Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Vô Địch vừa há hốc mồm, vừa trợn tròn mắt nhìn, tay run rẩy giơ lên:

- Ngươi, ngươi, ngươi…

Hết cả nửa này cũng không nói thêm được chữ nào, đột nhiên ầm một tiếng, cả người ngã ngựa, chống bốn vó lên trời, trông thật lố bịch. Nhưng hai mắt vẫn cố trừng lên nhìn về phía nữ nhi của mình, dường như vẫn không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt.

Phía bên kia, Quân Mạc Tà vừa nhìn thấy cũng hoảng sợ! Cặp mắt như muốn lồi ra ngoài!

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy. Sao lại như thế này?

Đến nỗi ngay cả Độc Cô Trùng, Độc Cô Thượng, Độc Cô Tiền huynh đệ ba người, cũng căng mắt đến muốn lồi ra ngoài nhìn chăm chăm!

Chỉ thấy Độc Cô Tiểu Nghệ lấy tay nâng bụng, thật cẩn thận chậm rãi bước đi, dáng người đúng là vô cùng chậm chạm, rất giống với dáng đi của phụ nữ mang thai đến thời kì chuyển dạ, đi đứng vô cùng khó khăn.

Nếu nhìn từ trên xuống, phỏng chừng là không thấy được đầu ngón chân a!

Nha đầu kia ngày hôm qua vẫn còn thon thả, một trận gió thổi qua cũng có thể xô ngã. Hôm nay như thế nào bụng liền nhô to lên như vậy? Tốc độ này cũng thật là biến thái mà, ngay cả bà bầu hoài thai gần mười tháng, sắp chuyền dạ cũng chưa chắc có bụng lớn như vậy, chưa nói là hai ta căn bản vẫn chưa thực làm cái chuyện gì đó, nhưng nếu có làm thì cũng không thể nhanh như vậy a? Nha đầu kia cũng thật là quá dũng mãnh mà.

Trong lúc nhất thời, Quân Mạc Tà cũng dở khóc dở cười.

Nguyên lai nha đầu kia rốt cục phải đem chiêu này ra dùng!

Quân Mạc Tà cảm thấy buồn cười thật nhiều, nhưng đột nhiên có chút cảm động.

Tiểu nha đầu hành động lần này không thể nghi ngờ chính là liều lĩnh, nhưng biểu lộ của nàng đối với chính mình đích thực là mười phần thật tâm, chân ý, ái mộ, yêu say đắm, làm ra điều nông nỗi cũng không để ý tới!

Không tiếc hết thảy mọi thứ! Ta thích Quân Mạc Tà, ta chính là muốn gả cho Quân Mạc Tà!

Chỉ riêng điểm này, cùng với thái độ bày tỏ rất rõ ràng. Nếu người nào chưa từng làm cái gì theo ý của mình thì sẽ không bao giờ hiểu nổi điều này. Nha đầu này vì người mình yêu nhất không tiếc hết thảy bất cứ gì. Hai người tuy rằng không hứa hẹn nhau điều gì nhưng cũng gần như có ý đó!

Cứ như thế trước thiên quân vạn mã, ở trước Thiên Hương thành, cứ như vậy mà bước tới. Có thể tưởng tượng tiểu nha đầu này muốn thừa nhận điều gì! Là nữ hài tử duy nhất của Độc Cô thế gia đời thứ ba, thanh danh quan trọng đến mức nào chứ? Tiểu nha đầu cũng không ngốc, cũng không phải không biết hậu quả, nhưng nàng dứt khoát, kiên quyết làm như vậy!

Mặc dù là có chút hồ đồ, nhưng biểu hiện của chính mình chính là quyết tâm chấp nhận lời đồn đại của dư luận trong thành Thiên Hương! Loại việc làm buồn cười này như hướng Quân Mạc Tà nói: "Vô luận huynh làm gì, gặp ai, muội đều làm cùng người, huynh sẽ không cô đơn, nhất định sẽ không cô đơn!"

Bởi vì huynh còn có muội!

Quân Mạc Tà lãnh khốc, khóe môi đột nhiên nổi lên một tia dịu dàng. Ớ ngay thời khắc này, tim hắn chân chính bị Độc Cô Tiểu Nghệ, tiểu cô nương có chút ngu đần, khờ dại này khuấy động!

Chuyện tình thật sâu sắc. Một tiểu cô nương như vậy ngươi còn có thể kiếm đâu ra?

- Tiểu Nghệ, ngươi, ngươi, ngươi… ta, ta, ta… tạo nghiệp, tạo nghiệp chướng rồi! Con mụ nội nó, đây là chuyện quái quỉ gì thế này?

Độc Cô Vô Địch lấy đầu đập đất kêu bang bang thành tiếng. Đường đường là một đại tướng quân một nước, nước mắt tuôn rơi, kêu trời trời không biết, kêu đất, đất chẳng hay.

- Cha, người bất tất phải như vậy!

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời sốt ruột, sớm đã quên chính mình bây giờ là người đang mang thai, nhanh chân hướng phụ thân chạy tới, tiểu nha đầu bản thân tu vi cũng không tệ. Chỉ là khoảng hai ba bước chân, tự nhiên chớp mắt là tới.

- Đứng lại! Ngươi, ngươi… Đừng nhúc nhích! Ai nha nha, ngươi là nha đầu ngốc, ngươi muốn giết người ah!

Độc Cô Vô Địch cực kỳ hoảng sợ, nhất thời nhảy dựng lên, cũng bấp chấp thương tâm, hai tay giơ lên, khẩn trương nói không thành tiếng:

- Đừng, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, động thai nhi! A a a…

Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình hiện tại là thời kì phi thường nhạy cảm, không thể chạy nhảy loạn a! Nhất thời đang chạy cấp tốc đột nhiên ngừng lại, hai tay cẩn thận nâng bụng, e sợ đột nhiên rớt xuống, thân hình hơi ngã ra sau. Vừa đong vừa đưa trông rất giống con chim cánh cụt, từ từ đi tới, dịu dàng nói:

- Phụ thân, người không nên tức giận, là nữ nhi không tốt, nhưng con muốn làm nương nương, người sẽ làm ngoại công…người nên cao hứng mới phải, không được tức giận!

- Ta không tức giận, ta không tức giận, ta nên cao hứng, nên cao hứng, phù phù….

Độc Cô Vô Địch thở hổn hển, tức giận muốn lòi tròng mắt, tay tự đấm vào ngực mình thình thịch. Lúc này mới cố nén cơn giận dữ sắp bùng nổ. Tay chỉ vào bụng nữ nhi, âm thanh có chút ác khí lại có chút hưng phấn, quát

- Ai làm?

Nói đến Độc Cô đại tướng quân có tới mấy hài tử, từng rất quen thuộc với bà bầu, cũng không đến mức ngây thơ. Nha đầu chỉ mới rời nhà mấy tháng thôi mà, dù thế nào cũng không thể lớn nhanh vậy a. Nhưng hắn lại đang bấn loạn, cứ chăm chăm cái suy nghĩ con gái mình bị người ta xxx trong đầu, nên không nhìn ra sự mâu thuẫn trong này!

- Ách, cái gì ai?

Độc Cô Tiểu Nghệ ngạc nhiên mở cặp mắt to tròn hỏi lại.

- Ặc ặc!:0 (103):

Độc Cô Vô Địch cơ hồ hộc máu. Run rẩy nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ, lấy hết sức bình sinh, rống to lên:

- Ta hỏi tên làm ra đứa bé này là ai? Là ai?:48:

- Cái gì làm?

Tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ vẻ mặt thẹn thùng gục đầu xuống, thấp giọng nói:

- Ngoài trừ Mạc Tà ca ca ra thì còn có thể là ai chứ!

- Ôi… ôi…

Độc Cô Vô Địch kịch liệt thở hổn hển. Tuy rằng sớm có sự chuẩn bị nhưng chợt chứng kiến nữ nhi bảo bối của mình đột nhiên bụng to ra như vậy xuất hiện trước mắt mình, đại tướng quân cảm giác trước mặt mình là một màu đen tối, đột nhiên cắn răng nhún chân, ngửa mặt lên trời rống to:

- Quân chó má, ta nhất định phải thiến ngươi!

Quân Mạc Tà đứng trong hàng ngũ đột nhiên rùng mình một cái.

Gì? Thiến ta, bằng cái gì đây? Con gái của ngươi bỏ thuốc ta, lại làm cho ta muốn chết đi sống lại, ngươi cư nhiên vẫn muốn thiến ta, thật là không còn thiên lý sao?

- Phụ thân, người đang nói cái gì?

Độc Cô Tiểu Nghệ giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hai tay nhỏ bé bịt lấy lỗ tai, tiểu nha đầu mặc dù đối với chuyện nam nữ không hiểu biết nhiều lắm nhưng lại rất hiểu cái gì gọi là hoạn, tự nhiên cực kỳ bất mãn.

- Ngươi đừng có giậm chân. Đừng giậm chân a!

Độc Cô Vô Địch gấp đến độ muốn nhảy dựng lên. Vò đầu bứt tóc:

- Ai nha nha, a, a tiểu bà cô của ta, ngươi bây giờ là phụ nữ có mang, không được động mạnh, cẩn thận một chút.

Lúc này, cầm trong tay thánh chỉ, khâm sai đại thần rút cuộc cũng đuổi tới, thở hổn hển, hướng về Quân Vô Ý vung phất trần lên:

- Thánh chỉ tới. Đại soái Quân Vô Ý tiếp chỉ!

- Tiếp cáibà nội ngươi! Câm mồm!

Độc Cô Vô Địch nổi trận lôi đình, một bụng tức không có chỗ nào phát tiết, đột nhiên nghe tiếng the the kì dị của thái giám, Độc Cô Vô Địch đang tức giận như trời bị mây đen bao phủ cũng không có nghe rõ thái giám kia nói cái gì. Nhất thời cơn giận bùng phát, tiến lên đạp liền một cước làm tên thái giám lăn long lóc như hồ lô:

- Con mẹ nó, ta thay mặt tổ tông mười tám đời nhà ngươi, đạp dùm một cước, con mẹ ngươi không thấy lão tử đang bận sao? Con bà nội ngươi mở cái mồm như cái lỗ đít ra kêu the thé cái gì? Kêu con mẹ ngươi hả?

Lão thái giám tức tốc lăn ra ngoài. Thực hiện ngay động tác xoay mình nhào lộn trên cao, sau đó bẹp một tiếng nằm dài dài trên mặt đất, cái mỏ dài phơi ra như người ta phơi cá, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thánh chỉ trong tay cũng sớm rời khỏi tay, may mắn thế nào lại rớt vào cái hố nước đen, nước trong hố cũng mặc kệ cái gì gọi là thánh chỉ hay không là thánh chỉ, lập tức nuốt gọn, làm cho chữ viết trên mặt thành một mảnh mơ hồ, một màu đen gớm ghiếc.

Nhất thời mọi ánh mắt đều như ngưng đọng!

Từ xưa đến nay, chưa từng thấy qua có người nào dám đánh khâm sai, hơn nữa còn là khâm sai đến tuyên thánh chỉ, lại còn bị Độc Cô đại tướng quân chửi cho một trận vô cùng lưu loát (DG: chửi cũng phải lưu loát mới được đó nha), làm cho người ta phải suy nghĩ cẩn thận lại hắn mắng chửi cái gì.

Mà vị khâm sai đại thần này thực vô cùng xui xẻo. Hắn tính toán kỹ càng, lúc này ra tuyên phong thưởng lớn cho Quân Vô Ý, tính toán đâu ra đó, nhất định lần này sẽ được đại soái Quân Vô Ý ban thưởng cho mình không ít. Nghĩ mình kì này phát tài rồi, ai dè dành cho mình là một cước hung tợn, hôn mê tức khắc. Hắn thậm chí từ đầu đến cuối cũng không biết mình đắc tội với người nào.

Quân Vô Ý mắt thấy khâm sai tiến tới, đang định chỉnh đốn quan phục, chuẩn bị tiến lên tiếp chỉ thì thấy sâm sai đại nhân như quả bong cao su lăn ra ngoài ngay trước mắt mình, tốc độ nhanh đến cực độ.

Ôi…ai…

Nhất thời đem một câu "Thần, Quân Vô Ý tiếp chỉ!" nuốt trở vào. Giật mình nhìn thấy Độc Cô Vô Địch, thật lâu sau mới thở ra một hơi dài:

- Độc Cô huynh, lần này huynh gây họa lớn rồi!

- Ta gây họa lớn sao? Quân Vô Ý, ôi, ôi, ôi, ngươi, thằng nhãi này cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!

Độc Cô Vô Địch căn bản không để ý tới Quân Vô Ý nói gì đó, trợn mắt hét lớn thành tiếng:

- Cháu ngươi hành hung người, bắt người cướp của tội ác tày trời. Lão tử cùng ngươi không đợi trời chung. Quân Mạc Tà tiểu súc sanh đâu? Mau lăn ra đây cho ta. Nếu không tự lăn ra, lão tử tự thân đến bắt sẽ trực tiếp một quyền đánh chết ngươi.

Cộc cộc cộc, tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên. Quân đại thiếu từ trong đám người đi ra, môi hồng, răng trắng, mi thanh tú, khuôn mặt anh tuấn, phong độ thư thả, phong thái sáng ngời, tựa như kim đồng, ngọc thụ lâm phong trong chốn nhân gian!:00 (90):

- Quân Mạc Tà. Ngươi, tiểu súc sanh này. A a a a a…

Độc Cô Vô Địch hai mắt đỏ ngầu như chực muốn ăn tươi nuốt sống, vung tay đánh tới. Quân Mạc Tà lập tức nhảy lên cột cờ làm cho cây cột cờ như cao thêm gấp đội, Hắn đu trên cột cờ, lớn tiếng nói:

- Ngươi muốn làm gì, chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan tới ta, người nên điều tra cho rõ. Nếu muốn phát điên thì cũng phải tìm đúng đối tượng nha!


Cột cờ rất cao, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân công phu tuy rằng không tệ lắm, nhưng quả thật cao như vậy cứ leo lên, thân thể có chút không linh hoạt, đành phải đứng dưới cột cờ phát tiết, lại nghe xong những lời của Quân Mạc Tà, nhất thời càng thêm tức giận, nổi trận lôi đình, khí thế như trâu chọi.


- Cái gì? Chuyện này không liên quan đến ngươi? Vậy là ai? Con bà nó nhanh nhanh nói cho ta biết. Ta… Khuê nữ của ta đã thành như vậy, ngươi như thế nào lại muốn ăn xong phủi đít bỏ đi không nhận. Ta còn cái gì mà chưa rõ?


Độc Cô Vô Địch cả người run rẩy, vô cùng tức giận, nhìn Quân Mạc Tà, hai tay ôm cột cờ lấy hết sức lay động. Phía trên Quân Mạc Tà trên không giống như đang bay, xoay tròn xung quanh cột cờ.


d


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK