Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà

Một đêm này, là một đêm tràn ngập bi thương, nhưng lại không có lấy một tiếng khóc.

Đau xót thủy chung chỉ để trong lòng.

Bầu trời dần dần sáng lên, bên trong trướng cũng từ từ phát sáng.

Mai Tuyết Yên ánh mắt do dự nhìn về phía chân trời, có chút không muốn, nhưng rút cục nàng hít sau một hơi, giọng khàn khan nói:

- Tám vị tiền bối, tiểu ưng, còn có các vị huynh đệ Ưng tộc … Các ngươi ra đi thanh thản. Nếu có chút rỗi rãi muốn tới xem Thiên Phạt …Chúng ta luôn luôn chào đón các người… Vô luận là trên trời dưới đất, chín tầng địa ngục, các ngươi đều là thân nhân của chúng ta.

Mai Tuyết Yên không đành lòng đứng dậy, khom lưng nói một câu. Hai hàng nước mắt trong suốt rút cuộc nhịn không được theo hai gò má của nàng rơi xuống đất.

Hạc vương, Hùng vương, Hổ vương đồng thời quỳ xuống, tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền ra ngoài.

- Được rồi! Không cần khóc nữa. Để cho huynh đệ chúng ta ra đi thanh thản, không còn vướng bận gì nữa.

Quân Mạc Tà khom lưng vái một vái thật sâu, đôi mắt đỏ lên, nói:

- Đây là chiến tranh. Chỉ cần có chiến tranh là khó có thể tránh khỏi hi sinh, thương vong. Mà cuộc chiến hiện tại mới chỉ bắt đầu. Nói không chừng … Một số người trong chúng ta sẽ phải đi tìm bọn hắn bầu bạn. Tin tưởng rằng lúc đó, chúng ta sẽ không hi vọng chứng kiến bộ dáng thương tâm của huynh đệ mình.

- Dạ!

Hổ vương, Hùng vương, Hạc vương đồng thời nghiêm túc, dù rằng tim bọn hắn đã vỡ nát nhưng khuân mặt lại càng them cương nghị.

Quân Mạc Tà vung tay lên, vô số bài vị trong lều cùng thi thể Ưng vương không thấy đâu nữa. Chỉ có thể thu vào Hồng Quân Tháp mới có thể bảo vệ khí thế hào hùng cùng trạng thái ban đầu của mấy thứ này.

Bốn người Mai Tuyết Yên vẫn lưu luyến nhìn qua cái lều đã trống trải. Hùng vương chậm rãi ngồi xổm xuống. Đem mặt của hắn gắt gao dán vào mặt đất, nơi thi thể Ưng vương từng ở đó. Gắt gao áp mặt sát vào đó, nhắm mắt lại, rút cuộc vì đau lòng mà không nhịn được nước mắt rơi ra. Rút cuộc hắn không chịu nổi điên cuồng đứng lên đi ra ngoài, nhưng thủy chung hắn không có phát ra một lời. Chỉ có thân hình đang kịch liệt run rẩy …

Sau đó Hùng Khai Sơn chậm rãi đứng thẳng lên đi ra ngoài, chưa có một lần quay đầu lại.

- Mọi người tự mình giám sát chặt chẽ đội ngũ của mình, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái nhận lệnh. Cuộc chiến bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục.

Quân Mạc Tà hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lung, quả quyết nói:



- Ở đây nếu không có mệnh lệnh của ta với đại tỷ, ai dám tự tiện hành động thì ngay trước mặt ba nghìn chiến sĩ ưng tộc chết trận ta sẽ chém đầu răn đe chúng.

Hùng vương đã đi ra khỏi tại nhưng bên trong vẫn còn Hạc vương cùng Hổ vương thân thể đang run rẩy.

Tại trước mặt cùng vị trí các huynh đệ chết trận bị chém, đây cũng là phương thức trừng phạt nghiêm trọng nhất. Một khi người nào bị trừng trị như thế thì chẳng khác nào hắn là mối xỉ nhục của Thiên Phạt. Cả Thiên Phạt sâm lâm, tất cả đều sẽ không thừ nhận hắn là huynh đệ nữa.

