Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ách, cháu, cháu chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo thôi, cũng không có đi xa.

Quân Mạc Tà đảo mắt, sau đó vội vàng lẻn qua bốn người, thoáng cái biến mất không còn cái bóng.

Đùa a, chẳng lẽ nói với các ngươi là ngày hôm qua ta đi tản bộ ở trong Thiên Phạt sâm lâm, còn vui vẻ đàm đạo cùng với thương lượng hợp tác với bảy tên Thú Vương nữa.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, tùy tiện ra ngoài đi dạo sao? Tiểu tử ngươi là lần đầu tiên tới Thiên Nam thành, không người quen biết, ngươi đi dạo ở đâu? Hơn nữa lại đi tới một ngày một đêm, ngươi đi dạo cũng quá mất thời gian đó!

Thời gian này có thể đi được bao xa, không nói quá chứ, thực có thể đi tới thành Thiên Hương a! Hỗn trướng tiểu tử này không biết bốn lão già chúng ta rất lo lắng sao? Nhưng mà nhìn bộ dáng của Quân Mạc Tà lại không muốn nói, dù sao người cũng đã bình an trở lại, bốn người cũng không có hứng truy cứu. Quân Vô Ý lại càng rõ hơn ai hết cháu mình thần thông quảng đại, nếu là ở nhà cho dù có vài ngày không về mọi người cũng không quá lo lắng.

Bất quá bốn lão già bọn hắn lại không ngờ chính là, lần này Quân Mạc Tà đi dạo chính xác cũng không tính là quá xa, chỉ là đi tới trung tâm của Thiên Phạt sâm lâm hái chút dược liệu, đùa giỡn cúc hoa của tiểu thú mà thôi.

Bốn người nhìn nhau lắc đầu, cùng nhau đi vào, bọn họ lo lắng suốt một đêm, mắt thấy Quân Đại thiếu gia đã trở về, tâm tư rốt cuộc cũng được buông lỏng. Ngày mai đã bắt đầu đại chiến rồi, hiện tại tâm sự của mọi người đều nặng nề, nghỉ ngơi một chút là tốt nhất. Đúng lúc này, đột nhiên tại cửa vang lên tiếng binh sĩ chạy tới bẩm báo, Thiếu trang chủ Lệ Đằng Vân của Huyết Hồn sơn trang tới chơi.

Quân Vô Ý trầm ngâm một hồi, sau đó nói:

- Mời vào.

Quân tam gia thầm nghĩ thủ lĩnh khắp nơi tụ họp vào buổi sáng hôm nay, nguyên vốn đã cơ bản xác định bản thân là thống soái, cũng chính là đi tiên phong chịu chết.

Nhưng hôm nay khi xác nhận nhân tuyển, Huyết Hồn sơn trang lại đột nhiên phái ra một vị Tam đương gia ý định muốn thay Quân Vô Ý làm thống soái. Điều này làm cho người ta rất khó hiểu.

Địa vị thống soái này căn bản không có bao nhiêu quyền hạn, thắng không có công, thua chịu tiếng xấu thay cho người khác, khi ra trận là người chết đầu tiên, còn phải đề phòng người bên cạnh mình ám toán, thật sự là nhân vật trăm phần trăm xui xẻo! Tất cả mọi người lại không minh bạch, Lệ Tuyệt Thiên là có ý gì? Kế hoạch đang là để Quân Vô Ý đi chết thay, đột nhiên lại lòi ra một vị Tam đương gia đi chịu chết thay? Đây không phải là quá đáng tiếc sao?

Thế nhưng đây lại là ý kiến của đệ nhất cao thủ liên quân, tất cả mọi người không dám đơn giản bác bỏ, cho nên chuyện tuyển thống soái cũng đành gác lại, thế nhưng nhân tuyển cuối cùng chỉ có hai người, không phải Tam đương gia thì chính là Quân Vô Ý.

Mà Lệ Đằng Vân tới chắc không thoát khỏi có liên quan tới chuyện này, xem hắn nói như thế nào đây.

Hội nghị vào buổi sáng nay, các đại gia tộc, thế lực khắp nơi cũng đều có cao thủ tham chiến, người khởi xướng là Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành tự nhiên cũng không dám chậm trễ, càng không thể chậm trễ. Sự kiện lần này hoàn toàn là do hai nhà bọn họ dồn Quân Vô Ý tới tuyệt cảnh, trong hố lửa, nếu như là bọn hắn làm quá mức lộ liễu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt mọi người, đây chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ cười chê hay sao?

Tất cả mọi người đều biết thắng lợi trong trận chiến này là một khái niệm xa vời, thậm chí không có nổi một phần thắng, thế nhưng cho dù là chết, cũng vẫn phải phái người ra!

Quân Vô Ý cùng Đông Phương gia, Đoan Mộc gia tộc cùng Tư Không gia tộc đều bị ép buộc xuất lực. Về phía Phong Tuyết ngân thành xuất động ra tam lục cửu ba vị trưởng lão. Mộ Tuyết Đồng, Tiêu Hàn hai vị Thiên Huyền cùng với Ngân Thành Thất Kiếm bảy vị cao thủ! Phong Tuyết ngân thành đối với toàn bộ lực lượng này mà nói, có thể nói đã vượt quá bảy thành thực lực, thực lực không thể nói là không mạnh.

Dù sao nếu như xuất ra Tam Lục Cửu trưởng lão mà nói cũng là rất hoành tráng rồi, mà Ngân Thành Thất Kiếm chính là kiếm trận có uy lực lớn nhất, nếu như tách ra mà nói thực lực không chỉ bị yếu đi một bậc, bảy người kia cũng chỉ như cao thủ bình thường mà thôi. Ngược lại Mộ Tuyết Đồng, Tiêu Hàn lại không có biện pháp. Cao thủ bậc này tụ tập tại địa giới, đến Thiên Huyền cao thủ cũng không có hiếm có như bình thường nữa.

Nhưng mà Phong Tuyết ngân thành đã có tính toán rất kĩ, nhiều cao thủ như vậy bảo vệ, cho dù là bại trận đi nữa, cũng tuyệt đối không bị thiệt mạng! Đối với tổn thất của Ngân Thành cũng không lớn, nếu như phái ra ít nhân thủ, đó mới chân chính là chịu chết!

Về phần những cao thủ khác của Ngân Thành, Nhị Ngũ Bát ba vị trưởng lão, bởi vì Tiêu Bố Vũ cùng Đông Phương Thế Gia có oán, mà ba người Đông Phương Thế Gia lại có mặt cả ở đây, tự nhiên đám người không lộ diện. Nếu không nổi lên xung đột, chẳng phải là chuyện phiền toái lớn hay sao?

Cũng phải nói tới lần này người chủ sự Tiêu Bố Vũ của Phong Tuyết ngân thành căn bản là rất có ý lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Vô luận Đông Phương thế gia cùng hắn có ân oán cá nhân gì, tại quan khẩu trọng đại liên quan tới sinh tử tồn vong này, vì lấy đại cục làm trọng cũng quyết không thể lôi chuyện cũ ra tính toán.

Mà gần đây Đoan Mộc thế gia cùng Tư Không gia tộc có giao tình với Đông Phương tam huynh đệ, thấy Đông Phương Vấn Tình rõ ràng là đứng về phía Quân Vô Ý, tự nhiên bọn họ cũng chạy theo.

Về phương diện Huyết Hồn sơn trang cũng xuất ra đại khí lực, cơ hồ xuất động gần hết số người trong tay, trong đó kể cả là ba trăm danh Ngọc Huyền, một trăm danh Địa Huyền. 30 vị Thiên Huyền, cùng với năm vị Thần Huyền cường giả, trong tất cả các thế lực, Huyết Hồn sơn trang chính là trung tâm nhất.

Thực lực yếu kém nhất là Bách Lý gia tộc chỉ xuất động có ba người. Không có gì ngoài hai vị Thiên Huyền cao thủ ra, cũng chỉ có Bách Lý Lạc Vân tu vi là Ngọc Huyền cảnh giới mà thôi. Quyết định này khiến tất cả đại gia tộc ở đây đều ẩn ẩn thở dài một hơi, trong lúc vô tình cũng có vài phần coi thường với gia tộc này.

Một vị thiên tài trẻ tuổi như vậy lại bị Bách Lý gia tộc đối đãi như thế, thực sự là tầm nhìn quá mức hạn hẹp.

Cũng không biết rốt cuộc là có thù hận gì, cho dù là bất cộng đái thiên cũng không nên kéo theo vị này xuống bùn chứ. Thiên tài tuyệt thế trong gia tộc như vậy cơ mà! Dù có xử lý nghiêm khắc, cũng chỉ nên trục xuất Bách Lý Lạc Vân khỏi gia môn là được rồi.

Bách Lý Lạc Vân cho dù là thành một giang hồ lãng nhân hắn rốt cuộc vẫn mang họ Bách Lý, trong mắt người giang hồ, vẫn là một phần tử của Bách Lý thế gia. Hơn nữa chỉ cần cho hắn mấy chục năm tu luyện, ít nhất cũng có thêm một vị Thần Huyền xuất thế, thậm chí là chí tôn!

Khi đó Bách Lý Lạc Vân chính là thần hộ mệnh của Bách Lý thế gia, đến lúc đó cho dù là gia tộc có oán hận Bách Lý Lạc Vân thế nhưng bất cứ kẻ nào muốn đối phó với Bách Lý gia tộc đều phải cẩn trọng nhìn thái độ của Bách Lý Lạc Vân. Ít nhất cũng là uy hiếp! Trong lúc vô hình Bách Lý gia tộc có thể nước lên thì thuyền lên.

Thế nhưng hiện tại Bách Lý thế gia lại muốn hủy đi người này, cơ hồ như thể không thể chờ đợi được nữa. Dồn thiên tài vào chỗ chết! Điều này khiến mọi người cực kì khinh bỉ quyết sách của Bách Lý thế gia. Làm một đại gia tộc mà không có tầm nhìn xa, hoàn toàn không biết đại cục, lòng dạ hẹp hòi làm sao có thể làm thành đại sự?

Thậm chí có người còn nghĩ: Bách Lý thế gia từ nay về sau hẳn là xuống dốc rồi, thậm chí là xong rồi!

Quân Vô Ý suất lĩnh hai vạn binh lính, tổng cộng chỉ lựa có ba trăm người tham chiến, trong đó có hai trăm người là Ngọc Huyền, cơ hồ đều là Ngọc Huyền sơ giai. Hơn nữa những người này cơ bản đều là đám người của các các đại gia tộc phái tới bảo vệ đám công tử nhà họ.

Một khi lựa những người này, Quân Vô Ý minh bạch dụng tâm của Hoàng Đế bệ hạ. Đám công tử thiếu gia của những gia tộc kia nhất định phải bảo vệ an toàn. Đương nhiên không thể để xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại muốn đưa mình vào chỗ chết, chính là muốn mình chết thay những người này.

Trong kinh thành lực lượng của các đại gia tộc bị phân tán, lần này coi như là một phen chỉnh đốn, kinh thành cũng được yên ổn không ít. Mà những người này khi phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đều không phải là cao thủ gì, nhưng nếu ở trong thành Thiên Hương, lại là một lực lượng rất khả quan, dù sao trong núi không có lão hổ, hầu tử sẽ xưng vương.

Nhưng nếu như đại đa số những người này chết ở đây, lực lượng của các thế gia sẽ suy yếu thảm trọng. Mà các binh sĩ được phái ra để bảo vệ đám công tử thế gia, hộ vệ của họ bị chết sạch, tự nhiên là không cam lòng. Sau khi về đến gia tộc nhìn thấy huynh đệ tỷ muội an an ổn ổn trong nhà, trong lòng tự nhiên càng thêm mất cân bằng, kể từ đó vô luận là tranh quyền đoạt lợi, hoặc là trực tiếp phá hoại vị trí người thừa kế, đều sẽ dẫn đến thay đổi rất lớn. Điều này cũng làm cho các đại thế gia nguyên bản muốn co rút lại lực lượng cũng phải đổi lại quyết sách.

Cứ như vậy mà tính, chỉ có Hoàng Đế lợi dụng hoàng quyền càng thêm nắm chắc những gia tộc này trong lòng bàn tay mình. Đến lúc đó các gia chủ của các đại gia tộc nếu muốn uy hiếp tới hoàng quyền, Hoàng Đế có thể đàn áp một cách dễ dàng.

Tính toán thật sâu xa, bố cục thật tinh diệu!

Nguyên lai Hoàng Đế bệ hạ thâm mưu lo xa, không ngờ đã tính tới bước này!

Tam gia đang suy nghĩ, Lệ Đằng Vân phong thần tuấn lãng trang điểm loè loẹt, ăn mặc một bộ ngoại bào ngân quang lóng lánh tựa như một tòa hải đăng đi tới. Quân Vô Ý cùng Đông Phương tam kiếm nhìn mà líu lưỡi quả thực có phần không thể tưởng tượng: ăn mặc thành bộ dạng này, tiểu tử ngươi cũng quá phong tao đi?

Bây giờ nếu có thích khách mà nói, thật đúng là một cái bia ngắm lý tưởng, ánh sáng phát ra trên người hắn khiến quang mang của đao kiếm cũng phải ảm đạm.

Lệ Đằng Vân mang theo hai tên cao thủ tùy tùng đi vào. Hai tay ôm quyền thần thái kiêu căng khẩu khí bệ vệ:

- Quân tướng quân, tại hạ mạo muội tới chơi, xin Quân tam tướng quân đừng trách.

- Đâu có, Thiếu trang chủ quá khách khí rồi.

Quân Vô Ý bất động thanh sắc cũng trả lễ, nói:

- Không biết Thiếu trang chủ tới đây là có gì chỉ giáo?

Lệ Đằng Vân cũng ha ha cười, sau đó nhìn xung quanh, muốn nói lại thôi.

Đông Phương Vấn Tình ba người ha ha cười, thấy hắn có chỗ cố kỵ cũng thức thời xin được cáo lui trước.

Ba người bọn họ vừa mới đi ra, Quân Mạc Tà ở phía sau rèm đi ra, phía sau rèm còn có hai bóng người đang ngồi, chính là Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ.

Đối với ý đồ khi đến đây của Lệ Đằng Vân, Quân Mạc Tà cùng Quản Thanh Hàn cũng đoán ra được một chút, cũng sớm đi ra, Độc Cô Tiểu Nghệ tự nhiên cũng đi theo.

- Ở đây đều là người một nhà, Lệ Thiếu trang chủ cũng nên nói thẳng ra đi.

Trên mặt Quân Vô Ý hơi mỉm cười, đáy mắt lại ẩn ẩn có phần băng lãnh. Đối với ý đồ của Lệ Đằng Vân, Quân Vô Ý cũng không phải người ngu đương nhiên cũng đoán ra được một chút.

- Đã như vầy, bản thiếu trang chủ đành nói thẳng ra vậy.

Lệ Đằng Vân trong khi tươi cười còn lộ ra vẻ vô cùng tự tin như nắm vật trong lòng bàn tay. Đối với Quân Mạc Tà vừa mới đi ra, hắn căn bản cũng không thèm nhìn vào mắt, thậm chí cho dù là cả Quân gia. Lệ Đằng Vân cũng không thèm để ý. Dù sao quái vật khổng lồ ở trước mắt là Huyết Hồn sơn trang, Quân gia rõ ràng là không có tư cách gì.

- Bản thiếu trang chủ lần trước du ngoạn Thiên Hương, trùng hợp gặp được Quản Thanh Hàn, Quản tiểu thư, thiên tư kinh nhân, từ lúc đó ta ngày đêm nhớ nhung, không ngày nào là không nhớ tới nàng.

Lệ Đằng Vân nhẹ nhàng mỉm cười nói:

- Ta biết được Quản tiểu thư ở goá nhiều năm, thế nhưng ta lại biết rõ thân phận lại vẫn là trưởng tôn tức của Quân gia, ha ha thật ra mọi người cũng biết, việc hôn nhân này thật sự không nên miễn cưỡng, nhiều nhất bất quá cũng chỉ là danh phận hữu danh vô thật mà thôi. Hôm nay Đằng Vân tới đây, chính là yêu cầu Quân tam gia, để Quản tiểu thư được tự do, thanh toàn mối lương duyên giữa chúng ta, chẳng phải là lưỡng toàn tề mỹ sao?

- Nếu như Quân gia chịu buông tay, Huyết Hồn sơn trang ta cũng tất có hồi báo!

Lệ Đằng Vân phất tay ngừng lại nhìn Quân Vô Ý, sau đó nói tiếp:

- Chắc hẳn Quân tam gia cũng nhìn ra được hội nghị buổi sáng ngày hôm nay, Tam đương gia của Huyết Hồn ta chính là do ta chỉ thị cho nên mới xung phong nhận việc. Muốn cướp quyền chỉ huy quyết chiến, mọi người cũng biết trận quyết chiến này cũng không phải bình thường. Đối mặt với chúng ta là vô tận cao cấp huyền thú, tin tưởng chỉ cần vô ý một chút, chính là kết cục thê lương hồn về cửu tuyền. Quân tướng quân thực lực tự nhiên là cực cao, huyền công tạo nghệ. Ha ha tự nhiên cũng rất nổi tiếng, điểm này Đằng Vân tự nhiên là rất bội phục, nhưng mà Quân tướng quân dù sao thân còn mang tật, trải qua nhiều năm như vậy, một khi đánh với cao cấp huyền thú. Chắc hẳn Quân tướng quân cũng biết chỉ cần tiến lên một bước, kết quả cũng không phải là may mắn gì!

Quân Vô Ý cụp mi mắt xuống, không để cho hắn chứng kiến lửa giận đang bùng lên trong mắt mình, hắn trầm giọng nói:

- Ý đồ đến đây của Thiếu trang chủ chắc hẳn không chỉ là cảm thán Quân mỗ dùng tính mệnh phung phí một cách ngu ngốc chứ! Ngươi hãy nói ra ý đồ chân chính của mình đi!

- Tốt, Quân tướng quân đã sảng khoái nói như vậy. Bản Thiếu trang chủ cũng nên nói thẳng, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, như vậy Quân tướng quân sẽ không phải đi chịu chết nữa.

Lệ Đằng Vân quanh co cũng có chút mệt mỏi, hắn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Đến lúc đó Huyết Hồn sơn trang ta tuyệt đối có thể dùng tư thế cường đại cướp đoạt quyền chỉ huy tới tay, quyết định không có tổn hại gì tới uy danh của Quân gia. Dưới sự bảo hộ của Huyết Hồn sơn trang ta. Người của Quân gia đảm bảo không có việc gì. Cho dù là về phương diện Ngân Thành muốn đâm sau lưng, bên ta cũng hết sức bảo hộ!

Lệ Đằng Vân híp mắt lại, trên mặt càng lộ ra lòng tin dạt dào, nói:

- Bản Thiếu trang chủ cũng biết Quân tướng quân đang cố kỵ cái gì, ta tuyệt sẽ không làm khó Quân tướng quân. Mà Quân gia cũng chỉ phải trả một cái giá là một nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân mà cơ hồ như không có bất cứ quan hệ nào với Quân gia cả.

- Nghe ý tứ của Lệ Thiếu trang chủ? Nữ nhân này này hoàn toàn không có tý giá trị nào?

Quân Mạc Tà thình lình nói xen vào một câu.

- Nữ nhân này! Ha ha tam thiếu nói câu đó không khỏi không phù hợp với thân phận thế gia của mình, khiến ta rất ngạc nhiên.

Lệ Đằng Vân lạnh lùng giương mắt lên nói:

- Nữ nhân trong thiên hạ, có mấy người có giá trị? Cho dù là có chút thành tựu, bất quá cũng cũng là nhờ vào uy danh của phu gia mà thôi, như gia tộc bực này của ta và ngươi, cũng chỉ coi như là tặng nhau mấy thớt ngựa, mấy con chó hoặc là hắc hắc hắc...Vài.... Nữ nhân, đây không phải là chuyện rất bình thường dao? Chơi đùa mà thôi, làm sao phải ngạc nhiên như vậy chứ?

- Chơi đùa mà thôi?

Quân Vô Ý trầm giọng xuống, tựa như gió lạnh trên đỉnh tuyết sơn:

- Lệ thiếu trang chủ, đây chính là điều kiện của ngươi sao?

- Ta nói ra điều kiện như vậy đã là rất có thành ý rồi, chẳng lẽ Quân tướng quân vẫn chưa hài lòng?

Lệ Đằng Vân cũng cảm nhận được lãnh ý trong lời nói của Quân Vô Ý, đột nhiên ánh mắt của hắn cũng bắn ra hung quang nhìn Quân Vô Ý, thanh âm mang theo nồng đậm uy hiếp:

- Quân tam tướng quân nên nghĩ lại đi, nếu như cự tuyệt mười phần hảo ý của ta đây, ngày mai chính là ngày giỗ của ngài đó! Ngoại trừ việc phải đối mặt với đám huyền thú điên cuồng, kẻ địch sắc bén xưa nay. Còn phải đối phó với một thế lực cường đại không thể địch nổi khác. Chỉ cần dùng một nữ nhân không quan hệ để đổi lấy tính mạng cùng sự bình an của toàn gia tộc, tin tưởng cho dù là ai cũng chính là lực chọn sáng suốt nhất. Còn nữa quyết định này còn khiến nữ nhân kia có được hạnh phúc thật lớn. Quân tướng quân, đối mặt với hai con đường sống hay chết, ngươi sẽ không khôn ngoan như thế chứ?

- Không có quan hệ gì? Quản Thanh Hàn chính là người của Quân gia ta. Ít nhất hiện tại là như vậy.

Quân Vô Ý ý lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Chỉ cần một ngày là người Quân gia, vậy sẽ tuyệt không để bất kỳ ngoại nhân nào khinh nhục! Chuyện sinh tử của người Quân gia, lại càng không cần Lệ Thiếu trang chủ ngươi tới quan tâm, người đâu, tiễn khách!

- Quân Vô Ý, ngươi không cần phải rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Bản Thiếu trang chủ tới tìm ngươi trao đổi đã là nể mặt mũi của ngươi lắm rồi, lại còn dùng điều kiện hậu đãi nữa, chẳng lẽ ngươi tự coi mình là nhân vật đệ nhất sao?

Lệ Đằng Vân đứng bật dậy, thô bạo nói:

- Ngươi đã không biết phân biệt được tốt xấu, một lòng muốn chết, ta đây cũng không thèm quan tâm nữa? Ngươi có chết hay không cũng không quan hệ tới ta, mặc dù ngươi không chết, liệu có thể ngăn cản được ta tới cướp Quản Thanh Hàn sao?

Quân Mạc Tà hắc hắc cười hai tiếng, nói:

- Lệ Thiếu trang chủ thật đúng là kỳ quái, người của Quân gia chúng ta khi nào thì đến phiên ngươi tới quan tâm vậy? Ngươi tính là cái gì? Là con trai độc nhất của Tuyệt Thiên chí tôn, đường đường là Thiếu trang chủ của Huyết Hồn sơn trang. Nguyên lai chỉ có đức hạnh như vậy thôi sao? Ngược lại thật sự là để ta được mở rộng tầm mắt. Khó trách a, khó trách đại tẩu của ta lại không thích ngươi, tin tưởng đổi lại bất kì là một nữ nhân nào khác cũng sẽ không thích ngươi. Bởi vì ngươi ngoại trừ có một người cha là đệ nhị thiên hạ ra, thật sự là cái gì cũng rất tồi tệ! Huyết Hồn sơn trang, thật sự bất hạnh gia môn a.

- Rất tốt! Quân Mạc Tà, chính vì lời nói ngày hôm nay mà ngươi sẽ phải trả giá rất nhiều, ngươi cứ đợi tới ngày mai đi nhặc xác của Tam thúc ngươi đi!

Lệ Đằng Vân hừ một tiếng. Phất tay áo đứng lên, nói:

- Bản Thiếu trang chủ không thèm đấu võ mồm với ngươi, Quân Mạc Tà ngươi còn không xứng. Quân gia các ngươi lại càng không xứng theo ta cò kè mặc cả.

Quân Mạc Tà hắc hắc cười lạnh nói:

- Đến tột cùng có xứng hay không hiện tại khó có thể nói trước. Tối thiểu hiện tại ở trước mặt ta chính là một con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Xứng không?

- Ngươi!

Lệ Đằng Vân sắc mặt giận dữ, trong nháy mắt vẻ giận giữ lại biến mất, hắn lạnh lùng nói:

- Một khi nữ nhân mà Lệ Đằng Vân ta muốn, đừng hòng thoát được! Quân Mạc Tà, ngươi trái lại tại Thiên Nam thành nếu như mất đi sự che chở của ba vị cữu cữu, ta lại muốn nhìn xem ngươi làm như thế nào kiêu ngạo! Ngày mai là Tam thúc, có lẽ ngày mốt chính là tiểu tử ngươi đó! Có được ba vị cữu cữu là Thần Huyền là rất giỏi sao? Quân Mạc Tà ngươi ỷ vào điều đó mà kiêu ngạo, ở trong mắt ta, ngươi không đáng một xu! Nói cho ngươi biết, trên cái thế giới này nắm tay lớn mới là vương đạo!

- Ta đã sớm biết đạo lý này rồi! Huyền thú nếu không có thực lực mạnh, Huyết Hồn sơn trang đã sớm trở thành cái ổ huyền thú rồi! Trừ phi nắm tay không đủ lớn. Không ai bì nổi da mặt của Tuyệt Thiên chí tôn, không để ý tới mặt mũi cho nên chẳng phải cuống quýt gọi chí tôn về sao? Trải qua chuyện này mà còn kiêu ngạo như vậy, trình độ vô sỉ có lẽ đạt tới đỉnh phong rồi a.

Quân Mạc Tà lắc đầu nói tiếp:

- Huyết Hồn sơn trang thật sự là giống như vịt chờ chết mà còn cãi cố, đã như vậy, chúng ta đây chờ xem, sau cuộc chiến ngày mai, đến tột cùng là nhà nào khóc tang!

- Được, cứ chờ xem nhà ai khóc tang, Quân Mạc Tà, tiểu tử ngươi cứ gom giấy vàng mà chờ đốt tang đi!

Lệ Đằng Vân xoay người rời đi, đến cửa hắn lại ngừng bước, cuối cùng hỏi một câu:

- Quân Vô Ý ngươi chắc chắn là không hối hận chứ?

- Cút!

Đây cũng là câu trả lời thuyết phục của Quân Vô Ý. Đối với tên Thiếu trang chủ vô sỉ của Huyết Hồn sơn trang này, Quân Vô Ý có thể nói là nhẫn nhịn tới cực độ rồi!

Lệ Đằng Vân trong mắt bắn ra lệ mang, nặng nề khẽ hừ một tiếng. Sau đó xoay người rời đi.

- Đằng Vân tủng tử chậm đã.

Quân Đại thiếu gia đột nhiên hô lớn.

Lệ Đằng Vân quay đầu hừ hừ nói:

- Biết sợ rồi sao? Quân đại thiếu gia mau đi khuyên nhủ Tam thúc ngươi đi, còn gia gia ngươi nữa, sao phải vì một nữ nhân mà khiến cả Quân gia bị hủy diệt chứ! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!

- Í? Đằng Vân công tử, công tử hình như hiểu nhầm ý tứ của Quân mỗ rồi. Quân mỗ chính là có hảo tâm nhắc nhở công tử, mi tâm của công tử tràn đầy tử khí, mắt trái xanh, mắt phải đỏ, khuôn mặt thì đần thối, đầy vẻ xui xẻo. Mấy ngày này nhất định là có tai ương huyết quang đổ xuống, muốn tránh cũng không thể tránh.

Nếu có thời gian lo lắng tới sinh tử của người khác, thà là quan tâm hơn tới an nguy của bản thân còn hơn, vạn nhất Quân mỗ nói trúng, lại liên lụy tới lão cha ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây chính là tội bất hiếu rất lớn đó!

Quân Đại thiếu gia chậm rãi từ từ nói:

- Tuyệt Thiên chí tôn đã hơn một trăm tuổi rồi, muốn sinh đẻ nữa cũng không thể, Thiếu trang chủ nên bảo trọng thân thể a.

- Ngươi…

Cái mũi của Lệ Đằng Vân thiếu chút nữa thì bị lệch sang một bên, hắn nặng nề hừ một tiếng cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.

- Tam thúc, trận chiến ngày mai đã xác định những người nào tham gia chưa?

Quân Mạc Tà hỏi.

- Rồi, trừ ta ra, còn có cao thủ của các đại gia tộc, vì ứng phó với chận chiến này, ta đã rút ra toàn bộ lực lượng. Nếu nói thực lực quân đội của Thiên Hương đế quốc chúng ta, có thể vượt qua được toàn bộ đại lục, thế nhưng nói đến thực lực huyền công, lại không đáng nói tới. Cơ hồ nếu so với tất cả các thế lực tham gia hội nghị ngày hôm nay, chúng tha thực sự là kém nhất! Về phần hơn hai trăm danh vệ đội cùng tướng lãnh trong quân của ngươi, ta cũng không hề động tới người nào cả!

Quân Vô Ý cười cười, nhàn nhạt nói:

- Nếu thua hẳn là phải chết, cũng không cần suy nghĩ nhiều!

Quân Vô Ý còn có mấy lời không có nói rõ ra, thế nhưng trong lòng Quân Mạc Tà lại rất rõ: hơn hai trăm thị vệ này chính là lực lượng hạch tâm của Mạc Tà, cũng là hy vọng trong tương lai của Quân gia, nếu như đi hẳn là phải chết trên trận chiến này, chỉ cần một mình ta chết là đủ rồi, sao phải hi sinh thêm nhóm người này nữa?

Trong lòng Quân Mạc Tà nổi lên trận trận cảm động, Quân Vô Ý lại không biết mình có năng lực khiến toàn bộ người của Quân gia hoàn toàn không bị thương tổn. Cho nên lúc này hắn vẫn còn ôm tâm lý hi sinh, thế nhưng lúc này, mục đích của Quân Vô Ý vẫn là nghĩ tới chính bản thân mình, nghĩ tới chính Quân gia.

- Tam thúc!

Quân Mạc Tà trầm ngâm một lát, sau đó nặng nề nói:

- Yên tâm đi, không có việc gì đâu! Cuộc chiến ngày mai tuy thắng bại khó lường, thậm chí là nắm chắc thất bại. Thế nhưng Tam thúc ngài tuyệt không có việc gì đây! Điểm này, cháu có thể đảm bảo!

Quân Vô Ý nhìn hắn một hồi, đột nhiên nở nụ cười nói:

- Chỉ hy vọng là như thế!

Nói xong hắn đột nhiên kêu lên:

- Thanh Hàn, ngươi có phải là đã nghe thấy hết hay không? Trốn ở đó nghe lén đủ rồi chứ? Xuất hiện đi!

Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ có phần xấu hổ đi ra, hai người nhìn vào ánh mắt của Quân Vô Ý. Đều rất lo lắng, đặc biệt là thần sắc đầy vẻ lo lắng trên mặt Quản Thanh Hàn, càng nhiều hơn chính là vẻ buồn bã.

Quân Vô Ý ho khan hai tiếng, đột nhiên trầm mặc. Ánh mắt rất mâu thuẫn, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Sau nửa ngày hắn mời khụ khụ hai tiếng, mở miệng:


- Hôm nay ba người các ngươi ở trước mặt ta đều là chất nhi, một người là con dâu của Quân gia, một người là hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia tộc, cũng có thể đại biểu cho Độc Cô gia tộc. Tiểu Nghệ. Làm phiền ngươi làm chứng giúp Quân Vô Ý ta.


Độc Cô Tiểu Nghệ không biết hắn muốn nói gì. Lại theo bản năng cảm nhận được một cỗ áp lực, tựa hồ Quân Vô Ý sắp làm ra một quyết đinh phi thường trọng đại! Nàng không khỏi vô ý thức gật đầu.


Trong lòng Quản Thanh Hàn lập tức chấn động, đoán được Quân Vô Ý muốn nói gì, không khỏi bi thiết kêu lên một tiếng:


- Tam thúc, không cần phải làm như vậy, không thể được.


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK