Mục lục
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc đó, sinh mệnh của Cửu U thập tứ thiếu, cũng đồng dạng nằm trong tay Quân Mạc Tà mặc hắn điều khiển.

Quân Mạc Tà muốn giết hắn, phỏng chừng không cần tu luyện thêm vài năm thì đã có thể làm được!

Đối với Cửu U thập tứ thiếu, trong toàn bộ thế gian này, chỉ có Quân Mạc Tà mới là mối uy hiếp lớn nhất của mình!

Tất cả những người khác, tất cả đều không cần lo!

Cho dù là tu vi biến thái của Chiến Cuồng kia, Cửu U thập tứ thiếu cũng có tự tin dám đứng ngang hàng mà không rơi xuống phía dưới. Thậm chí nếu Chiến Cuồng không dung hợp được Cửu Huyễn Lưu Sa, hai người làm một trận quyết đấu sinh tử, thì thắng bại cũng chỉ là năm năm mà thôi!

Chỉ có Quân Mạc Tà là ngoại lệ, Quân đại thiếu gia lấy tốc độ giống như hỏa tiễn bay lên thăng cấp khiến tất cả cường giả thiên hạ đều run sợ!

Với tốc độ kinh người lên đến ngang bằng Cửu U thập tứ thiếu, cũng không phải việc khó khăn gì, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian

Thậm chí, Cửu U thập tứ thiếu đã từng tính toán thời gian Quân Mạc Tà lên ngang bằng mình còn cần cụ thể bao nhiêu ngày nữa!

Một mối uy hiếp lớn như vậy, Cửu U thập tứ thiếu cũng không phải là người lương thiện gì, sao lại không có lúc nghĩ sớm diệt trừ cho bớt lo cơ chứ?

Nhưng hai người lại cùng nhau nói ra, nói ra ý tưởng chôn sâu trong lòng bản thân, ý tưởng muốn làm nhất, cũng là ý tưởng ti bỉ vô sỉ nhất, thẳng thắn thành khẩn nói ra!

Vừa rồi ngay khi bốn mắt chạm nhau trong chớp mắt im lặng, chính là lúc hai người ở trong lòng bản thân tranh đấu với một bản thân ti bỉ! Làm, hay không làm! May mắn, trong trận đấu với một bản thân ti bỉ nhất, hai người đều là người chiến thắng!

Ngay giây phút nói ra, hai người đều cảm thấy từ đáy lòng sinh ra một cảm giác vô cùng thả lỏng!

Quân Mạc Tà thở ra một hơi từ đáy lòng, chỉ cảm thấy cánh cửa lớn vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, toàn thân vô cùng thoải mái giống như sắp bay lên vậy, ý nghĩ phá lệ rõ ràng, thậm chí, nhãn giới, tâm giới đều được mở rộng! Ở một phút giây này, Quân Mạc Tà đột nhiên cảm giác được có một ý tưởng từ tận đáy lòng: Có lẽ, đột phá rất nhanh sẽ đến!

Cửu U thập tứ thiếu cũng có cùng cảm giác này, hắn rõ ràng cảm giác được phong ấn Cửu U trong đầu mình thả lỏng rất nhiều! So với lúc trước, chìa khóa tâm cảnh đã lộ ra một nửa rồi!

Nguyên bản rắn chắc như tường đồng vách sắt phong ấn, ở phút giây này, tựa hồ biến thành một tấm chắn mỏng như tờ giấy trắng, chỉ cần tĩnh tâm tìm hiểu, thì đã có thể đột phá cửa quan rồi!

Bởi vì bọn họ đều chiến thắng bản thân, chiến thắng tâm ma của mình!

Các đời cường giả, có thể có rất nhiều người thắng rất nhiều trận, nhưng có một trận chiến hắn không thể thắng được, đó chính là trận chiến với chính bản thân hắn!

Ngay giây phút chiến thắng bản thân mình, cũng là giây phút lập địa thành phật!

Bởi vì, chính mình mới là kẻ thù lớn nhất của mình, đồng thời cũng là đối thủ mạnh nhất khó chiến thắng nhất!



Trên thế giới, không có một kẻ thù nào có thể khó ứng phó hơn kẻ thù này cả!

Một cửa này, mới thật sự là một cửa khó khăn nhất!

Một khi đã vượt qua được cửa này, sau này Quân Mạc Tà và Cửu U thập tứ thiếu tu luyện sẽ không có chướng ngại nữa!

- Thì ra như vậy cũng có thể đột phá!?

Hai người cơ hồ là cùng một lúc, nói cùng một câu. Sau đó bốn mắt lại lần nữa chạm vào nhau, nhìn nhau cười.

Nụ cười này thật đẹp! Trong lòng hai người đều dâng lên cùng một ý tưởng.

Lập tức, Quân Mạc Tà mở to mắt, vì, giờ phút này Cửu U thập tứ thiếu, lại phá lệ thu lại tầng mây đen Cửu U bao phủ quanh mình, để lộ ra bộ mặt thật.

Dáng người cao gầy, đen như mực, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nhỏ dài, miệng mỏng hơi hơi hé mở, thoạt nhìn cho người ta cảm giác quả quyết tuyệt ngạo tàn khốc. Mà điểm hấp dẫn người ta chú ý nhất chính là cặp mắt của Cửu U thập tứ thiếu.

Cặp mắt kia, màu của nó đậm hơn bất kì màu đậm nào trên thế giới này!

Tuy cùng một cặp đồng tử màu đen láy, nhưng lại khiến người ta mất tự chủ lạc vào trong mê cung. Giống như ở bên trong đôi mắt đó, chứa đựng một vũ trụ rộng lớn vô cùng. Khuôn mặt này, cũng cho người ta một cảm giác rất kỳ quái, nói hắn hai mươi tuổi người ta cũng tin, nói hắn ba mươi tuổi, cũng không phải không đúng. Nhưng nói hắn sáu mươi tuổi, cũng không có người ngạc nhiên, cho dù là người chưa từng tu luyện qua, lúc nhìn thấy khuôn mặt này, cũng không hề có lý do tin tưởng: Người này, cho dù là sống một vạn năm, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.

- Nhóc ngươi thật sự không tệ lắm, bởi vì ngươi là người đầu tiên trong cuộc đời ta, lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất có thể cho ta nhấm nháp đến mùi vị của hai chữ "tín nhiệm" này.

Cửu U thập tứ thiếu lạnh lẽo cười nói.

- Thì ra, mùi vị này cũng có thể khiến con người cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, còn có được cơ hội vượt qua tâm ma một lần!

Quân Mạc Tà cũng cười:

- Kỳ thật bộ dạng của ngươi rất đẹp, vì sao cứ thích che giấu mình lại vậy?

- Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, đa tình nhất nữ tử thiên hạ!

Cửu U thập tứ thiếu nghiêm túc nói:

- Cũng bởi vì bộ dạng ta rất đẹp, cho nên ta mới che giấu.

Hắn có chút cô đơn nói.

- Ta sớm đã đem cả đời mình cống hiến cho võ đạo, sao có nhiều thời gian hao phí trong những cuộc tình si với nữ nhân chứ?

Quân Mạc Tà rất ngạc nhiên, muốn cười, nhưng cười không nổi. Không cười lại cảm thấy rất khó chịu.

Đây không phải là tự kỷ, Cửu U thập tứ thiếu không thể nghi ngờ là nói thật, điểm này, Quân Mạc Tà tự tin còn nhìn ra được.

Dựa vào tu vi võ công của Cửu U thập tứ thiếu, cộng với học thức uyên bác, và khuôn mặt xinh đẹp kia của hắn, nếu ở đại lục đi một vòng, muốn được đến ái mộ của một nữ tử trên đời này cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì! Càng đừng nói đến việc hắn lại là một đệ nhất cao thủ võ công cái thế của thiên hạ!

Tin rằng trên đời này không mấy người nữ nhân có thể chống cự được một nam tử vĩ đại như vậy!

Thậm chí cho dù biết rõ Cửu U thập tứ thiếu là một "ác ma", cũng vẫn có không ít nữ tử đuổi theo.

Quân Mạc Tà nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ đến kiếp trước, có không ít cô gái cứ thích cùng nói chuyện đi theo một ít du côn lưu manh, lý do là vì sùng bái kẻ mạnh, cho dù là người nào triều đại nào thế giới nào, đều thông dụng cả.

Có thể làm chuyện người khác không dám làm, chính là kẻ mạnh trong mắt đại đa số người.



Đây cũng không có gì lạ!

Xem ra Cửu U thập tứ thiếu đã từng trải qua chuyện này…

Nguyên nhân đúng là vì Cửu U thập tứ thiếu nói thật, nguyên nhân đúng là vì Quân Mạc Tà tự mình hiểu rất rõ thậm chí cũng lý giải, cho nên hắn mới cảm giác quái dị như vậy.

Bởi vì cho dù là sự thật, lý do này cũng quá mức mạnh mẽ rồi!

- Chẳng lẽ ngươi tính cả đời này không tìm lão bà?

Quân Mạc Tà không hề phòng bị vươn tay ra.

Cửu U thập tứ thiếu cũng không phòng bị nắm lấy tay Quân Mạc Tà, cũng không phòng bị buông lỏng bức tường phòng thủ của chân khí Cửu U, không hề giữ lại chậm rãi đưa vào kinh mạch đã bỏ xuống tất cả tường phòng thủ của Quân Mạc Tà, toàn bộ quá trình rất là hài hòa, tự nhiên, giống như hai người đã hợp tác vô số lần vậy, tất cả đều quen thuộc và tự nhiên.

Hai cường giả tuyệt thế, cùng một lúc đặt tính mạng của mình vào tay đối phương!

Đây không thể nghi ngờ là một lần phá lệ! Trên đời này, một lần tín nhiệm trân quý nhất!

Đối với câu hỏi của Quân Mạc Tà, Cửu U thập tứ thiếu cười khổ nói:

- Bộ tộc Cửu U của chúng ta, sống dài lâu hơn người của đại lục nhiều lắm. Nếu chúng ta thật sự có ý muốn tìm lão bà thì phải tìm chung thân bạn lữ, trước khi tu vi của chúng ta còn không đạt đến cảnh giới nghịch thiên có thể sửa mệnh, nếu thật sự động tình, cũng đồng nghĩa với việc hại mình hại người!

Quân Mạc Tà lẳng lặng nghe Cửu U thập tứ thiếu nói, vừa chậm rãi dẫn đường đối phương vận chuyển chân khí Cửu U đi vào tầng thứ ba của Hồng Quân tháp, tiếp xúc với hỗn độn hỏa, chậm rãi từ trong tinh thần biểu đạt ý muốn của mình, trong miệng nói:

- Không đúng nha, theo ta biết thì Cửu U đệ nhất thiếu tìm ước chừng hơn một trăm lão bà, chuyện này nên giải thích như thế nào đây?

Cửu U thập tứ thiếu hừ một tiếng, nói:

- Bộ khó hiểu lắm sao? Đệ nhất thiếu lại là người như thế nào chứ, cho dù tìm một vạn lão bà, hắn cũng dễ dàng dùng nghịch thiên sửa mệnh cho các nàng, bất tử bất diệt! Ta không phải đã nói rồi sau? Chỉ cần tu vi của bản thân đạt đến cảnh giới nghịch thiên sửa mệnh, đến lúc đó sẽ không còn gì cản trở nữa rồi!

- Vẫn là không hiểu, cái này cùng với tôn chỉ tìm chung thân bạn lữ của ngươi khác nhau một trời một vực: Cái gọi là chung thân bạn lữ, không phải hẳn là chung thủy với một người thôi sao?

Quân Mạc Tà hừ một tiếng nói.

Cửu U thập tứ thiếu nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Ngươi đây là cách giải thích hợp lí gì vậy? Ai nói với ngươi chung thân bạn lữ chỉ có thể tìm một người? Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cho dù là ngươi cưới hết tất cả nữ tử của thiên hạ, cũng không thành vấn đề! Một bạn lữ, chẳng lẽ một trăm sẽ không phải là bạn lữ? Cách giải thích hợp lí của ngươi mới là rắm chó không kêu đúng là lời lẽ sai trái!

Quân Mạc Tà nghẹn họng nhìn trân trối

Cưới hết tất cả nữ tử của thiên hạ? Lại còn với một bộ dạng đương nhiên nữa chứ?

Còn dám nói lời của ta sai trái rắm chó không kêu? Đến tột cùng là ai mới người nói sai chứ?

Hình như cái này cũng quá mức rồi đi?

- Thì ra ngài mới người thật sự rộng rãi! Bản quân thật sự một trăm hai mươi phần trăm bội phục!

Nghẹn họng nhìn trân trối một hồi lâu, Quân Mạc Tà mới tận đáy lòng tâm phục khẩu phục tán thưởng.

- Không nói thứ khác, chỉ bằng lực thắt lưng của ngươi, cũng đủ để ta cúng bái, dập đầu.

- Đó là vì tầm mắt của nhóc ngươi quá nhỏ bé, cái này thì có quan hệ gì với lực thắt lưng chứ?



Cửu U thập tứ thiếu trắng mắt nhìn hắn mấy cái, khinh thường nói.

- Không cần nhúc nhích chỉ cần hưởng thụ là được…

Quân Mạc Tà lập tức rơi nước mắt chạy, quân lính tan rã, chật vật bại lui!

Vị đại gia này, quá cường đại rồi!

Những người khác, còn phải tự mình phí sức lao động, chịu mệt chịu nhọc cày cấy, còn không tốt……. Trong Hồng Quân tháp, hỗn độn hỏa nhảy lên một chút, cẩn thận tiếp xúc với chân khí Cửu U màu đen mà Quân Mạc Tà đưa tới, ngọn lửa xoay một vòng, tựa hồ là cẩn thận phân biệt, sau đó ngọn lửa lóe lên, chở về chỗ cũ. Vẫn như cũ không nhanh không chậm lên xuống, cháy lên.

- Được không?

Quân Mạc Tà dùng thần thức hỏi một câu.

Đây cũng quá lười rồi, được hay không thì cứ cho một câu trả lời dứt khoát a…….

Hỗn độn hỏa vẫn như cũ thờ ơ, vẫn như cũ ở tại chỗ thong thả bốc cháy, đối với câu hỏi của tên ngu ngốc nào đó hờ hững. Bổn đại gia không đốt sạch bọn họ, chẳng phải chính là được rồi sao? Cái này còn cần hỏi lại nữa sao?

Rốt cuộc tên này ngu ngốc cỡ nào a!

Bổn đại gia một đời anh minh, sao lại có một vị chủ nhân não tàn như vậy chứ?

- Chết tiệt! Ngươi nha cho một chút phản ứng a!


Quân Mạc Tà hổn hển nói.


- Được hay không thì nói một câu dứt khoát chẳng lẽ lại khó như vậy?


Một tiếng "phốc" vang lên, ngay cả Hồng Quân tháp cũng chịu không nổi, trực tiếp đá thần thức của Quân Mạc Tà ra ngoài.


Thực sự không nhìn thấy có tên nào ngu đến mức này…!


Dị Thế Tà Quân


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK