối hận đến mức muốn vung kiếm tự vẫn! Những năm gần đây, lúc trước trong nhà thảm biến, Nhị nương mang theo đệ đệ liều chết chạy trốn, người nhà của mình bị tàn sát không còn ai, vị hôn thê vì chịu vũ nhục mà chết, Trữ Vô Tình từ đó về sau liền hận mọi người!

Thậm chí là cả Nhị nương và huynh đệ của mình! Hắn cố chấp cho rằng, vào tình huống lúc đó, Nhị nương hoàn toàn có thể mang theo vị hôn thê của hắn chạy trốn, nhưng nàng lại chỉ đem theo con của mình mà thôi! Cho nên Trữ Vô Tình không thể tha thứ! Cho nên hắn mặc dù quan tâm đầy đủ tới vị đệ đệ này, nhưng lại thủy chung không hề thừa nhận hắn là người Trữ gia. Trình Phong Ý biết rõ đại ca của mình mang tâm kết khó gỡ, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể theo họ của mẹ…

Mãi cho đến hôm nay, Trữ Vô Tình mới phát hiện ra, chính mình làm như vậy là mười phần sai lầm rồi! Đệ đệ của mình một mực khao khát cái gì, chính hắn cho tới bây giờ cũng biết, trong lòng lại càng hiểu rõ. Nhưng lại thẳng đến khi đệ đệ chết ở trước mặt mình một khắc cuối cùng mới thành toàn cho hi vọng cuối cùng của hắn! Hi vọng lớn nhất! Nhưng mà, hiện tại, dù là thành toàn xong thì có ích lợi gì chứ?

Nhìn thấy trên mặt Trình Phong Ý hiện ra vẻ thỏa mãn điềm đạm, Trữ Vô Tình đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn như xé tâm can! Tựa hồ những giọt nước mắt kia chính là chảy vào trong lòng…Đệ đệ của mình cả đời phấn đấu, mong muốn cũng chỉ là một câu này của mình. Nhưng mình luôn luôn keo kiệt không cho…

Trữ Vô Tình đột nhiên cảm giác trong thiên địa một mảnh đen tối. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, mọi người rõ ràng phát hiện, trong mắt của hắn vậy mà lại chảy ra nước mắt đỏ, huyết lệ!

Mai Tuyết Yên đứng ở phía xa, giờ khắc này vốn là thời cơ ra tay tốt nhất, là một cơ hội lớn để tiêu diệt địch nhân, nhưng Mai Tuyết Yên không hề ra tay, mà là cảm thông nhìn đối phương.

Quân Mạc Tà cũng không ra tay tại thời khắc này, tuy rằng hắn biết rõ, thời cơ này thậm chí còn tốt hơn thời cơ vừa nãy, nhưng đối mặt với chân tình như thế này, cùng với hối hận sâu vô cùng, cho dù là địch nhân, Quân Mạc Tà cũng sẽ lưu lại cho hắn một cơ hội khác!

Đây không phải là cổ hủ!

Mà là…Nhân tính!

Quân Mạc Tà là một người chân tình, hắn tình nguyện cấp cho địch nhân giữ lại một chút thời gian ôn tình!

Đối với việc giết người tạo thành sinh li tử biệt của huynh đệ hắn, Quân Mạc Tà tất nhiên không hề hối hận!

Đối địch lẫn nhau, không phải ngươi giết ta, thì chính là ta giết ngươi! Cũng không tồn tại cái gì là hối hận hay đồng tình! Nếu là quả thật là đồng tình, hay thậm chí là hối hận, chính là lòng dạ đàn bà, thậm chí là tự chui đầu vào rọ!

Nhưng, đối mặt với chân tình thế gian, dù là lấy tâm địa của Tà Quân sát thủ, cũng sẽ không ở thời khắc này mà đi quấy rầy! Hắn chỉ vô thanh vô tức xuất hiện ở bên người Mai Tuyết Yên, hai mắt lạnh như băng, lãnh đạm nhìn đám người Trữ Vô Tình đang chìm trong bi thống!

Lúc này ngươi bi thống, ta cấp cho ngươi cơ hội, ngươi có thể mặc sực mà hối hận, phát tiết bi thương, ta hiểu được tâm tình của ngươi, cho nên ta chờ ngươi! Nhưng, chờ khi ngươi khôi phục lại, chúng ta sẽ có một trận chiến!

Tuyệt sẽ không có bất kỳ một chút hạ thủ lưu tình nào! Tà Quân tự có nguyên tắc tồn tại của Tà Quân!

Trữ Vô Tình đem đầu đặt tại ngực Trình Phong Ý, nhẹ nhàng cọ cọ, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy thì thảo kêu:

- Nhị đệ của ta… Nhị đệ… Đệ là Trữ Phong Ý, đệ vĩnh viễn là Trữ Phong Ý… Đại ca sai rồi, là đại ca không tốt, đại ca đáng chết… Đại ca đã khiến đệ cực khổ cả đời, đại ca thực xin lỗi đệ… Đại ca thực xin lỗi đệ…

Trữ Vô Tình dùng thanh âm trầm thấp tới cực điểm chậm rãi nói xong, vốn nguyên bản tóc hắn là hoa râm, mà trong thời gian thật ngắn ngủi này, đột nhiên chuyển thành toàn bộ màu trắng bạc, toàn bộ không một chút tạp sắc. Phút chốc bạc đầu, nháy mắt tóc bạc!

Ở trong lòng hắn, Trình Phong Ý lẳng lặng nằm ngửa, trên mặt có chút mỉm cười, có chút tiếc nuối, nhưng nhiều nhất chính là bình yên và thỏa mãn…

Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Không thể tưởng được Trữ Vô Tình lại cũng là một kẻ tình cảm chấp nhất như vậy!

Quân Mạc Tà thản nhiên nói:

- Sai rồi!

Mai Tuyết Yên quay đầu nhìn hắn, kỳ quái nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Tin rằng tuyệt đại đa số người trong thế gian, đều là người tình cảm chấp nhất, đều có trong lòng một mặt tốt đẹp nhất này. Ngay cả là người tội ác tày trời, hoặc là bại hoại tội ác chồng chất, cho dù là dâm tặc hay là kỹ nữ, đều có chỗ thần thánh trong lòng! Mà chỗ thần thánh này, chính là chân tình!

Quân Mạc Tà khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Chân tình đời người, mỗi người cuối cùng cả đời có khi chỉ có một lần! Nhưng một khi xúc động, cả đời không đổi! Cho nên, dù là hoa hoa công tử cũng có một người hắn yêu nhất, cho dù là kỹ nữ chung chăn gối với hàng ngàn hàng vạn người, nhưng cũng có một người nàng yêu đến chết không đổi…Cho nên khi đêm khuya đến, mới có nhiều người than thở như vậy, cho nên nhân gian mới có nhiều tiếc nuối như vậy…

Mai Tuyết Yên khẽ cau lại đôi mi thanh tú:

- Điều này là bất đồng, hoa hoa công tử cùng kỹ nữ trong lòng sao có thể có chân tình?

Quân Mạc Tà ha ha cười, nói:


- Nàng có biết không? Hoa hoa công tử là do hoàn cảnh đưa đẩy, dần dần mới thành quần là áo lụa, kỹ nữ còn không phải là bởi vì bất đắc dĩ mà mới làm loại nghề nghiệp đó sao? Nếu có người từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, nhất hô bách ứng,nữ tử như vậy, nếu không phải gặp biến cố trọng đại sẽ đi làm kỹ nữ sao? Một người lớn lên trong nghèo khó, mãi đến lúc trưởng thành còn chưa từng ăn qua mấy bữa cơm no, người như vậy sẽ trở thành hoa hoa công tử sao? Cho nên, đều là do hoàn cảnh!


Hắn hít một hơi, nói:


- Cho nên Thiên Hương hoàng đế vì muốn có được Mộ Dung Tú Tú, không tiếc tàn sát cả nhà Dạ Cô Hàn, mà Dạ Cô Hàn vì chân tình trong lòng, cho tới bây giờ, cuồng dại si mê, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng! Còn nữa, Tam thúc ta vì tam thẩm, si ngốc chờ đợi, tam thẩm ta vì chân ái, sống một mình trên đỉnh Tuyết Sơn mười năm… Mẫu thân của ta vì cha ta, tình nguyện phong bế chính mình mười năm rồi… Những việc này, đều là do tình yêu làm ra… Chân tình có thể là việc tốt, cũng có thể gây ra nghiệp chướng!


- Người tốt tất nhiên có chân tình, nhưng kẻ xấu cũng đồng thời có chân tình! Trữ Vô Tình tuy rằng được xưng là Vô Tình, nhưng trong lòng tình cảm lại so với bất kì ai đều phong phú hơn, nếu không phải tình cảm quá nhiều, trả giá quá nhiều, đến nỗi diệt tâm, như bụi bay đi, có thể nào vì một nữ nhân mà cô đơn cả đời? Có thể nào vị một nữ nhân, mặc dù cực kì yêu quý đệ đệ của mình, lại hơn trăm năm trời vẫn không cho hắn vào gia môn? Trữ Vô Tình vô tình chính là vì hắn rất có tình! Chẳng qua, hắn quá cực đoan mà thôi…


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK