Ba nữ nhân kia nào chịu buông tha, đồng thời nhanh chóng nhào tới. Đường mập mạp tốc độ không so được với ba bà cô linh hoạt nơi đây, bị Tôn Tiểu Mỹ nhéo lỗ tai, thúc ép lôi trở về. Đường mập mạp không được than khóc, không được xin xỏ, liền trong nháy mắt chịu đủ mọi ngược đãi.
- Tốt! Tên Đường bàn tử ngươi! Cư nhiên dám thông đồng với Quân tam thiếu đi cái nơi không biết gọi là cái gì đó. Hôm nay nãi nãi không đem một thân toàn mỡ của ngươi đốt đèn thiên đăng là không được mà! Ngươi thật có tiền đồ nha, mở miệng ra là nói tới các cô nương!
Tôn Tiểu Mỹ ở phía trước ra tay trước. Tam nữ bị Quân Mạc Tà vung tay múa chân mắng to cũng không dám phản bác, mỗi người đang tích một bụng đầy oán khí, mập mạp kia xuất hiện đúng lúc trở thành nơi trút giận. Không dùng hắn để trút giận thì đúng là phí vật báu từ trên trời rơi xuống mà, hơn nữa, còn có lý do trút giận một cách quang minh chính đại nữa chứ.
Đường Nguyên nước mắt nước mũi văng tung tóe, bộ mặt cùng thân thể béo phì đều chịu thảm như nhau. Trong phút chốc trên thân thể tròn vo, bộ mặt béo phị của Mập Mạp chẳng biết đã trúng bao nhiêu quyền cước. Cùng một lúc, xanh đỏ tím vàng màu nào cũng có đủ cả, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Quân tam thiếu mạnh mẽ kia đầy lòng từ bi muốn cứu mạng huynh đệ trong biển lửa, nhưng vẫn không tìm được cách nào.
Xem ra, chỉnh đốn Mập Mạp cũng là một việc khá tốn sức, tam nữ mệt mỏi thở phì phò, cuối cùng dừng tay, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một tên đầu sỏ chân chính. Cái này thực là nắm được nhược điểm, cuối cùng có thể phát tiết ra bức bối tràn đầy. Đường Nguyên rốt cục ngẩng đầu ai oán.
-Quân Mạc Tà, không nghĩ tới ngươi...
Tam nữ đột nhiên đồng thời ngậm miệng, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Vừa nhìn về phía Quân Mạc Tà vốn đang ngồi, bốn người đồng thời choáng váng, Quân tam thiếu chẳng biết đã biến mất khi nào.
Ngay cả dược thảo trên mặt đất cũng không thấy.
Động tác này thật sự là cực kỳ thần tốc.
Trong cung truyền ra tin tức: Lệnh cho Đường lão gia tử mang tôn tử Đường Nguyên, sáng sớm ngày mai vào cung gặp mặt. Đường Vạn Lý lão gia tử không hiểu duyên cớ làm sao, nhưng lệnh vua khó cãi, đành phải phái người tới Quân gia, đón tôn tử mà mình đã trục xuất khỏi gia môn về nhà.
Đường đại thiếu mặt xám mày tro liên tục khấu tạ thần phật trên trời, rốt cục thoát khỏi bể khổ, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, vạn phần chật vật chạy thục mạng mà về. Lần đầu tiên hắn cảm thấy gia gia mình thật sự khả ái, như thần phật cứu khổ cứu nạn.
Thời gian dần trôi, sắc trời đã dần dần chuyển sang tối. Quân gia đại viện đột nhiên mở đại tiệc chiêu đãi Độc Cô Đại tướng quân cùng Tôn thượng thư, hai vị khách quý.
Lần yến hội này xét về quy cách cấp bậc thực là tương đối cao cấp, chính là từ Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý tự mình bồi tiếp, nhưng Quân Mạc Tà lại như là bốc hơi, biến mất vô tung vô ảnh. Khiến ba vị nương tử quân nghiến răng nghiến lợi muốn tìm hắn tính sổ càng thêm khí tức cành hông.
Thẳng tới đêm khuya, tất cả mọi người đã đi ngủ, Quân Mạc Tà mới lén lút từ Hồng Quân Tháp hiện thân đi ra, liếc mắt nhìn quanh, sau đó mới chui vào phòng ngủ của mình.
" Nói giỡn chơi, Quân đại thiểu ta không phải vì tránh né ba con nhỏ kia! Chẳng qua chỉ là ba cô nương thôi, ta sợ cái gì? Ta trốn đi, chỉ là vì Dạ Cô Hàn mà điều chế thuốc mà thôi."
Cái này gọi là cứu người như cứu hỏa, như thế nào có thể trì hoãn. Tuy rằng thời gian chế thuốc có hơi quá lâu, nhưng chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi sao? Thật là đáng ngạc nhiên mà. (Biên: Sợ quá bỏ trốn thì nói đại đi, còn lý do lý trấu:88:)
An ủi bản thân một phen, Quân đại thiểu tự mình ra tay, chỉ tốn thời gian nửa canh giờ liền chế ra thuốc gây tê, một loại uống, một loại thoa ngoài da, đi tới trước giường, bắt đầu chính thức bắt tay vào trị liệu vết thương cho Dạ Cô Hàn.
Lần này cũng thật chân chính tốn nhiều khí lực, cuối cùng mới đem chỗ xương sườn gãy nát nơi lồng ngực Dạ Cô Hàn, ra tay giống như thêu hoa mà hoàn toàn nối lại. Tốt! Quân đại cao nhân mồ hôi toát ra, mệt mỏi không chịu nổi, hoàn toàn không có nửa phần dáng vẻ, đặt mông ngồi xuống, lắc lắc đầu, thì thào lẩm bẩm: " Cha mẹ ơi, việc này thật không phải là dành cho người làm mà. Lần sau lại có chuyện không có lợi lộc thế này, đánh chết lão tử cũng không làm. Bà nội ơi, cơ hồ muốn lấy nửa cái mạng của ta!"
Mà đúng lúc này, Quân Mạc Tà đột nhiên không hiểu tại sao cảm giác được cả người lạnh toát, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên. Trong không trung xuất hiện một cỗ hơi thở ngoan độc, sát khí ngất trời vô cùng lãnh liệt!
Quân Mạc Tà bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn ra bên ngoài, thần thức kinh người khoảng khắc bắn ra ngoài.
Thình lình, một cỗ hơi thở cuồng bạo ùn ùn kéo đến thành Thiên Hương, đột nhiên bạo phát, kéo dài hơn mười dặm.
Trong cỗ hơi thở này, tràn ngập vô tận cuồng nộ, còn có, đau lòng!
Đúng vậy, chính là đau lòng! Chính là một cỗ hơi thở mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy người phát ra cỗ hơi thở này bi thống như thế nào! Đây là cảm nhận thực sự!
Quân đại cao nhân có thể xác nhận, người có được cỗ hơi thở này nhất định là siêu cường giả đỉnh cấp, vả lại Quân đại sát thủ hai đời đối nhân xử thế, đánh giá vị tối cường giả này, thậm chí còn ở trên Thạch Trường Tiếu, Ưng Bác Không.
Siêu cường giả bởi vì một nguyên nhân nào đó lâm vào vô tận cuồng nộ, cực độ thương tâm.
Thời điểm Quân đại cao nhân khẩn trương tự hỏi sự tình gì đang xảy ra, một thanh âm sát khí nghiêm trọng đột nhiên ở một chỗ vắng lặng trong không trung như sấm sét vang dội, như trời long đất lở lan khắp bầu trời:
- Ưng Bác Không! Văn Thường Vũ! Hai vương bát đản các ngươi, lăn ra cho lão tử!
Tiếp theo đó là một tiếng rống dài thê lương bi phẫn, kinh thiên nổi lên.
Người phát ra thanh âm này không chút để ý tới đô thành Thiên Hương đế quốc có bao nhiêu người mạnh tồn tại, càng không để ý thời điểm này là đêm khuya, không kiêng nể ai vận khởi huyền công toàn thân cao giọng hét lớn, khí thế ngút trời làm khiếp sợ thiên hạ!
Tiếng rống dài vẫn tự nhiên như rồng ngâm, hổ gầm rung trời động đất, trên bầu trời thành Thiên Hương này cứ 0anh long long quanh quẩn bên tai không dứt. Qua một lúc, tiếng rống cũng không chấm dứt, càng như thể trời long đất lở, sông hồ chảy ngược, tựa hồ có vô số người đồng thời trong ngàn dặm trời cao đồng thanh rống dài.
Trong nhất thời, tất cả mọi người bừng tỉnh giấc mộng, cho dù người ngủ say như chết cũng không ngoại lệ. Ngay sau đó liền cảm giác được lỗ tai mình ngoại trừ tiếng oanh long long ở ngoài, rốt cuộc không nghe được thanh âm gì khác.
Trên mái nhà Thịnh Bảo Đường! Một hắc y nhân cô ngạo, gầy nhỏ đứng ở đó, rống to lên không kiêng nể gì! Trong thanh âm này tràn đầy bi phẫn! Phẫn nộ! Cuồng nộ!
Cùng với sát khí cường phách không ngại hủy diệt hết thảy!
- Có can đảm giết người, không có can đảm đối mặt ta sao? Ưng Bác Không! Văn Thương Vũ! Hai người các ngươi chết cả rồi sao? Dám làm không dám nhận là người nhát chết!
Hắc y nhân lại kêu to một tiếng, âm thanh càng tăng lên!
Ở cự ly gần có không ít người trong tai ầm ầm vang lên, lúc sau cái gì cũng không nghe thấy, bởi vì hai lỗ tai khoảng khắc này đã phun ra tơ máu, màng nhĩ vỡ tan, thính lực mất hẳn.
Trong đại viện Quân gia cùng trong hoàng cung đồng thời có tiếng rống vang dội truyền ra, như tiếng ưng hạc trên trời cao, như tiếng rồng ngâm dài, ba cỗ sống âm kinh thiên quấn lấy nhau, mọi người phía dưới cảm thấy áp lực giảm hẳn đi.
Phanh!
Trong tiểu viện Quân Vô Ý, một thân ảnh mạnh mẽ như chim ưng bay lên, mang theo tiếng hú dài bay lên trời, thẳng tắp từ dưới đất phi lên cao mười trượng giữa không trung, lăng không một cái dừng lại, giống như chim ưng giữa chín tầng trời, hướng về phía Thịnh Bảo Đường bay đi.
- Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi! Nguyên lai lão tiểu tử ngươi tới rồi. Lão tử chờ ngươi đã lâu!
Ưng Bác Không cười dài một tiếng, như lưu tinh bay tới.
- Hôm nay để cho lão tử nhìn một cái. Lệ Vô Bi ngươi, gia hỏa lãnh huyết ngươi dựa vào cái gì có thể đứng thứ năm trong Bát Đại Chí Tôn!. Truyện Hài Hước
Đồng thời từ phía hoàng cung, một thanh âm bàng bạc bình thản nói:
- Lệ Chí Tôn, Ưng Chí Tôn, tiểu đệ Văn Thương Vũ chào hai vị Chí Tôn.
Văn Thương Vũ, đúng là Văn tiên sinh trong hoàng cung. Thanh âm hắn dị thường bình thản, chu đáo, không chút gấp gáp, tựa hồ hắn vẫn chưa có dùng sức, nhưng chẳng biết vì sao, thanh âm bình thản của hắn, giữa thanh âm hỗn loạn đang so đấu của hai vị Chí Tôn, cư nhiên vẫn có thể nghe rõ ràng, không chút kém thế.
Bởi vậy có thể thấy được, huyền công của vị Văn tiên sinh này, cho dù không bằng hai vị Chí Tôn, nhưng cũng không khác biệt mấy.
Ba người ở trên mái nhà Thịnh Bảo Đường, chia chân vạc mà đứng. Trên bầu trời sao trời lấp lánh, dưới đất nhà nhà liền nhau, phố lớn ngõ nhỏ đan xen. Gió thu gào thét, ba người đều là tay áo tung bay, giống như thần tiên trên trời bay xuống phàm trần.
" Cư nhiên là Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tự mình tới rồi! Cái này ông có thể có trò hay để xem!"
" Lão tiểu tử này tổng cộng có mười đồ đệ, hôm nay đã chết mất bốn, tàn phế ba, mà cái loại tàn này là tàn tật không thể phục hồi, lúc này cần phải xem xem người này làm sao mà đối phó với tên kia trong hoàng cung. Nếu hắn có thể xử lý luôn thì coi như đã giúp ta một đại ân!"
Quân đại sát thủ chợt nghe thấy người này là Lệ Vô Bi, cho dù đã kiến thức qua uy thế kinh thiên lúc trước của Lãnh Huyết Chí Tôn, trong lòng vẫn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại tinh thần tăng lên,nhanh chóng triển khai Âm Dương Độn, bám theo sau Ưng Bác Không một bước cũng không rời. Hắn vừa mới đi,thân ảnh Quân Vô Ý áo lam phiêu phiêu tiến vào trong phóng hắn, vừa thấy chỉ có Dạ Cô Hàn nằm lạnh lẽo một mình, ngoài ra, không một bóng người, không khỏi cười khổ một tiếng. Cháu hắn thủ đoạn cố nhiên thông thiên, nhưng đảm lược này cũng đồng dạng thông thiên không kém.
Lệ Vô Bi thân hình cao lớn, mặt trắng không râu. Trên trời tuy có ánh sao chói sáng nhưng trên mặt đất một mảnh u tối, mà ánh mắt Lệ Vô Bi ở trong bóng tối sáng rực lên, lóe ra sắc thái lạnh lẽo âm hàn. Nhưng nhìn kỹ lại có thể rõ ràng nhìn ra, trong mắt Lãnh Huyết Chí Tôn này, còn có bi thống nồng đậm không thể nào tiêu trừ.
Tuy rằng được xưng là Lãnh Huyết Chí Tôn, nhưng vất vả đào tạo mười đệ tử, đột nhiêu chết bốn tàn ba, vị Lãnh Huyết đại cao thủ danh chấn thiên hạ vẫn không thể bỏ qua.
Có lẽ cho dù ai cũng không thể bỏ qua.
Đối với Lệ Vô Bi mà nói, có thể đồng thời tạo ra mười tên Thiên Huyền đệ tử, có thể nói là một thành tựu rất lớn, mà phần thành tựu này bảy đại Chí Tôn khác không có.
Nhưng là, chỉ trong có hơn một tháng, mười đại đệ tử, tổn hại mất hai phần ba. Đả kích này, cho dù là Lệ Vô Bi tu vi kinh thiên cũng vô phương giải quyết.
Quân đại cao nhân bám theo Ưng Đại Chí Tôn mà đến cũng không có tâm tình lĩnh hội nỗi đau của Lệ Vô Bi. Hắn đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất thú vị. Cũng có thể nói là một loại cảm giác kỳ diệu.
Hắn phát hiện ra, từ sau khi mình xuyên việt tới, gặp mấy cao thủ, người đứng đầu không chỉ có Lệ Vô Bi, Thạch Trường Tiếu, Ưng Bác Không còn có hai vị ma thú vương Thiên Phạt sâm lâm, thêm vào vị Văn tiên sinh, cùng ba vị trưởng lão Chí Tôn Thần Huyền của Phong Tuyết Ngân Thành, cộng thêm Phí Mộng Thần, quốc sư Vũ Đường quốc.
Mà trên người những người này, từ Văn tiên sinh trở xuống còn chưa rõ ràng, nhưng từ Ưng Bác Không tính lên, mấy cao thủ cấp Chí Tôn chân chính này, đều có một đặc điểm giống nhau.
Đều là... rất cô độc!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm