Chương 271: Một món quà dành riêng cho bản thân
Nhưng mà lại thêm một màn kịch nữa đã xuất hiện.
Thời Ngọc Minh và bác sĩ Trân vừa mới cùng nhau trao đổi trong thời gian ngắn, cũng vì muốn để lại cho cô cái đèn.
Thời Ngọc Minh cũng ngây ngẩn cả người, nhưng bác sĩ Trần chỉ nhìn cô cười, không nói gì.
Trương trình này phải ghi lại, dường như có đặc điểm gì đó ở trên người của Thời Ngọc Minh, mặt khác những vị khách quý còn lại dường như chỉ làm nền.
Nhưng cũng may là các vị khách quý này dường như cũng không để ý tới, cơ bản tình chàng ý thiếp vô tình, hoặc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đều không thể ghép đôi thành công.
Một tiết mục đã kết thúc, bình thường Thời Ngọc Minh không thể nhớ đăng sau chương trình này là gì, chỉ cảm thấy bên dưới khán đài kia đang có một ánh mắt sắt như đỉnh đang nhìn cô, giống như là muốn đâm thủng cô.
Thật vất vả cho đến khi tiết mục kết thúc, dường như Thời Ngọc Minh muốn chạy xuống khán đài ngay lập tức.
“Cô Thời!”
Bác sĩ Trần nhanh chóng đuổi kịp cô.
Thời Ngọc Minh theo bản năng nhìn thoáng qua bên dưới khán đài, lúc này cô thấy phản ứng của mình thật sự là không cần thiết, anh ta thật sự là bố của bọn nhỏ, nhưng mà bây giờ bọn họ đã ly hôn, ở trên pháp luật, rõ ràng chính cô đã chứng minh là mình đã độc thân.
“Bác sĩ Trần.” Cô khẽ cười: “Thật xin lỗi, hôm qua tôi đã làm phiền đến anh rồi.”
Vừa lúc bác sĩ Trần vì mới đưa lại cái đèn cho Thời Ngọc Minh, sắc mặt của Phong Đình Quân dường như là đen như cái đáy nồi.
Vài lần tiếp xúc gần đây với Phong Đình Quân, cảm xúc của anh ta dường như không được bình thường, có đôi khi tình tình thì rất tốt có thể gật đầu nhận sai vì cô, có đôi khi đã giận rồi thì không dễ quên đi, căn cứ vào sự miêu tả của cô Thời, những khi anh ta ở công ty thì lại như một núi băng to lớn, người sống chớ tiến lại gần.
Anh giống như ở gần người khác thì sẽ có biểu hiện khác.
Cô thật sự có lỗi khi để bác sĩ Trần liên luy vào mối quan hệ của chính mình, không đơn giản là bởi vì khuôn mặt và khí chất bác sĩ Trần rất giống tiên sinh, mặc dù là một người xa lạ, cô nghĩ sẽ không một ai có thể làm phiền người này.
Bác sĩ Trần nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Không sao cả, tôi chỉ muốn đem cái này đến cho cô thôi.”
Không biết có phải hay không tay của bác sĩ rất mềm và lớn, bàn tay của bác sĩ Trần mở ra ở trước mặt cô, lòng bàn tay nâng lên một cây kim cài áo nhỏ, có hình dạng một đóa hoa, rực rỡ và lấp lánh trong tay anh ta.
“Vừa rồi cô chạy nhanh nên rơi xuống đất, cô cài lại trên người đi, một cái kim cài áo xinh đẹp, nếu bị dẫm hỏng thì rất đáng tiếc”
Thời Ngọc Minh sờ quân áo phía trên ngực của mình, mới phát hiện ra được : “… Thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết nó rơi từ khi nào, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn!”
Cô cẩn thận lại gân dùng tay lấy cây kim cài áo trên tay của anh ta , nhìn bàn tay mảnh khảnh của bác sĩ Trần , nhưng bên trên ngón tay đã có rất nhiều vết chai mỏng, hẳn là đã bắt vào công việc được nhiều năm nên đã tạo thành bệnh nghề nghiệp.
.. Tiên sinh cũng vậy, cũng có vết chai mỏng, là ở cùng một vị trí, thật sự hai bàn tay rất giống nhau.
“Cô làm sao thế? Nó bị gì à? Tôi vừa thấy nó rơi xuống mặt đất thì tôi lập tức nhặt nó lên rồi mà”
Thời Ngọc Minh lắc đầu, nói lời cảm ơn một lần nữa: “Không có không có, tôi thật sự rất cảm ơn anh bác sĩ Trần, cái kim cài áo này nó rất quan trọng đối với tôi.”
“Là… Tổng giám đốc Phong tặng cho cô?”
Cô phủ nhận: “Không phải, đây là chính tay tôi thiết kế, chính tôi chế tạo ra”
Bác sĩ Trần hiểu rõ gật đầu: “Ra vậy, đó chính là món quà danh riêng cho cô.”
“Quà kết hôn” Thời Ngọc Minh nói tiếp.
Bác sĩ Trần cũng không có hỏi nhiều, chỉ nhìn đi nhìn lại cái kim cài áo, nghỉ ngờ nói: “Đây là… Hoa anh đào sao?
Nhìn rất giống.”
“Là hoa hải đường, thùy ti hải đường.”
“Thật sự rất xinh đẹp” Trong mắt bác sĩ Trần hiện lên một sự dày dặn kinh nghiệm: “Từ trước đến nay chưa được nhìn qua loại hoa hải đường này, tên gọi cũng rất êm tai, rất có ý thơ”
Thời Ngọc Minh khẽ cười, giải thích: “Sự giống nhau của thùy tỉ hải đường là đều rất dễ thấy ở khu vực trung bộ và khu vực vùng đồng bằng sông Giang Tư, thành phố Hoà Văn mưa nhiều của chúng ta, lại gần biển không phải là nơi thích hợp để trồng hoa hải đường”
“Tôi đoán là loại hoa thùy ti hải đường này thật sự rất quan trọng đối với cô, nếu không thì cô cũng sẽ không lấy nó để thiết kế nó thành quà cưới để dành riêng cho mình”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Rất quan trọng, tôi đã cùng chồng đã cử hành hôn lễ với nhau ngay dưới tán cây của một cây thùy tỉ hải đường rất lớn, đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời này của tôi, lúc đó những cánh hoa màu trắng rơi xuống trông rất đẹp mắt.”
Bác sĩ Trần gật đầu: “Cô và Tiên sinh thực sự rất lãng mạn: “Rất lãng mạn!” Nhắc tới chồng cô, cô cũng muốn nói nhiều hơn: “Cho nên tôi tưởng cảnh tượng ấy sẽ mãi mãi sẽ được bảo tồn nên tôi lấy nó làm cái kim cài áo.”
“Khụ khụ!”
Cơn ho khan bất chợt làm cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Không biết khi nào, Phong Đình Quân chạy tới phía sau cô, tay năm chặt thành nắm đấm đặt ở trước môi, anh cố ý ho khan hai tiếng rất lớn: “Đi thôi, bọn nhỏ đang đợi em: Thời Ngọc Minh gật đầu: “Được, đi thôi.”
“Đợi đã, cô Thời!” Bác sĩ Trần giữ tay cô lại, vội vàng hỏi: “Thứ bảy ngày mai cô có rảnh không? Có thể mời cô đi uống ly cà phê được chứ?”
Ánh mắt Phong Đình Quân đột nhiên trở nên sắc bén: “Ngại quá, ngày mai cô ấy có hẹn rồi.”
“Cùng tổng giám đốc Phong đây sao?”
“Đây là việc tư của cô ấy, có liên quan gì đến anh không?”
Giọng điệu của Phong Đình Quân không tốt, Thời Ngọc Minh nghe xong thì liên tục nhíu mày, nhanh chóng duỗi tay kéo anh: “Anh đừng như vậy”
Bác sĩ Trần vẫn dịu dàng như cũ, anh cười nói: “Đúng là đây là việc tư của cô Thời, xác thật không liên quan gì tới tôi. Tuy nhiên hôm nay tiếp xúc thì quả thật rất thích cô Thời, hy vọng có thể tiếp tục phát triển cùng cô ấy xem sao.”
Phong Đình Quân nhíu mày: “Cô ấy có con rồi.”
“Người mẹ là người vĩ đại nhất trên thế gian này, hơn nữa ai có quy định đã làm mẹ người là không thể tìm kiếm bạn tình cho mình chứ? Kỳ thật lời nói của cô Ngô khi nãy khiến tôi cảm thấy rất không có đạo lý, phụ nữ đã có con thì bị hạ giá sao? Ít nhất ở trong mắt tôi cũng không phải, giá trị bên trong một người phụ nữ thể hiện qua cách cô ấy nói năng, tư tưởng cô ấy, chuyện cô có con hay không không liên quan”
Ánh mắt Phong Đình Quân hung dữ nheo lại: ‘Con của cô ấy cũng là con của tôi.”
“Nhưng chẳng phải ngài và cô ấy đã ly hôn rồi sao?
Tôi nhớ rõ mấy ngày hôm trước còn thấy tin tức về anh và cô Ngô kia mà, tổng giám đốc Phong anh có thể tìm kiếm người tình thứ hai, vì sao cô Thời lại không thể?”
“Anh..”
Bác sĩ Trần tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Phong, tôi muốn theo đuổi cô Thời, đây cũng là việc tư của tôi, hẳn là không cần đến ngài phải phê chuẩn chứ?”
“Ha!” Lục Danh đứng ở bên cạnh nhìn nửa ngày, nhịn không được nên võ tay: “Tổng Giám đốc tập đoàn Phong Khởi đây là người đàm phán cao siêu và đầy kỹ xảo, thét ra lửa trên thương trường, hôm nay đột nhiên bị một tên bác sĩ bắt bẻ đến không còn để nói, ha ha ha ha ha. Hôm nay tôi tới cũng thật đúng lúc, có thể chứng kiến một màn kịch khiến người ta hả hê thế này!”
Ánh mắt Phong Đình Quân sắc như đao: “Không phải chuyện của anh, đừng xen vào.”
“Ai nói?” Lục Danh cà lơ phất phơ đi tới: “Hay là anh hỏi Ngọc Minh thử xem, giữa ba người chúng ta thì cô ấy nguyện ý đi với ai?”
Ánh mắt Phong Đình Quân chuyển về phía Thời Ngọc Minh: “Ngày đó ở núi Vân Đài gặp mưa là bởi vì chiếc xe máy kia à? Một lát nữa tôi bảo Trần Quân Ninh đặt đơn, em thích mấy chiếc thì đặt đơn bấy nhiêu, màu sắc khác nhau đều được”
Râu ông nọ cắm cảm bà kia.
Thời Ngọc Minh nói: “Tôi không lái xe máy, hơn nữa tôi muốn thì sẽ tự mình đi mua, không cần tổng giám đốc Phong phải chỉ tiền.”
“Bọn nhỏ đang đứng bên cạnh nhìn kìa, xác định muốn nói chuyện như vậy với anh sao?” Phong Đình Quân nói: “Tuy rằng Thời Dương là con trai nhưng rất nhạy cảm, tuy rằng Minh Nguyệt thích cười nhưng vẫn luôn lo lắng cho em, nếu làm cho bọn nhỏ biết bố mẹ mình cãi nhau thì hai đứa sẽ không vui đâu.”
Những lời này rất giống Thời Ngọc Minh, một khi nhắc tới con, bất cứ thứ gì đối với cô lúc này cũng không còn quan trọng nữa.
Cách đó không xa, hai đứa nhỏ đang đứng trong một góc an toàn, bọn nhỏ đang nhìn xung quanh phía bên này.
Phong Đình Quân duỗi tay nắm lấy tay cô và hạ giọng nói: “Trước hết rời khỏi nơi này đã”
Lúc này đây, cô không giãy giua.
Tuy nhiên cô vẫn còn nhớ rõ bác sĩ Trần là bác sĩ chuyên về bệnh gan nên vội vàng quay đầu lại nói: “Bác sĩ Trần, tuần sau có rảnh, anh thích ăn cái gì tôi mời anh, tôi còn có chút chuyện muốn phiền anh..”
Bác sĩ Trần cười gật đầu: “Được, trước hết cô nên cẩn thận dưới chân, phía dưới có bậc thang, coi chừng té ngã đó”
Cẩn thận lại săn sóc, dịu dàng mà tốt bụng.
Giọng điệu khi nói chuyện giống đến bảy tám phần.
Thời Ngọc Minh có chút hoảng hốt, ánh mắt của cô rất nhanh sau đó đã bị một lồng ngực to lớn chắn lại: “Thích màu đen sao?”
Cô thấy khó hiểu: “Cái gì?”