Đây cũng là do Quân Mạc Tà sợ rằng có người nào đó vì một phút bốc đồng mà sẽ tự động đi báo thù cho Ưng vương cùng Ưng tộc. Mặc dù là bất đắc dĩ nhưng hắn không thể không làm như vậy. Bởi vì cũng chỉ có biện pháp duy nhất này mới có thể chân chính trói buộc những tên thú vương này vì lửa hận báo thù mà làm chuyện dại dột.

Một lát sau, hai vị thú vương từ bên trong trướng bồng chạy ra.

Núi lửa cách đó không xa hiện tại đã ngừng phun trào, nhưng từ miệng núi lửa vẫn còn một cột khói đen nồng đậm bốc lên.

Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân suất lĩnh "Tàn Thiên Phệ Hồn", ở trận tuyến ngoài cùng sẵn sang đón địch. Ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào Thiên Trụ Sơn, mặt khác chú ý động tĩnh.

Trọn một đêm, bọn hắn đã làm như vậy tròn một đêm.

Bởi vì một đêm này là bọn hắn dành cho toàn bộ Thiên Phạt sâm lâm.

Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân mặc dù không có túc trực bên linh cữu của tám vị Thánh Tôn cùng Ưng vương. Nhưng ở trong lòng hắn, cách duy nhất có thể làm là yên lặng cùng thủ hạ của hắn, bảo vệ những huynh đệ Thiên Phạt trong lòng bi thương kia. Tiễn các huynh đệ đã mất một đoạn đường cuối cùng, không để cho một ai quấy rầy bọn hắn.

- Dị tộc bên kia đã có động tĩnh gì chưa?

Qân Mạc Tà hỏi.

- Cho tới bây giờ cũng chỉ có một vài nhóm nhỏ lẻ tẻ xuất hiện, cũng không có động thái quá lớn nào.

Phong Quyển Vân thân thể đứng thẳng lên giống như một cây lao, nghe được câu hỏi của Quân Mạc Tà lập tức trả lời.

- Hôm qua vì sao trong một thời gian ngắn lại có thể tập trung nhiều cường giả như vậy? Theo lý mà nói, một khi quy mô trận chiến bên này lớn như vậy, tộc nhân dị tộc tất phải không ngừng tiếp viện mới đúng? Nhưng hiện tại lại tĩnh lặng một cách đáng sợ, hoàn toàn không thích hợp a?

Quân Mạc Tà nhíu mày, trong lòng không ngừng tính toán đến các khả năng khác.

Ánh mắt của hắn nhìn về bốn phía của đỉnh núi, trong lòng đột nhiên chấn động.

Bây giờ đã có không ít núi lửa đình chỉ phun trào.

Mà độ ẩm trong không khí cũng đã giảm xuống rất nhiều, so sánh với hôm qua một trời một vực.

- Dị tộc chính là đang chờ toàn bộ núi lửa ngừng phun.

Cổ họng Quân Mạc Tà động đậy, trong mắt bắn ra quanh mang lạnh lung. CùngMai Tuyết Yên, hai người nhìn nhau đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.

Trận chiến hôm ra, dị tộc thương vong nặng nề. Có lẽ địch nhân thấy tiến công không có hiệu quả nên thay đổi chiến lược. Dù sao, từ thảm trọng của hai tộc Hùng- Ưng, cũng có thể thấy được thực lực của dị tộc vô cùng mạnh mẽ.

Thậm chí cả Bát đại Thánh Tôn cũng đều ngã xuống, không một ai may mắn thoát khỏi. Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên hoặc là đông đảo huyền thú Thiên Phạt dĩ nhiên không ai muốn tiếp nhận kết quả như thế. Nhưng dị tộc nhân lại thảm hại hơn. Tổng cộng mười ba vị Chí Tôn thiên nhẫn, một trận toàn bộ ngã xuống. Hơn ba trăm vị Cuồng Đao nhẫn, toàn bộ chết hết.

Một trận chiến như vậy, nếu nói dị tộc không có chút động lòng, dù có đánh chết thì Quân Mạc Tà hắn cũng sẽ không tin! Lực lượng siêu cấp như thế, rõ rang là muốn đánh tan hàng phòng ngự ban đầu, sau đó để cho quân đội phía sau liên tục không ngừng tiến tới đây.

Hiện giờ, số lượng tộc nhân dị tộc chết trận lớn đến như thế. Tin tưởng phải trả một cái giá lớn như thế, tộc nhân dị tộc bên kia tuyệt đối không chịu nổi.

Cho nên bọn hắn bất đắc dĩ mới thay đổi chiến thuật. Dứt khoát không cần đẩy nhanh chiến tranh. Đợi cho núi lửa toàn bộ ngừng phun trào, khí hậu khôi phục lại bình thường, tự nhiên môi trường xung quanh sẽ không tạo thành gánh nặng cho bọn hắn, lúc đó bọn hắn mới phát động tiến công.

Mà chủ ý này của bọn hắn cũng cực kỳ nham hiểm.



Bởi vì bức bình phong Thiên Trụ Sơn này đã hoàn toàn tiêu thất. Nếu tiếp tục mất đi sự uy hiếp của núi lửa, một ngàn dặm mênh mang chẳng khác gì một con đường bẳng phẳng khang trang. Đến lúc đó dị tộc nhân một khi toàn bộ dồn lên. Tùy tiện chọn một hướng đều có thể dễ dàng đột phá.

Cho dù Huyền Huyền đại lục có nhiều cao thủ đi chăng nữa cũng tuyệt đối không để ngăn cản được bước tiến của bọn hắn.

Nguyên nhân rất đơn giản, mặt trận quả thực là rất dài …

Hơn nữa, sau khi núi nửa đình chỉ việc phun trào, từ lúc phun trào đến lúc nguội thì cần phải có một khoảng thời gian.

Mà trong khoảng thời gian này, tộc nhân dị tộc hoàn toàn có thể mượn nó tập kết đại quân! Tuy rằng bên này Huyền Huyền đại lục cũng đồng dạng tập kết đại quân. Nhưng, đầu tiên do đường xá xa xôi. Sau nữa, Huyền Huyền đại lục vốn là ở thế bị động, phải phòng. Thế chủ động tấn công lại hoàn toàn nhường cho dị tộc.

Bọn hắn có thể chọn bất kỳ phương hướng nào phát động tấn công. Mà đại quân Huyền Huyền đại lục lại chỉ có thể bị động phòng thủ.

Khác biệt trong chuyện này không chỉ là ngày một ngày hai có thể bồi đắp.

Đối mặt với tình huống tồi tệ như thế này, nên ứng phó thế nào?

Quân Mạc Tà chậm rãi bước đi, chăm chú suy nghĩ. Lại cảm thấy không có chút manh mối nào rõ ràng. Mai Tuyết Yên nhíu chặt đôi mi thanh tú, cũng đang nghĩ đối sách. Một lúc lâu sau, hai người đồng thời thở dài một tiếng.

- Thụ động phòng thủ tuy nhiên không thể làm. Nhưng mà nếu như chủ động xuất kích.

-

Quân Mạc Tà thở dài, nói:

- Cũng không ổn thỏa.

- Dù sao, bên kia cũng là lãnh thổ của dị tộc. Nếu chúng ta tùy tiện xuất kích, vị tất có thể tìm ra chỗ yếu hại của bọn chúng. Một khi đã xuất kích, nhân lực tất nhiên không thể ít. Nhưng tất cả đều phải là cao thủ tinh nhuệ. Nhưng hàng phòng thủ của chúng ta bên này lại không được như trước. Một khi dị tộc tấn công, thực lực chúng ta vốn ban đầu không đủ. Nếu chia ra phòng thủ càng khó khăn hơn.

Mai Tuyết Yên nghĩ một lát rồi nói.

Quân Mạc Tà nặng nề gật đầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đúng lúc này trong lòng hai người đồng thời có cảm giác xấu, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Xa xa có bóng người tung bay, nhanh chóng hạ xuống, từ mấy phương hướng nhan chóng tiếp cận nơi đóng quân của Thiên Phạt. Trong đó có một người cầm đầu bay nhanh nhất, tay áo bồng bềnh, giống như là đằng vân giá vũ, đúng là đệ nhất nhân Thiên Thánh Cung, Cổ Hàn.

Người của Tam Đại Thánh Địa rốt cuộc cũng đã tới.

Sắc mặt Quân Mặc Tà trầm xuống, ánh mắt lạnh lung nhìn bọn hắn.

Khuân mặt Mai Tuyết Yên tức thì trắng bệch, sát khí trong lòng không nhịn được mà bốc lên ngùn ngụt.

- Trước tiên cần phải bình tĩnh.

Quân Mạc Tà thì thào nói với nàng một câu. Trong mắt lóe lên tinh quang, chậm rãi nói:

- Lửa giận trong lòng đứng ngồi không yên! Chẳng sợ thiên hạ vì thế mà bị diệt, cũng không thể không báo thù này. Không thể không báo!

Những lời hắn nói dứt khoát, như đinh đóng cột.

Mai Tuyết Yên cả kinh, quay đầu nhìn về phía hắn.

- Huynh đệ của chúng ta, bất kì một ai cũng không thể chết một cách vô ích!



Quân Mạc Tà lạnh lung nói:

- Ta sẽ cho đám dị tộc phải trả một cái giá thật lớn. Nhưng đám người khoanh tanh đứng nhìn kia cũng phải cho ta một lời giải thích. Nếu không, nghĩ lại ánh mắt lúc Ưng vương xuống cửu tuyền. Ánh mắt này… khiến cho lòng ta áy náy. Nếu vì hắn mà đòi lại công đạo sao ta có thể đối mặt với Ưng vương đã an nghỉ nơi suối vàng?

- Dưới đó còn có Bát đại Thánh Tôn cùng ba nghìn huynh đệ Ưng tộc, hai ngàn huynh đệ Hùng tộc! Bọn họ hiện tại đều đang nhìn ta! Nhìn ta bằng ánh mắt tín nhiệm. Ta, Quân Mạc Tà nhất định không để cho bọn hắn thấy vọng! Cho dù vì bọn hắn mà phải trả một cái giá bằng toàn bộ đại lục này ta cũng nhất định phải đòi lại.

- Bằng không chuyện như vậy sẽ còn phát sinh. Mà chúng ta không tể để mất đi, cho dù là một vị huynh đệ nữa.

Nói xong, Quân Mạc Tà liền sải bước đi về phía trước.

Phía sau hắn, Hổ vương cùng Hạc vương trong mắt nhất thời đều sáng ngời. Nhìn chằm chằm vào bóng hình của Quân Mạc Tà, một lúc lâu không nói gì.

Mai Tuyết Yên nhìn thân ảnh của trượng phu mình, đột nhiên trong mắt hiện lên một mảnh nhu tình.

Tại một trướng bồng ở giữa, Quân Mạc Tà đang ngồi ngay ngắn tại cái ghế lớn bên trên. Ánh mắt nhìn về phía đám người Cổ Hàn nối đuôi nhau đi tới, ánh mắt lạnh lẽo như dao.

Mai Tuyết Yên tới bên cạnh hắn cũng ngồi xuống. Lần lượt Hổ vương, Hùng vương, Hạc vương, Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân ngồi bên dưới Mai Tuyết Yên. Thần sắc bảy người cực kì nghiêm túc.

Cổ Hàn dẫn đầu đi vào trướng bồng, vẻ mặt tươi cười. Nhưng trong nháy mắt hắn cũng cảm giác được không khí nơi đây khác thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Quân phủ chủ, dã có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao … Tại sao lại có thể như vậy?


ở phía sau hắn, đám người Thiên Thánh Cung cùng Hề Nhược Trần, Hô Duyên Ngạo Bác cùng Mặc Vô Đạo lần lượt tới. Đều dung ánh mắt ngạc nhiên, không biết Quân Mạc Tà làm ra tư thế như vậy là muốn làm cái gì?


- Mời ngồi!


Quân Mặc Tà giơ tay lên, mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lung nhìn bọn hắn nói.


Tiên Kiếm Vấn Tâm


Dị Thế Tà Quân


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK