Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264: Cảm giác bố giống hệt trước kia

Vừa mới thốt ra những lời này, Phong Đình Quân cũng hơi sửng sốt.

Hình như anh vừa mới buột miệng thốt ra… Ngọc Minh?

Anh chưa bao giờ gọi cô là Ngọc Minh, anh chỉ gọi tên đây đủ của cô là Thời Ngọc Minh hoặc là tên tục là Ngọc Minh.

Cái xưng hô này, vừa mới lạ lại hình như rất thuận miệng, giống như theo bản năng gọi vậy, đến cả anh cũng cảm thấy bất ngờ.

Có lẽ mấy ngày nay nghe Trần Quân Ninh gọi cô là chị Ngọc Minh nhiều quá nên đã ảnh hưởng đến anh.

“Phong Đình Quân, anh vừa mới gọi tôi là gì?”

“Xin lỗi”

“Vì sao phải xin lt “Gần đây bị thư ký Trần ảnh hưởng cho nên gọi nhầm, sau này sẽ không thế nữa”

Thời Ngọc Minh nửa tin nửa ngờ.

Trần Quân Ninh vẫn luôn gọi cô là chị Ngọc Minh, sau đó.

bởi vì cô cảm thấy bị gọi là chị cứ kỳ quái thế nào nên dứt khoát bảo Trần Quân Ninh cứ gọi tên mình là được.

Trần Quân Ninh cũng dễ tính, lập tức gọi trôi chảy là Ngọc Minh.

Thì ra là bởi vì ở trong lúc vô ý cô đã ảnh hưởng đến Phong Đình Quân, vậy mà khi nãy trong nháy mắt, suýt nữa thì cô đã cho rằng…

Thời Ngọc Minh suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy nên hỏi một chút mới an lòng.

“Phong Đình Quân, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Cái gì?”

“Anh… Ngày đó lúc đến nghĩa trang để dâng thương cho bác trai và bác gái Phong, chỉ có một mình anh thôi sao?”

Phong Đình Quân sửng sốt một chút rồi nói: “Ý của em là anh nên dẫn theo ai sao? Cô Ngô sao?”

“Không phải, không phải cô Ngô, ý của tôi là mấy năm nay có người nào khác đến nghĩa trang thăm mộ bác trai và bác gái Phong không?”

“Còn có chú Lâm và ông nội.”

“Ngoại trừ họ ra, còn ai khác không?”

Phong Đình Quân có chút khó hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Ngoại trừ chúng ta ra thì chắc là không còn ai. Bố mẹ thích an tĩnh, sức khỏe ông nội lại không tốt, họ hàng và bạn bè đến phúng viếng có thể không đi thì không đi, để cho bố mẹ dưới chín suối có thể thanh tĩnh một chút.”

“Thật sự… Không có ai đi sao?”

“Em muốn hỏi ai?” Phong Đình Quân hồi tưởng một chút thì hiểu được: “Ý em là nói Cố Quân Nhi sao? Từ lâu anh và cô ta đã không còn liên lạc, càng không thể để tên hung thủ giết người như cô ta đến cúng bái bố mẹ anh được.”

Nghe đến đó, chung quy trong lòng Thời Ngọc Minh cũng hiểu rõ.

Chắc Phong Đình Quân còn chưa biết Tiên sinh vẫn còn sống.

Ở trong ý niệm của anh thì anh là con một, không có người anh trai này.

“Ngọc Minh, em muốn hỏi là ai? Hay là em cứ nói thẳng ra chứ hai chúng ta cứ vòng vo mãi như này thì thật sự rất vô nghĩa”

“Không có ai.” Cô nói tiếp: “Bây giờ tôi đến công ty của anh đón con, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến”

“Hay để anh đi cho.” Phong Đình Quân nói: “Vừa lúc anh cũng có một vài tin tức tương thích muốn nói cho em bi Cả đời người này, lúc thời niên thiếu ở chung là chân thành nhất.

Đã qua nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn có thể nắm chắc việc dẫn dắt và uy hiếp cô, hơn nữa còn là một chiêu trúng ngay.

Anh biết chỉ cần nói đến hai chữ tương thích thì cô không thể nào từ chối.

Chuyện này giống như đặt một củ cà rốt trước đầu con la vậy, mặc kệ anh kéo cà rốt đi hướng nào thì cô đều sẽ đi theo hướng đó.

Thời Ngọc Minh đợi trong công ty khoảng hơn hai mươi phút thì nhận được điện thoại Phong Đình Quân: “Xuống dưới đi, anh và bọn nhỏ đang ở dưới lầu đợi em”

Cô thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, Phong Đình Quân làm như: đã chờ cô hồi lâu rồi, anh ân cần chạy đến giúp cô mở cửa ghế trước.

Mắt Thời Ngọc Minh nhìn thẳng lướt qua anh rồi bước đến ghế sau xe, ngồi cùng bọn nhỏ.

Biểu cảm của Thời Ngọc Minh hơi trầm xuống: “Thành thật giữ chữ tín là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, làm bố mẹ càng nên làm gương tốt cho con, sao có thể lừa bọn trẻ chứ?”

“Anh…”

“Phong Đình Quân, anh không có kinh nghiệm giữ trẻ, tôi có thể hiểu nhưng ai cũng có lần đầu tiên, nhưng dần dần sẽ có thể ở chung được với bọn trẻ, tuy nhiên chuyện lừa gạt và nói dối là tuyệt đối không thể xảy ra”

Phong Đình Quân bất lực lau mặt nói: “Hay là em hỏi Minh Nguyệt xem anh đã lừa con bé cái gì?”

“Đúng vậy, trò chơi khi nào cũng có thể chơi, nhưng mẹ còn đang đợi chúng ta mà. Nếu vẫn luôn chơi thì chúng ta sẽ không kịp đến đón mẹ”

Thời Dương hiểu rồi nên ngoan ngoãn gật đầu: “… Dạ”

Giọng điệu Phong Đình Quân dịu dàng hơn nhiều, anh nói tiếp: “Sau này có lúc nên đưa ra những lựa chọn khác, con phải nhớ kỹ chuyện hôm nay, phải dùng lý trí để phân tích đưa ra quyết định chính xác nhất chứ không phải mơ màng hồ đồ không phân biệt được nặng nhẹ.”

“Dạ, con đã hiểu rồi bố”

Bố lừa anh rằng nói “Ừ, ngoan lắm” Dạy dỗ con trai xong, Phong Đình Quân cũng tự mình kiểm điểm một chút: “Nhưng mà mẹ con cũng nói đúng, lừa gạt và nói dối đều không phải thói quen tốt, lúc này bố đã làm một tấm gương không tốt nên bố xin lỗi các con”

Thời Dương lúng túng khế n‹ giống hệt trước kia đó!”

“Cái gì?”

“Chính là trước kia đó, bố cũng sẽ từ những việc nhỏ mà dạy con những phẩm đức và lễ phép”

Phong Đình Quân nhướng mày nói: “Khi nào?”

Sao anh lại không nhớ rõ, bản thân đã từng có nhiều tiếp xúc với con trai như vậy và đã đàm luận tới những đề tài sâu xa như vậy?

Rất nhanh Thời Dương đã giải đáp thắc mắc của anh: “Chính là lúc cả nhà mình đến vườn hoa Tường Vi đó, bố đã quên rồi sao?”

“Vườn hoa Tường Vĩ? Đó là đâu Bố à, bây giờ cảm giác bố Thời Dương cũng ngây ngư: ố quên mất vườn hoa Tường Vi rồi sao? Đó là nhà đầu tiên của chúng con, bố còn tặng con một con chó trắng nhỏ… Đúng rồi, con chó trắng nhỏ đó bây giờ ở đâu rồi? Chúng con đi theo mẹ sang nước ngoài, con chó vẫn luôn được bố chăm sóc mà đúng không?”

Ánh mắt Phong Đình Quân nhìn Thời Ngọc Minh.

Thoạt nhìn tối qua cô không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Mà lúc nói đến con chó thì biểu cảm của cô có chút thay đổi nhưng rất nhanh, chỉ trong giây lát, kế tiếp bất kể Phong Đình Quân và bọn nhỏ đang cười giỡn cái gì cô cũng không quan tâm.

Con chó trắng nhỏ kia… Chắc là được ông Hình nhận nuôi rồi Phong Đình Quân khởi động xe, chậm rãi chạy đến khách sạn Dung Thành.

Dọc đường đi, hai đứa nhỏ ở một bên chơi, còn Phong Đình Quân lại đến hỏi Thời Ngọc Minh: “Vườn hoa Tường Ví là nơi nào? Là nơi trước đó em và bọn nhỏ ở sao?”

“Anh có chút ấn tượng, hình như đó là một khu dân cư nhỏ khá cũ, có điều anh cũng chưa đến đó”

“Là vào vài năm trước.”

“Tiên sinh… Ở đó cùng các người sao?”

“.. Ữm”

“Khu dân cư cũ, những hộ bình thường đều rất nhỏ. Ngoại trừ một phòng ngủ cho bọn nhỏ làm phòng trẻ con ra, em và Tiên sinh… Ngủ cùng một phòng ngủ sao?”

Lúc nói đến những lời này, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, quan sát phản ứng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK