Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bọn chuột nhắt, dám đến Thiên Phạt sâm lâm trộm cướp bảo vật. Ngươi là muốn tìm chết! Ngươi cứ chờ cả thiên phạt huyền thú đuổi giết đi!

Mắt thấy không có người đáp lại. Vị chủ quản độc quả Xà Vương này rốt cục thực sự nổi giận!

Trước sau hai đời Thánh Vương nhắc nhở, mấy trăm năm hy vọng của Thiên Phạt sâm lâm, trăm ngàn vạn huyền thú, tổng cộng ba trăm năm mươi năm cố gắng, bao nhiêu đôi mắt huynh đệ ngóng trông mấy trăm năm, chẳng lẽ lại đánh mất trong tay mình?

Không được! Cho dù phải chết, cũng quyết không cho phép chuyện này xảy ra!

Xà Vương Thiên Tầm tức giận muốn phát điên, đôi mắt xinh đẹp trong bóng đêm đột nhiên biến thành màu ngọc bích! Áo lục quanh người không gió mà khẽ bay, từ từ bay lên giữa không trung. Đột nhiên ngửa mặt lên trời, kêu to một tiếng kinh thiên động địa, tay ngọc vũ lộng, đem thực lực đỉnh phong của mình không hề giữ lại một chút nào bạo phát ra ngoài. Lấy mình làm trung tâm, nàng bắt đầu tập trung công kích phương viên trăm trượng chung quanh! Chỉ cần những sinh vật trong phạm vi này, quyết không thể thoát được!

Công kích kiểu này chẳng khác nào một quả bom nguyên tử nổ mạnh, trong màn đem mờ mịt, đột nhiên bay lên một đám mây đen kịt!

Lực lượng mạnh mẽ như thế, khiến không khí bị bóp méo vặn vẹo, tựa hồ như ác ma ngủ say đột nhiên lặng lẽ mở mắt! Lại tựa hồ như phiến không gian này đột nhiên xuất hiện một không gian hắc động thần kỳ có thể thôn phệ hết mọi vật xung quanh!

Cùng lúc đó, theo tâm trạng giận giữ mà nàng rống to lên, âm ba kéo dài, khi cao khi thấp khiến tất cả đám huyền thú chấn động mà thức giấc!

Trong nháy mắt sinh lực cùng sức chiến đấu bộc phát ra mãnh liệt không gì sánh kịp!

Lại có hai tiếng thét dài cơ hồ đồng thời vang lên, dường như lên tiếng ủng hộ Xà Vương. Tiếng kêu gào không dứt. Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai đại Thú Vương đã xuất hiện trước mắt Xà Vương. Tam đại Thú Vương đứng thành thế chân vạc, sắc mặt người người đều là một mảnh ngưng trọng.

Ở chỗ sâu trong Thiên Phạt sâm lâm, trong một cái hang thú nhỏ, một đoàn sương trắng đậm đặc bao phủ lấy một hình thể, sương trắng mờ mịt luân chuyển, cơ hồ như tụ thành thực chất! Nếu như để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên!

Đây chính là!

Thiên linh địa chấn, hóa thành lực lượng để bản thân sử dụng, phong hổ vân long ở trung tâm!

Cảnh giới cảnh giới bực này, phóng mắt nhìn khắp cả Huyền Huyền đại lục cũng không có nhiều cao nhân vượt qua được người này! Tu vi bực này, trên toàn bộ đại lục, mà ngay cả tam đại thánh cùng tất cả các gia tộc ẩn thế cũng không có quá mười người vượt qua!

Sương trắng càng xoay càng nhanh, dần dần hình thành một đoàn gió lốc, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm "Hưu hưu" Kịch liệt. Hiển nhiên người này đang luyện công tới giai đoạn mấu chốt!

Hết lần này tới lần khác, lúc này Xà Vương Thiên Tầm thét dài, trong đó ẩn chứa vô tận hoảng loạn, cực kỳ phẫn nộ truyền xa tới mấy trăm dặm. Tuy nhiên dần dần âm lượng cũng yếu bớt, thế nhưng trong tiếng gào lại bao hàm một cỗ khí thế phá thiên khiến người ta kinh hãi!

Tối thiểu đối với người ở trong sương mù mà nói, tiếng thét này không thua gì sấm sét giữa trời quang!

Sương trắng tức thì run lên, tốc độ xoay tròn cũng chậm lại, thậm chí, vụ khí dần dần tán loạn. Tiếp đó, Xà Vương tung ra một kích toàn lực, cùng với một tiếng thét tràn đầy thê lương, phẫn hận! Bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra, trong một tiếng thét dài này ẩn chứa vô cùng vô tận tuyệt vọng!

- Oa!

Trong sương mù màu trắng, một ngụm tinh hồng tiên huyết phun ra nhỏ xuống nền đất, một mảnh huyết vụ bao phủ, trong nháy mắt biến thành một mảng đỏ hồng! Nguyên bản đám sương trắng gần thành thực chất trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không thành dạnh gì cả.

Sương mù khi yếu khi đạm, bên trong truyền ra thanh âm thở dốc, một hồi lâu sau, một thanh âm mệt mỏi vô lực cùng với vô tận bi thương truyền ra:

- Thiên ý, đúng là thiên ý trêu người.

Thanh âm này vừa ngừng lại, một trận ho lại tiếp tục vang lên, giọng nói có vẻ suy yếu, lẩm bẩm:

- Năm đó Thánh vương từng lưu lại bốn câu "Phạt thiên vô tầm, Thú Vương quy thiên, thiên phạt vạn năm, thành bại một người". Mấy trăm năm qua từ lúc ta còn chưa hóa hình đã suy nghĩ tới mấy câu nói này, thế nhưng thủy chung không có lời giải, hôm nay, ta rốt cuộc cũng rõ rồi. Nguyên lai là báo trước kết cục của Thiên Phạt sâm lâm ta! Ha ha, quả nhiên không thể lường được.

- Phạt thiên vô tầm, hôm nay Thiên Tầm trông coi Phạt Thiên Thánh Quả quả nhiên xảy ra chuyện, chắc là Thánh quả đã bị trộm rồi, nếu không Thiên Tầm tuyệt sẽ không thất kinh như thế, về phần câu thứ hai, Thú Vương quy thiên, chắc hẳn chính là báo trước ngày chúng ta quy thiên! Vạn năm thiên phạt thành bại một người. Hiển nhiên là nói tới người tới đánh cắp Thánh quả.

- Ngày Thánh quả bị đánh cắp, không ngờ chính là ngày huyền giả tề tụ đánh thiên phạt! Nguyên bản ta vẫn một mực dựa vào nguyên lực sắp đột phá mà ở khâu trọng yếu này, lực lượng bình tức trong cơ thể ta sắp đột phá tới nguyên lực. Sẽ thoải mái mà nghênh chiến với Lệ Tuyệt Thiên. Lúc này tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu, thế nhưng một tiếng hét dài của Thiên Tầm này. Chứng tỏ Phạt Thiên Thánh Quả bị trộm. Trọng bảo bị như vậy há có thể khiến ta an tâm? Rắc rối ngày hôm nay, khiến tâm huyết kích tiết, cho dù cả đời này cũng không thể đột phá được nữa! Thôi đi thôi đi. Thánh vương di ngôn thì ra là thế, thì ra là thế, nhưng mà Lệ Tuyệt Thiên, ta cũng tuyệt sẽ không...

Thanh âm của người nọ rất nhỏ, càng nói càng dồn dập, dần dần thấp xuống, cuối cùng lại nhỏ đến nỗi không thể nghe, thế nhưng một cỗ oán khí mãnh liệt lại bốc lên.

Lệ Tuyệt Thiên! Đều tại ngươi! Ta phải giết ngươi!

- Cửu muội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hạc Trùng Tiêu vội vã hỏi:

- Ngươi tại sao lại mất bình tĩnh như thế?

Khuôn mặt Xà Vương Thiên Tầm lúc xanh lúc trắng, đôi môi run run, nước mắt đảo quanh tròng mắt, toàn thân như là cành liễu trước gió, không ngừng run rẩy. Rốt cục hai hàng nước mắt tràn mi mà ra, nức nở nói:

- Tam ca, Tứ ca, Phạt Thiên Thánh Quả đã chín, thế nhưng, Phạt Thiên Thánh Quả đã bị, bị đánh cắp rồi, hu hu.

Đả kích trầm trọng bực này, mặc dù nàng là chí tôn Xà Vương đứng đầu vạn thế nhưng cũng chịu không nổi! Nhìn thấy Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn chạy đến, nàng tựa như gặp được nơi dựa vào, ủy khuất, thất lạc, tuyệt vọng trong lòng đều được tuôn ra theo tiếng khóc nghẹn ngào!

Phạt Thiên Thánh Quả chính là có quan hệ tới tương lai mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm sau này của Thiên Phạt sâm lâm! Quan hệ rất trọng đại, quyết không thể bị mất, gánh nặng này căn bản đều đè nặng trên vai Xà Vương! Hết lần này tới lần khác trong vòng vây của cường địch, đang lúc khẩn yếu mà Phạt Thiên Thánh Quả lại bị mất trong tay mình!

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người lập tức ngây ra như phỗng! Rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, nắm chặt lấy vai Xà Vương, dồn dập hỏi:

- Gì? Phạt Thiên Thánh Quả bị trộm? Điều này! Điều này sao có thể? Điều này sao có thể chứ!

- Là thật đó.

Thiên Tầm đã sớm không còn nửa điểm phong thái của Xà Vương nữa, nghĩ tới hậu quả đáng sợ, trái tim của nàng cũng trở nên lạnh lẽo. Lúc này nàng liền kể lại chuyện xảy ra lúc trước.

- Đại trận phòng vệ xung quanh vẫn còn tốt chứ? Không có nửa điểm báo động sao?

Hạc Trùng Tiêu trầm giọng hỏi.

- Tất cả phòng hộ đều không có tổn hao gì, đều tốt cả. Bình thường đến nỗi không cách nào bình thường hơn, nhưng Tam ca, Phạt Thiên Thánh Quả lại cũng không có dấu hiệu gì liền biến mất

Thiên Tầm vội đến nỗi muốn khóc.

- Đừng vội! Thánh quả sau khi chín muồi mới bị trộm. Mấy trăm năm tâm huyết của chúng ta cũng không thể để uổng phí được. Chúng ta còn có cơ hội đoạt lại! Người nọ đã trộm đi Thánh quả, thế nhưng lại không có làm kinh động tới đám thủ vệ, điều này làm sáng tỏ hai điểm, thứ nhất, thực lực của người nọ hơn xa chúng ta. Cho nên mới mới có thể đi lại vô tung vô ảnh như thế, nếu như vậy chúng ta lại biết! Dù sao nắm tay người nào lớn thì người đó được, tài nghệ không bằng người còn có lời gì để nói? Thứ hai chính là sau khi người nọ trộm đi Thánh quả lại không có nắm chắc có thể vô thanh vô tức trốn đi, còn đang ở phụ cận quanh đây. Cũng không có đi xa! Chúng ta cẩn thận điều tra một phen rồi bàn sau. Chuyện đã xảy ra, có sốt ruột cũng không có ý nghĩa, duy chỉ có đi giải quyết vấn đề mới là có lý!

Tất cả mọi người không ngờ tại thời khắc khẩn yếu này. Người bảo trì bình tĩnh nhất cư nhiên chính là vị Hùng Đại Vương này! Thậm chí còn có thể áp dụng sách lược nữa!

Trí giả nói ngàn điều tất có một điều sai, kẻ ngu nói nghìn điều tất có một điều đúng. Quả nhiên là chí lý nha. Quân Mạc Tà ẩn thân ở một chỗ, nhịn không được khen ngợi vài câu. Không thể tưởng được Hùng đầu đất này lại thông minh đột xuất như thế. Quả thực là khó có!

Mà lời Hùng vương nói quả là có lý, Xà Vương Thiên Tầm cùng Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu đồng thời sáng mắt lên, cảm thấy thật có lý.

Hạc Trùng Tiêu gật gật đầu, cũng không nhiều lời trước tiên là ngẩng đầu lên sau đó hét dài một tiếng phá không. Vài âm tiết kỳ quái được phát ra. Sau khi nhận được tin tức, tất cả huyền thú phi hành đều nhất tề vỗ cánh bay đi. Tốc độ cực kỳ thong thả, sắp xếp thành một hàng dày đặc hướng về bên này, giống như tất cả thú phi hành trên bầu trời bị càn quét tụ lại thành một đám.

Hùng Khai Sơn cũng đồng thời thét dài, tất cả huyền thú ở mặt đất cùng với trên cây đồng thời mang thái độ cực kỳ ngưng trọng, tụ tập lại.

Xà Vương phát lệnh cuối cùng, độc xà độc trùng như thủy triều dày đặc xuất phát.

Mạng lưới dày đặc vây quanh như vậy, chỉ cần người nọ có ở chỗ này, cũng sẽ không thoát được, Cho dù có cứng rắn xông ra hắn cũng bị đè chết!

Chỉ trong chốc lát nơi đây đã dày đặc toàn huyền thú, tựa như một cái thùng sắt! Cơ hồ có thể nói chỗ này là một không gian đầy nước, nước muốn chảy ra trước tiên phải phá được vòng vây, nếu không tuyệt đối không có khả năng thoát ra!

Bởi vì tất cả khe hở, kể cả là dưới đất hay trên bầu trời, thậm chí ngay cây cối cũng bị huyền thú dùng thân thể bao quanh! Trên mặt đất dày đặc độc xà độc trùng, cho dù có gặp trận mưa rào cũng sẽ không ẩm đất.


Cái này phải tụ tập bao nhiêu huyền thú mới đạt tới trình độ này a? Quân Mạc Tà nhìn vậy mà da đầu có chút tê dại. Cảm giác như mình lọt vào vô biên vô hạn biển huyền thú, đưa mắt nhìn quanh, bao la bát ngát toàn là huyền thú!


Nếu như bị đám này phát hiện, cho dù không cần động thủ, mỗi một con thú chí cần nhổ bọt tuyệt có thể dìm chết chính mình!


Tình hình như vậy, chỉ sợ cho dù là có biến thành cây kim cũng khó ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm, huống chi là một người còn sống?


Lúc này, Hổ Vương, Sư Vương, Hầu Vương, Ưng Vương cùng lão yêu Lang Vương cũng nghe tới thanh âm chạy tới. Người người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên là đều vì chuyện này. Theo sau bọn họ cũng là từng đàn từng đàn huyền thú!


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK