Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên lai, đây thuần túy là một cạm bẫy lớn. Cho ngươi hi vọng, cho ngươi một chút thở phào nhưng rồi trong nháy mắt lại đẩy ngươi từ trên núi xuống thẳng mười tám tầng Địa Ngục, không chừa một đường sống nào!

Dưới ánh mắt khó tin của hàng ngàn người, đao và kiếm giao cứ như bông tuyết gặp lửa mạnh, trường kiếm của Thánh Địa tam Đại Tôn Giả thậm chí không ngăn lại được một phần trăm giây, theo một âm thanh vang lên liền gãy nát!

Đại đao chém vào trên trường kiếm vang lên một tiếng cứ như chém vào một mảnh gỗ, hầu như không gián đoạn chút nào chém thẳng xuống!

Huyết quang văng lên!

Giữa tiếng kêu gào thê lương, ba gã đại hán liền giơ tay chém xuống, trong nháy mắt chém ra ba đao!

Đao thứ nhất: Chém gãy trường kiếm, lại còn chém trực tiếp vào bả vai của Thánh Địa Tôn Giả, gần như sâu vào tận thắt lưng. Sau đó đao thứ hai vung lên, nhắm thẳng vào bả vai bên kia, vừa bổ xuống liền mang thêm một nửa người bên kia kèm theo cánh tay văng ra xa mấy trượng!

Đao thứ ba chém xuống, đầu mình mỗi thứ một nơi! Ba cái đầu văng lên quay tròn giữa không trung!

Kiều Ảnh lập tức nhắm hai mắt lại!

Người trong Thánh Địa, một đám đều trợn mắt, há hốc mồm ngây ngốc nhìn ba cái đầu còn quay cuồng giữa không trung, mất đi khả năng suy nghĩ!

Vừa rồi rõ ràng là nhìn thấy ba người bên ta tìm được sơ hở, kiếm đã nắm sẵn nơi tay, chuẩn bị ra tay. Đối phương lại đang lo trêu chọc, sơ hở lộ ra rất nhiều, mắt thấy chiến thắng đã gần đến thế mà trong nháy mắt không hiểu tại sạo lại binh hủy nhân vong, tất cả đều mất hết? Sao có thể thế được? Chuyện gì đã xảy ra?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần

=====================================

Giữa sân, ba đại hán uy vũ thuộc Tàn Thiên Phệ Hồn đều đang cầm đao đứng đấy, thân đầy máu tươi, trên mặt đất nằm lăn lóc ba cỗ thi thể không trọn vẹn!

Một tiếng "thương" đồng thời vang lên, ba thanh trường đao đồng thời được tra vào vỏ, ba đại hán ánh mắt lạnh lẽo dị thường nhìn một mảnh cao thủ ở đối diện, đồng thời xoay người đi nhanh về trận doanh!

- Trận chiến đầu tiên!Tà Chi Quân Chủ thắng!

Khúc Vật Hồi cắn răng tuyên bố, lúc này thắng bại đã rõ ràng, cho dù không muốn mở miệng nhưng hắn thân là công chứng viên cũng đành tuyên bố kết quả trận đấu này!

Về phía phe Thánh Địa, mỗi người mắt đỏ bừng, thở gầm ghè, một đám đều cắn răng canh cách, bất quá không ai mở miêng nói gì. Tất cả đều ý thức được một điều: Cuộc chiến hôm nay chính là quyết chiến sinh tử, chỉ phân sống chết, bất kể thắng bại, khôn thì sống, dại thì chết, không chết không thôi. Ở đây thủ đoạn cho dù có đê tiện, vô sỉ đến đâu cũng có thể vận dụng. Thất bại thân vong chỉ có thể tự trách mình không bằng đối phương!



Chết oan uổng ư? Thế thì chỉ có thể trách ngươi không cẩn thận! Trách chính bản thân ngươi không sử dụng tuyệt chiêu trước! Trách ngươi không đủ đê tiện! Nhưng cho dù có oán trách đến thế nào đi nữa thì cũng không thể oán địch nhân một điểm nào!

Còn chưa đợi bốn vị tuyệt đỉnh thiên hạ nói chuyện thì bên kia năm bạch y nhân đã chậm rãi đi ra!

Năm vị Thánh Giả cấp một!

Khúc dạo đầu của trận thứ hai chính thức bắt đầu!

Năm người này mặt đầy sát khí, tay đè lên chuôi kiếm, chậm rãi bước ra, khí thế toàn thân cứ lên cao dần! Bọn hắn chậm rãi đi tới, nhưng cả chéo áo cũng không nhúc nhích chút nào, cả tay áo đang rủ xuống cũng không hề rung động.

Đội hình này gồm hai người từ Độn Thế Tiên Cung, một người từ Chí Tôn Kim Thành, hai người còn lại từ Mộng Huyễn Huyết hải, hợp lại xuất chiến lần này!

- Quân Mạc Tà, phái người của ngươi ra chiến với bọn ta một trận!

Thánh Giả cầm đầu nhìn thẳng vào mặt Quân Mạc Tà, nặng nề nói.

Năm người này, tin rằng sẽ không phạm lại sai lầm của ba người trước. Còn chưa động thủ thì đã muốn rút kiếm, trận chiến này so với trận trước còn muốn hung hiểm hơn rất nhiều!

Vài vị nhị cấp Thánh Giả thừa lúc này liền nhanh chóng vào sân thu thập thi thể của ba người trước. Nhìn thấy mấy người lúc trước còn ở đó, lúc này đã trở thành mấy cỗ thi thể không trọn vẹn, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ ảm đạm, đồng thời cũng có một cảm giác bi phẫn.

- Quân Mạc Tà! Có giỏi thì phái tiếp người ra chịu chết đi! Chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế thì giỏi giang gì? Dùng ám chiêu mà may mắn thắng được một trận đã cho là đại cục đã định rồi sao?

Thấy Quân Mạc Tà vẫn đủng đỉnh đứng nói cười với Mai Tuyết Yên, vị Thánh Giả kia không khỏi giận tím mặt, gầm lên một cách giận dữ.

Quân Mạc Tà có vẻ hơi kinh ngạc một chút quay sang nhìn, mỉm cười, nói:

- Cổ nhân thường nói: "Ai binh tất thắng" (Quân mà càng đau thương thì càng có khả năng vùng lên để chiến thắng), các vị, các ngươi cứ bi thương thế đi, không khéo trận này có khả năng chiến thắng đó. Ta không vội vàng phái người xuất chiến chẳng khác gì cho các vị thêm thời gian sống thêm trên đời, thế mà các người không thèm cảm kích ta chút nào lại còn…

Ngừng một chút, Quân đại thiếu gia cười lạnh một tiếng mới nói tiếp:

- Thế nào, còn định giả bộ khóc nhè như con nít để dọa ta sao? Con mẹ nó, từ trước đã nói đây là sinh tử quyết chiến cơ mà, người phe các ngươi không có năng lực, chết là đúng rồi, còn muốn gì nữa? Hay là không chấp nhận được? Hả?

Năm người đang đứng đối diện tức giận kịch liệt, ngực phập phồng, gắt gao nhìn hắn, hận không thể nhổ nước bọt vào cái mặt đáng giận kia. Cuối cùng một người giọng căm hận nói:

- Sinh tử quyết chiến, ta cũng hiểu rồi, không cần ngươi nhắc lại! Đồng môn chết trận, lão phu có nghĩa vụ vì hắn báo thù rửa hận, đòi nợ máu!

- Ài, thiếu niên tử đệ giang hồ lão, oan oan tương báo đến khi nào…

Quân Mạc Tà giọng trách trời thương dân, thảm thiết nói:

- Thù oán giang hồ, thật đúng là hại người vô cùng a… Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu gia đình đang hạnh phúc mỹ mãn, chỉ vì một hồi giết chóc vô nghĩa mà bị hủy hoại trong chốc lát… Năm vị Tôn Giả cùng với những người vừa chết tình nghĩa thâm hậu đến thế, đành lòng không chia lìa như thế, sao không tự tay rút kiếm tự tử, lại có thể gặp lại họ? Sao còn muốn báo thù làm gì? Sao còn chưa rút kiếm, chẳng lẽ các ngươi không muốn tái kiến mấy đồng môn sao? Đừng do dự nữa, nhanh nhanh rút kiếm, liền có thể lại gặp lại họ, sảng khoái vô cùng!

Lời vừa nói ra, vẻ mặt mỗi người đều quái dị vô cùng; cho dù cả người tu vi sâu xa, tâm tình siêu nhiên như tam đại thủ hộ cũng đều trừng mắt, líu lưỡi nhìn Quân Mạc Tà, không thể tưởng tượng được trên thế gian này lại có người da mặt dày đến thế, vô sỉ như thế…

Lại có thể đứng dưới góc độ trượng nghĩa khuyên người đến báo thù tự sát, thế mà còn có thể nói đàng hoàng đến như vậy. Cứ như thể không tự sát thì đúng là thật xin lỗi trời đất, có lỗi với người nhà mình, với cả chính bản thân mình…



- Ha ha…

Cửu U Thập Tứ Thiếu cất tiếng cười to, khen:

- Tiểu tử này quá vô sỉ, đúng như phong phạm của Tam Đại Thánh Địa! Đúng là trò giỏi hơn thầy! Dùng thủ đoạn như thế đối phó Tam Đại Thánh Địa, thật đúng là làm cho bổn công tử thoải mái vô cùng! Thật là con mẹ nó thống khoái!

Thành Ngâm Khiếu cũng làm vào tình thế dở khóc dở cười…

Này này, ngươi thổi phồng Quân Mạc Tà thì kệ ngươi, còn lôi Tam Đại Thánh Địa vào làm chi? Thánh Địa tuy cũng có thời điểm làm một số chuyện xấu xa, nhưng chung quy lại thì làm việc vẫn tương đối quang minh chính đại, đâu có vô sỉ hạ lưu như thế chứ?

Năm vị Thánh Giả ở phía đối diện người run lên, cơ hồ muốn nổi điên. Quân đại thiếu gia lại tiếp tục dạy bảo:

- Hơn nữa, đây đâu có phải là nơi để báo thù, nơi đây chính là nơi để song phương đổ đấu, sinh tử chiến trường! Các ngươi đi ra chính là đại biểu việc một tràng quyết chiến khác sắp diễn ra, một bên vào… Báo thù ư? Đầu ngươi không có não à? Vốn đang định cho các ngươi sống lâu thêm một chút, giờ thì không cần nữa, làm người tốt cũng thật khó à. Đợi trận tiếp theo hẳn sẽ có người khác đến báo thù cho các ngươi nữa đấy! Các ngươi không cần lo đường xuống suối vàng buồn bã một mình rồi!

- Quân công tử, cho dù miệng lưỡi có lợi hại hơn nữa thì cũng không phải là điểm mấu chốt phân thắng bại.

Hải Vô Nhai trầm giọng nói, vị Hải Thánh Hoàng này mặt đen lên, hiển nhiên là trong lòng cũng không hề vui chút nào.

- Miệng lưỡi lợi hại đúng là không thể quyết định thắng bại, nhưng đổi trắng thay đen cũng không phải là độc quyền của Tam Đại Thánh Địa!

Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, lúc này mới trầm giọng nói:

- Địch quân xuất ra năm vị Thánh Giả nhất cấp, bên ta người nào muốn xuất chiến, trảm địch dưới đao đây?

- Ta!

Một trăm bảy mươi vị Thánh Giả nhấp cấp đồng thời tiến lên trước, trong mắt chiến ý bốc lên cuồng nhiệt! Những đội viên của Tàn Thiên Phệ Hồn- này, trong một năm cơ hồ thực lực tăng trưởng như trong mơ, sau đó lại điên cuồng gặt hái sinh mệnh, vô luân là thân thể hay linh hồn thì cũng đã bị Quân Mạc Tà rèn thành một đám cỗ máy giết người!

Chiến đấu đối với bọn họ đã sớm là thú vui không biết mệt, là cảnh đẹp nhân sinh! Nhất là dưới tình huống quyết chiến chính diện, chém giết Thánh Giả… Sự tình như thế này liệu cả đời người gặp được bao lần? Thế nên tất nhiên mỗi người đều anh dũng tranh lên trước!

Quân Mạc Tà cũng không quay đầu lại mà lạnh lung hạ lệnh:

- Tiểu đội số chín của Tàn Thiên, năm người sau cùng bước ra khỏi hàng! Chiến!

- Dạ!

Năm hắc y nhân đồng thời sải bước đi ra, mỗi bước đều như dẫm lên sinh tử, bước từng bước như phát ra từng âm thanh tử vong chấn động! Mười con mắt không hề biểu cảm nhìn vào năm vị Thánh Giả đối diện, cứ như là đang nhìn vào năm người chết!

Tay năm người đều đã đặt lên chuôi đao ở bên hông, giống như đối phương, đều đã chuẩn bị tùy thời xuất đao.

- Trận chiến này sẽ như thế nào?

Kiều Ảnh hỏi.

Chiến cuộc chưa bắt đầu nhưng không khí sát phạt đã lăn khắp toàn trường, dự đoán sẽ là một trận chiến tàn khốc!



- Theo tình huống trước mắt thì vẫn chưa nhận định được. Có điều so thực lực đôi bên, cơ hồ là giống nhau. Bên ta vẫn chiếm ưu thế lớn, hơn nữa trận chiến này sẽ không có ai khinh địch nữa… Theo lý mà nói thì khả năng thắng khá cao, nhưng không biết thế nào, lão phu vẫn cảm thấy khó xác định!

Thành Ngâm Khiếu cau mày nói.

- Làm gì có chuyện không thể xác định nữa! Ta vừa rồi luôn chú ý đến ba người vừa trở về kia. Ba người kia hoàn toàn dựa vào trận thế quỷ dị cùng với bội đao không gì không phá được, thế nên mới chiến thắng trận đầu … Hiện tại, binh khí của ba người kia vẫn đang ở bên hông chúng, cũng chưa rút ra mà chiến đấu…

Khúc Vật Hồi thoải mái cười nói:

- Bảo đao thần binh chém sắt như bùn như thế, có được một một thanh cũng đã là trân vật thiên hạ khó tìm, hôm nay đồng thời xuất hiện ba thanh cũng đã là cực hạn; lão Thành, chả lẽ ngươi cho là cả ba trăm đại hán áo đen đều có một thanh bảo đao thần kiếm chém sắt như bùn thế ư? Đây đúng là chuyện buồn cười nhất lão phu nghe được suốt ngàn năm này…

Cửu U Thập Tứ Thiếu mắt liếc thấy hắn, cười nghẹ nói:

- Nga? Khúc Vật Hồi, ngươi cho rằng trận chiến này Thánh Địa các ngươi sẽ dễ dàng chiến thắng sao? Nếu quả thật là chắc chắc như thế, chúng ta đánh cuộc một lần xem sao?

- Đánh cuộc? Cuộc cái gì?


Khúc Vật Hồi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Cửu U Thập Tứ Thiếu.


- Rất đơn giản, ta cá là bên hắc y nhân sẽ thắng, bản thân ngươi lại bảo là bên Thánh Địa các ngươi thắng.


Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng, nói:


- Nếu ai thua thì đứng ngay đây, không được nhúc nhích, không được dùng huyền lực, không được dùng tinh thần lực, hoàn toàn chỉ dùng lực lượng thân thể, đào cho đối phương một ngàn con giun! Thế nào?


Dị Thế Tà Quân


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK