Chương 98: Ngủ ngon, nhớ mơ về anh
Ngày hôm Minh Nguyệt xảy ra chuyện?
Phong Đình Quân đột nhiên nhớ ra được cái gì, anh chợt đứng lên, kéo Vincent tiến vào thang máy.
Vincent bị kéo thiếu chút nữa ngã xuống, vào thang máy mới miễn cưỡng chống đỡ ổn định: “Tổng Giám đốc Phong, có chuyện gì gấp sao?”
“Tôi hỏi anh, “họ” mà anh nói, trừ Cổ Quân Nhi còn có ai?”
“Còn có mẹ cô ta nữa. Tổng Giám đốc Phong, mẹ cô ta thật sự, thật sự là hại, riêng mắng tôi cũng mắng gần nửa giờ, một câu giống nhau cũng không có.” Đinh… Thang máy đi tới tầng cao nhất, phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Bàn làm việc của Vincent ngay tại bên ngoài phòng làm việc Tổng Giám đốc, thuận lợi tùy thời nhận chỉ thị.
Phong Đình Quân nói: “Anh thuật lại hết một lần cho tôi hôm đó hai mẹ con họ vào bằng cách nào? Tách nhau ra đi đâu? Đường đi nước bước là thế nào?” Vincent có chút không hiểu gì, có điều vẫn là dựa theo trí nhớ, nói toàn bộ tất cả tình huống xảy ra cùng ngày hôm đó hết một lượt.
Phong Đình Quận nghe xong, vẫn cau màynhư cũ: “Đi phòng vệ sinh?”
“Dạ, cô cố nói muốn đi phòng vệ sinh, tôi cũng không tiện đi theo cô ta mà? Hơn nữa mẹ của côCố vẫn còn kéo tôi nói chuyện, mắng tôi đến tối tăm mặt mày, lúc ấy huyết áp cũng lên cao.”
“Cô ta đi bao lâu?”
“… Cũng chỉ khoảng hơn ba mươi phút.”
Phong Đình Quân dựa theo đường đi nước bước của hai mẹ con kia mà khi nãy Vincent nói đi lại một lần, quả nhiên phát hiện một cái khe hở, có thể cho một người đi qua, vừa vặn có thể vòng qua bàn làm việc của Vincent.
Hơn nữa Vincent cũng nói, Cố Quân Nhi cũng trở về từ hướng này.
Phong Đình Quân đứng ở trước bàn máy vi tínhcủa Vincent, ánh mắt thâm thúy.
“Tổng Giám đốc Phong, chẳng lẽ ngày đó cô Cố tới… Còn có mục đích khác?”
Phong Đình Quân nói: “Ngày hôm đó cậu mở máy vi tính, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đang giúp anh lọc email”
Phong Đình Quân nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một hơi. Quả nhiên. Minh Nguyệt đột nhiên trúng độc cồn rượu, nhất định là có người đến nhà cũ.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói cho Cố Quân Nhi nghe vị trí nhà cũ nhưng lại vẫn để cho hai mẹ con đó tìm được.
Trong lòng anh cũng luôn nghi ngờ, chỗ nhà cũ hiếm có người, dường như chẳng ai lui đến. Tới giờ cũng chỉ có anh và Ngọc Minh biết.
Không phải Ngọc Minh, vậy còn có thể là ai?
Anh cũng hết sức nghi ngờ Cố Quân Nhi, nhưng vẫn là cảm thấy Cố Quân Nhi căn bản không biết đường, cũng có thể loại khỏi vòng nghi vấn.
Nhưng lại không nghĩ tới hai mẹ con họ cùng ngày lại đã tới công ty, còn nhìn lén máy vi tínhcủa Vincent.
Vincent mua đồ dùng trẻ sơ sinh cho Minh Nguyệt, địa chỉ chuyển phát đều là về nhà cũ.
… Thật sự là cô ta. “Tổng Giám đốc Phong?” Thấy Phong Đình Quân hồi lâu không nói gì, Vincent kêu một tiếng.
Phong Đình Quân từ từ mở mắt, dặn dò nói: “Nói cho bảo vệ, nếu như hai mẹ con cô ta lại tới, không cho phép họ bước vào công ty một bước”
“Da.”
“Còn nữa” Phong Đình Quận nói: “Sau này đồ dùng trẻ sơ sinh cho Minh Nguyệt tôi sẽ tự mình mua, xóa toàn bộ ghi chép mua hàng trong máy tính của anh đi.”
“Dạ, Tổng Giám đốc Phong” Vincent hỏi: “Tổng Giám đốc Phong, tối hôm qua anh uống rượu sao?”
Phong Đình Quân cau mày: “Làm sao anh biết?”
“Tôi ngửi được trên người anh có mùi rượu” Vincent nói: “Tổng Giám đốc Phong, dạ dày anh không tốt, vợ anh trước luôn một mực dặn dò đi dặn dò lại, rằng đừng để cho anh uống rượu. Sau này nếu là có tiệc rượu thì tôi cản giúp anh”
Phong Đình Quân ngửi tay áomìnhmột cái: “Mùi vị rất nồng sao?”
“Không coi là quá nồng, nhưng mà cách gần là có thể ngửi được tương đối rõ ràng.”
“… Ừ, biết rồi.” Reng reng reng… Điện thoại reo. Là một dãy số xa lạ.
Phong Đình Quận do dự một chút, vẫn bắt máy: “A lô?”
“Đình Quân, là em” Cố Quân Nhi vội vàng nói: “Em biết anh bận bịu, nhưng mà mong anh nghe em nói hết lời, liên quan tới vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước kia. Em biết toàn bộ chân tướng. Anh quay về đi, em sẽ nói hết cho anh.”
Phong Đình Quân nhíu chặt chân mày: “Cô biết chân tướng?”
“Đúng, năm đó xe của bố mẹ anh vẫn là do em phụ trách bảo trì. Xe có vấn đề gì em rõ ràng nhất. Năm đó tai nạn xe cộ chắc là bởi vì hệ thống thắng xe có trở ngại… Anh trở lại, em cùng anh nóicặn kẽ”
Phong Đình Quân lạnh lùng nói: “Cứ nói trong điện thoại đi. Cô còn đặc biệt dùng số điện thoại mới, không nên để lãng phí”
Mặc dù đã dự liệu được thái độ của anh rất lãnh đạm, Cố Quân Nhi vẫn cảm thấy có chút tức giận.
Anh bỏ cô ta vào sanh sách đen rồi, không dùng số lạ gọi thì làm sao mà anh nhận được?
Nhưng mà bây giờ không phải thời điểmtức giận.
“Trong điện thoại nói không rõ ràng được Đình Quân, em cũng nói thật với anh, em biết anh bây giờ không muốn gặp em, nhưng mà coi như là muốn chia tay, tối thiểu cũng phải gặp mặt nói dứt khoát một lời chứ? Em cho anh sáu năm, ở cùng bên anh qua thời gian đau khổ nhất kia, ít nhiều gì anh cũng phải có chút lương tâm.”
“Anh quay về, em nói chân tướng vụ tai nạn xe cộ của bố mẹ anh cho anh. Sau đó tự em sẽ rời đi, tác thành cho anh cùng Thời Ngọc Minh.”
“Tự cô rời đi?” Phong Đình Quân có chút hoài nghi tínhchân thực trong lời nóicủa cô ta.
Cố Quân Nhi cũng rất khẳng định: “Đúng, nhưng em muốn phítổn thất cho sáu năm thanh xuân này. Tổng cộng bảy mươi tỷ, anh phải đền bù cho em”. “Được.” Phong Đình Quânnhư trút được gánh nặng: “Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt, tiền tôi cho cô, sau này đừng có đi tìm Minh cùng Minh Nguyệt mà gây phiền toái nữa”
Mười giờ tối, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, nhưng thành phố Hòa Văn dù sao cũng là một thành phố lớn nhộn nhịp.Đèn màu rực rỡ bên ngoài khiến toàn bộ đêm tối sáng rực hết sức náo nhiệt.
Ngoài cửa sổ đèn neon lóe lên, xanh đỏ tím vàng mê mắtngười.
Minh Nguyệt uống sữa xong, ngoan ngoãn nằm ở bên người cô, thiệm thiếp ngủ say.
Mà cô, đã thành thói quen vào lúc này tắt tất cả đèn trong phòng bệnh, chờ người nọ tới. Ting ting ting… “Ngọc Minh, tối nay anh có chút chuyện quan trọng phải xử lý, ngày mai tới thăm em được không?”
Không tới?
Thời Ngọc Minh đột nhiên cảm giác được trong lòng một mảnh trống rỗng.
“Liên quan đến Tôn Bảo sao? Ông ta chính là một tên vô lại, căn bản sẽ không quản lý được công ty, anh căn bản không cần để ý đến ông ta”.
“Đó dù sao cũng là công ty nhà họ Thời, là tâm huyếtcủa bố em. Hơn nữa, em còn có 50 % cổ phần, em cũng không muốn nhìn thấy nó hủy ở trong tay Tôn Bảo, đúng không?
Thời Ngọc Minh quay lại trầm mặc.
“Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho khỏe. Anh xử lý xong những chuyện này, tối mại vẫn giờ cũ, không gặp không về”
Thời Ngọc Minh dùng một chút, cũng chỉ có thể trả lời một câu: “Được.”
“Ngọc Minh, có thể anh sắp ra mắt gặp em rồi”.
Thời Ngọc Minh chợt cả kinh, tim cũng nhảy thót một cái: “Cuối cùng đã tới “thời cơ thích hợp” mà anh nói rồi sao?”
“Nói làsắp, nhưng anh còn có một ít chuyện cần hiểu rõ, nhưng cũng không xa nữa đâu.”
“Ngủ ngon, nhớ nằm mơ về anh”
Thời Ngọc Minh bật cười: “Em không khống chế được giấc mơ của mình”
“Vậy thì ngủ một giấc thật ngon, chờ anh”
Thời Ngọc Minh cất điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Trong giấc mơ của cô, ai cũng có, Phong Đình Quân, Hoắc Viễn Thiên, tiên sinh, còn có má Phúc cùng bác Lâm, thậm chí ngay cả Lục Danh chỉ gặp mặt nai lần cũng có, nhưng duy chỉ không có Lục Hào.
Cũng là hiếm lạ.
Người người đều nói ngày có chút nhớ đêm có chút mơ, cô ban ngày trong đầu đều là anh ta, nhưng trong mơ cũng chỉ có sự xuất hiện của anh ta trong bóng tối, cho tới bây giờ không có một cái đường nét rõ ràng nào thuộc về Lục Hào.
Thời Ngọc Minh trở mình, dùng thân thể mình che chở cho Minh Nguyệt, nhắm hai mắt lại. Không đến thì không đến đi vậy. Hy vọng lần này…
Đừng lại để cho cô chờ quá lâu Lúc Phong Đình Quân trở lại nhà kia, trong nhà một mảnh đen như mực, chỉ để một cái đèn ngủ.
Trong không khí có một mùi thơmrất ghê, ngửi vào mà khiến lỗ mũi anh ngứa ngáy, hắt hơi một cái.
Cố Quân Nhi nghe được vang động, kêu một tiếng: “Đình Quân?”
“Ừ, là tôi.”
Cố Quân Nhi đi ratừ trong phòng ngủ, trực tiếp đến thẳng phòng bếp, rót cho anh một ly nước nóng: “Uống chút nước nóng đi, dạ dày anh không tốt, ngày hôm qua lại uống rượu, trước làm ấm dạ dày đi đã.”
“… Tôi không muốn uống nước, lúc nãy qua điện thoại cô nói vụ tai nạn xe cộ của bố mẹ tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
Cố Quân Nhi cưỡng ép nhétly nước vào trong tay anh, giả bộ tức giận: “Bây giờ cả nước em cho anh không muốn uống sao? Anh sợ em hạ độc cho anhsao? Em dù không yêu anh nữa thì cũng vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương anh.”
“… Quân Nhi, tôi bây giờ không muốn nói những chuyện này.”
“Anh cứ uống nước đi đã, uống rồi em nói sau, không uống thì em sẽ không nói”
Phong Đình Quân không có cách nào, thở dài, cầm ly nước lênuống một hơi cạn sạch: “Bây giờ được chưa? Nói mau đi.”
Cố Quân Nhị rốt cuộc lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng dán lên, ôm lấy eocủa anh: “Đình Quân, anh hôn em lần cuối đi, goodbyekiss, được không?”.
Phong Đình Quận theo bản năng muốn cô ta ra, nhưng không biết tại sao, đầu có chút choáng váng, tinh thần cũng biến thành một mớ hỗn độn…