Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh khí nồng đậm bao quanh cơ thể mảnh mai của Mai Tuyết Yên đã gần như biến mất, tất cả đều đã được nàng hấp thụ vào người, trở thành công lực của bản thân, linh khí toát ra xung quanh từ nàng ta cũng đã không còn thấy nữa.

Tu luyện một khi tới bình cảnh thì tất nhiên phải củng cố lại vững vàng rồi mới có thể đột phá, bước thêm một bước trên con đường tu luyện.

Tốc độ như vậy thôi đã khiến cho Mai Tuyết Yên rất vui mừng rồi, đối với nàng thì như vậy đã là rất nhanh!

Dù rằng ở trong Hồng Quân tháp không chia ra ngày đêm, nhưng Mai Tuyết Yên vẫn nhận ra được thời gian tu luyện cũng không dài, cùng lắm cũng chỉ là vài ba ngày ngắn ngủi, nhưng bản thân từ vô giai huyền thú cứ tiến bộ như chẻ tre thẳng lên tam cấp đỉnh phong, tốc độ như vậy quả tình có hơi kinh khủng!

Sự thật dù rằng phát sinh rõ rệt trên người nàng, nhưng Mai Tuyết Yên vẫn có điểm như đang mơ! Thật sự quá mỹ diệu đi!.

Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể

Phóng mắt nhìn ra bốn phía dồi dào linh khí xung quanh, Mai Tuyết Yên thật sự có cảm giác như bản thân đang lạc vào tiên cảnh!

Cũng không có gì là lạ, dựa vào kinh nghiệm nàng có được bấy lâu nay thì cho dù đang lúc nàng ở thời kỳ đỉnh phong, ngay tại Thiên Phạt sâm lâm linh khí dồi dào, thì khả năng hội tụ linh khí lại nếu so với chỗ này còn chưa đến một phần mười, có khi còn không được một phần trăm! Đúng là tiên cảnh nơi hạ giới!

Mai Tuyết Yên khẽ tính toán một chút, xem ra nếu so về linh khí thì giữa hai nơi chênh lệch nhau không hề ít hơn trăm lần!

Mặt khác thì linh khí trong Thiên Phạt sâm lâm tuy rằng nồng đậm thì cũng nồng đậm, so với nhân gian bình thường thì hơn hẳn xong vẫn còn chút pha tạp, sau khi hấp thụ vẫn phải tốn công sức tinh luyện trở lại mới có thể sử dụng, biến nó thành của mình, còn ở chỗ này thì hoàn toàn tinh thuần! Tất cả đều là tiên thiên chi khí! Có chỗ nào cần phải tinh luyện lại chứ, toàn bộ đều là tinh hoa, nếu như so sánh độ tinh thuần thì ngay cả trong cơ thể mình còn bất đắc dĩ kém hơn nửa phần.

Bản thân nàng ở đây nếu tính toán kỹ lưỡng thì cũng chỉ hơn vài ngày, nhưng đã tiến sát tới cấp bậc tứ giai! Ước chừng đột phá gần hai mươi bậc!

Tuy rằng huyền thú cấp thấp nếu muốn tiến giai cũng không cần quá nhiều năng lượng, càng không giống như cấp cao cần lượng linh khí khổng lồ, nhưng tốc độ tiến triển như vậy thì trong suốt mấy vạn năm qua của Thiên Phạt sâm lâm cũng chưa ai từng thấy! Nếu như nói thẳng ra thì ngồi tên lửa cũng không nhanh như vậy!

Tin chắc nếu như các đời Thánh Vương trước đây của Thiên Phạt sâm lâm có nhìn thấy tốc độ tiến bộ khủng bố như vậy thì cũng xanh mặt cứng lưỡi, mắt chữ A mồm chữ O!

Nhẹ nhàng vươn vai thả lỏng người, Mai Tuyết Yên đưa mắt nhìn vào không gian im ắng của tháp Hồng Quân, nhanh như chớp đã tiến lại gần cửa tháp mở lên tầng trên, ở lại trên một thân cây nhỏ, đợi Quân Mạc Tà bước xuống.

Đúng ngay lúc này thì giọng nói của Quân Mạc Tà truyền tới:



- Lấy mắt ta nhìn ra tạo hóa, dùng tâm hồn để tạo trời cao!

Mai Tuyết Yên vừa nghe thì trong lòng run rẩy, âm thanh quen thuộc này khiến trong lòng nàng như trầm lại, cũng khiến nàng vừa ấm áp vừa cảm động. Loại cảm giác này thật là tốt, thực sự quá tốt!

Nghe những câu này truyền tới, Mai Tuyết Yên tựa như trong lòng có nhiều thêm một thứ gì đó, mà ngay cả nàng cũng không nhận ra đó là gì.

Một chiếc bóng trắng lóe lên, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng, mỉm cười.

- Sao, chờ lâu chưa?

Mai Tuyết Yên khẽ nhướng mặt, làm mặt lạnh, không thèm nhìn hắn.

Quân Mạc Tà vừa muốn giang tay ôm lấy nàng, đã không thấy nàng ta đâu cả, thân ảnh nhỏ bé màu tuyết trắng ở bên trong tháp di chuyện như điện xẹt, tốc độ đã lên tới cực hạn. Nàng liếc mắt nhìn về Quân Mạc Tà đang ngồi xổm trên đất.

- Hừ, còn muốn chiếm tiện nghi sao chứ? Đâu có dễ như vậy được? Cứ xem như không đánh lại người, cắn ngươi thì không nỡ, nhưng vẫn đủ nhanh để ngươi không bắt được ta!

Quân Mạc Tà cười lớn, nhưng cũng không có nóng vội đuổi theo nàng, cứ ngồi đó cười đểu.

- Bây giờ còn muốn chạy sao? Vọng tưởng, chờ nàng khôi phục ta sẽ ôm nàng chui vào chăn, xem còn chạy thế nào!

Trong ánh mắt Mai Tuyết Yên lộ vẻ xấu hổ, che kín mặt, ngay cả chiếc đuôi xinh xinh cũng giấu dưới người, Quân Mạc Tà cười ha ha, lắc mình phóng tới. Vừa đến gần thì Quân Mạc Tà chợt lặng cả người đi.

Ở tại nơi Trì Thiên Phong ba người chôn mình xuống, có một gã áo đen đang lẳng lặng ngời đó, im lìm như một pho tượng lặng lẽ tọa thiền, không hề nhúc nhích, chính là Ma Đồng Thánh Giả Lãnh Đồng!

Quân Mạc Tà bất ngờ xuất hiện bước ra, Lãnh Đồng cũng không có tí vui vẻ nào, thản nhiên nói.

- Thì ra ngươi vẫn chưa đi.

Quân Mạc Tà ngẩn người ra, cẩn thận nhìn hắn ta.

- Ngươi biết ta?

Lãnh Đồng cứ tự nhiên cười, trên mặt toát ra vẻ đau xót khôn nguôi, ánh mắt trầm xuống, tựa như hồ sâu không thấy đáy, không thể cảm nhận được bất kỳ tình cảm nào toát ra từ hắn ta, đến khi hắn ta chua xót thốt lên:

- Ngươi thật ra cũng không biết, nhưng ta thì ba ngày trước đây đã tận mắt chứng kiến người giao chiến cùng năm người kia.

Hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Quân Mạc Tà.

- Cũng ở chỗ này, ta tận mặt nhìn thấy bọn họ bị ngươi giết chết!

Nói đến câu sau cùng, giọng nói của hắn như gió rít bão gầm, chính là áp lực từ sự kích động đến điên cuồng.



- Thì ra là vậy!

Quân Mạc Tà nhướng mày, hít một hơi sâu, trong giọng nói đã rất nghiêm trọng.

- Không biết Lãnh Thánh Giả cứ chờ ở chỗ này là có ý gì?

- Hôm đó ta không ra tay thì bây giờ cũng sẽ không ra tay! Ta ở lại chỗ này cũng không phải đợi ngươi.

Lãnh Đồng chậm rãi lắc đầu, trong mắt ánh lên một tia bi thương.

- Ta ở đây, chẳng qua là vì dưới này có anh em của ta. Ta vì họ giữ mộ bảy ngày! Không hơn một ngày nào. Đây cũng là chuyện duy nhất mà Lãnh Đồng ta có thể làm.

- Nếu như Lãnh Thánh Giả đã thẳng thắn như vậy, thì những câu an ủi cố kìm nén bi thương kia ta sẽ không nói ra làm gì. Người là ta giết, an ủi người ta xem ra lại quá giả dối, ta tự biết mình không phải quân tử gì nhưng cũng không phải là tiểu nhân!

Quân Mạc Tà thoải mái nói ra.

- Lãnh Thánh giả đã nói ra những lời này thì việc vì sao ta giết bọn họ, ngươi tất nhiên biết rõ trong lòng. Nếu như ngươi không có ý định báo thù, vậy thì ta xin cáo từ.

Lãnh Đồng lặng người đi, cúi đầu nhìn mặt đất, lạnh lùng nói.

- Chuyện này theo như ta nghĩ thì vốn là phía Thánh Địa không đúng! Ta không tìm ra được lý do để báo thù cho bọn chúng, vậy nên bọn họ có chết thì cũng đáng tội, Lãnh Đồng ta cũng không phải loại người không phân biệt được đúng sai, cũng không thể làm ra hành động ti tiện mai phục ra tay với người khác! Huống hồ cái mạng này của ta trước khi xảy ra Đoạt Thiên chi chiến vẫn không thể chết, nếu chết trong tay ngươi, vậy thì không đáng chút nào!

Hắn ngừng lại một chút, quay mặt đi.

- Huống hồ các ngươi cũng cần thiết tham gia Đoạt Thiên chi chiến. Hiện tại ngươi chỉ mới mười tám tuổi, đã có được thành tựu như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng. Tin rằng ngươi còn sống lâu hơn ta.

Hắn lại hít sâu một hơi, chua xót nói tiếp.

- Có thể lần tiếp theo của Đoạt Thiên chi chiến cần có ngươi để cứu nguy thiên hạ. Dù rằng ta có ngu dốt, nhưng vẫn có thể biết rõ trái phải mình có mấy đốt ngón ta mà.

Hắn ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Tà.

- Vì vậy, Lãnh mỗ không cần biết thế nào, cũng sẽ không đối địch với ngươi. Sau bảy ngày, lão phu sẽ khởi hành đi Thiên Trụ Sơn trước. Lặng lẽ ở đó chờ Đoạt Thiên chi chiến một năm bảy tháng sau! Thế sự hồng trần, ân oán đúng sai, từ nay về sau đối với Lãnh Đồng ta không còn quan hệ gì nữa!

Quân Mạc Tà gật đầu.

- Vậy, ta chúc người thuận buồm xuôi gió! Có thể một năm rưỡi nữa, chúng ta sẽ gặp lại! Có cơ hội tất sẽ chung vai chiến đấu!

Lãnh Đồng không đáp lời Quân Mạc Tà, từ tư xoay lưng lại, lầu bầu.



- Tam đại thánh địa chống đối Thánh vương còn chưa biết thế nào, Mạc Vô Đạo tất nhiên sẽ không bỏ qua người giết đệ đệ hắn. Mộng Huyễn Huyết Hải Hô Duyên Ngạo Bác cũng không phải là người chấp nhận thua thiệt! Sau lần này không biết còn phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu nữa đây! Nếu như tránh được thì vẫn là tốt nhất. Chuyện ở chỗ này Tam đại thánh địa bây giờ vẫn còn chưa biết, nhưng cũng không thể giấu mãi được, sớm muộn gì bọn họ cũng biết. Thời gian đã không còn nhiều nữa.

Nói xong những lời này thì Lãnh Đồng chỉ còn cúi đầu ngồi, không còn phát ra tiếng động gì nữa.

Quân Mạc Tà im lặng đứng một hồi, thở dài một tiếng.

- Đa tạ nhắc nhở! Bảo trọng!

Sau đó ôm quyền, thân hình như sao chổi xẹt ngang, vút qua rồi biến mất.

Ngay dưới vách núi, chỗ đống đất, Lãnh Đồng vẫn như cũ lẳng lặng ngồi đó, gió lạnh thổi lên tay hắn, cả người hắn ào ào từng cơn. Cả người hắn tựa như đã cùng mai táng chung với bốn vị Thánh giả kia, vừa bi thương, vừa hiu quạnh lại vừa vắng vẻ. Sau khi cùng Lãnh Đồng nói chuyện, Quân Mạc Tà biết mình ở trong Hồng Quân tháp đã ba ngày ba đêm.

Quân Mạc Tà trầm ngâm suy nghĩ, tin tức của đám người Trần Trùng không có động tĩnh, mà Lãnh Đồng thì cũng không có báo cáo về Tam đại thánh địa. Nếu vậy thì mình vẫn còn thời gian hòa hoãn tránh xung đột.


Nếu như phán đoán này là đúng, vậy thì đợi Tam đại thánh địa xác nhận tin tức này rồi phái người tới, thì ít ra cũng đã là chuyện của nửa tháng sau. Mà nửa tháng nữa thì mình hoàn toàn có thể từ từ an bài. Nhưng mà chuyện đối phó với hoàng thất của Thiên Hương cần phải nhanh chóng tiến hành, nếu như lại trì hoãn thì lại không có thời gian xử lý.


Quân Mạc Tà trên người cảm giác được, bản thân đã tiêu thất toàn bộ huyền công, nhưng cũng không hẳn là đã đánh mất toàn bộ võ công, vì thay vào đó là một loại lực lượng kỳ bí. Lực lượng này so với huyền công trước đây không hề mạnh hơn, nhưng lại mềm dẻo cả mười phần, vừa mềm lại vừa cứng. Xem ra là một khỏi đầu mới.


Tuy rằng công lực không hề tinh tiến trên phạm vi lớn nhưng kinh mạch bên trong đã có biến chuyện nghiêng trời lệch đất, tựa như súng kíp được thay bằng đại bác vậy. Nếu như nói trước đây kinh mạch lưu thông là một sợi bông bình thường thì hiện tại cái sợi màu tím kia chính là thiên tằm ti!


Hơn nữa, sau biến cố lần này, kinh mạch của mình lại thêm lần nữa nảy sinh biến đổi, phá cách trở thành trong suốt, dẻo dai gấp mười, tất nhiên có thể tích tụ càng nhiều linh khí! Mà linh khí màu tím kia cũng chỉ chiếm có một sợi nhỏ không đáng kể, dù vậy chỉ cần một sợi nhỏ ấy đã có thể phát huy ra lực lượng không hề thua kém tổng lực lượng trước đây chưa biến đổi.


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK