Chương 156: Tôi không học được cách nghĩ thoáng được như em
Lục Danh rút cánh tay đang bị Thời Ngọc Minh nắm lấy ra. Anh ta khoanh tay nheo mắt lại nhìn từ trên cao xuống rồi nói: “Em từng nhắc tới tối trước mặt mẹ em ư?”
Thời Ngọc Minh đầu óc mơ mơ hồ hồ nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhắc tới anh trước mặt mẹ tôi cả. Thậm chí mẹ tôi còn không biết tôi từng làm việc ở trang sức Duy Nhất nữa.”
“Em lừa tôi.” Khóe miệng Lục Danh cong lên, anh ta nói: “Vừa nãy mẹ em tự mình nói với tôi rằng em từng nhắc tới tôi mà.”
“Cho dù anh có tin hay không thì tôi cũng chưa từng làm việc đó.”
“Không sao đâu, em không muốn thừa nhận cũng được thôi.”
Lục Danh sáp lại gần Thời Ngọc Minh rồi nói: “Thời Ngọc Minh, tôi đã từng nghĩ ngoại trừ việc em hơi nóng nảy một xíu, cố chấp, bướng bỉnh, ngoan cố, không nghe người khác khuyên bảo, thích suy nghĩ lung tung ra thì tôi thấy em là một người không tồi để tôi lấy làm vợ đâu.”
Thời Ngọc Minh bật cười, cô nói: “Cái ngoại trừ của anh hơi nhiều thì phải”
“Nhiều thì kệ nhiều chứ sao. Tôi có thể chấp nhận được là được rồi. Tôi cũng không ngại nói thật với em rằng những đối tượng hẹn hò mẹ tôi tìm cho tôi kia tôi đều không ưng cô nào cả. Tôi vừa nghĩ tới chuyện phải sống cả đời bên họ tôi ước gì mình có thể nhanh chóng xuất gia đi làm hòa thượng luôn cho rồi. Thế nhưng nếu đối tượng kia là em thì tôi lại cảm thấy… mình không muốn xuất gia như vậy nữa.”
Thời Ngọc Minh nghe thấy Lục Danh nói như thể xong thì nhanh chóng lùi ra sau một bước để kéo dài khoảng cách với anh ta, cô lên tiếng: “Tổng giám đốc Lục tôi đã nói với anh tôi có…”
“Em đã có tiên sinh đúng không?” Lục Danh khoanh tay lại tỏ vẻ khinh thường: “Từ sau khi nghe em nói chuyện đó tôi đã đi điều tra một chút, người ở trong thành phố Hòa Vân có tuổi tác tương đồng với tôi, có khả năng kinh tế vững mạnh hơn tôi thì chỉ có Phong Đình Quân và anh trai của tôi mà thôi, tuyệt đối không thể có người thứ ba xuất hiện được. Thế nên Thời Ngọc Minh, tôi có thể khẳng định được một điều cái người tiên sinh em nói kia vốn dĩ là do em nói ra để ngăn cảm tôi, hoặc là… người đó chỉ là người trong trí tưởng tượng của một mình em mà thôi.”
Thời Ngọc Minh thở dài, cô có chút không biết phải làm sao, cô nói: “Trên thế giới này người có năng lực rất nhiều chứ không phải chỉ có Lục Tước và Phong Đình Quân ra thì không còn ai khác nữa.”
“Em đừng quên rằng gia đình tôi cũng được coi là một gia đình có tiếng ở trong thành phố Hòa Vân, thế nên có thanh niên kiệt xuất nào ở đây mà tôi không biết chứ. Nhà họ Thời ngày trước của em cũng đâu có thua kém ai, trong lòng em chắc là cũng biết rõ nhỉ.”
Thời Ngọc Minh kiên trì nói: “Thân phận của tiên sinh không thể để cho người khác biết được”
“Không thể nào.” Lục Danh cũng rất chắc chắn: “Tuyệt đối không thể là anh của tôi được. Trong lòng của anh ấy chỉ có một mình con nhóc ngốc nghếch Thẩm Như Ý kia thôi. Còn nếu như cứ nói có như thế vậy thì tôi đoán chỉ có thể là Phong Đình Quận đã đeo một chiếc mặt nạ da người để lừa gạt em thôi, không thể có khả năng khác được.”
Thời Ngọc Minh hơi cúi đầu xuống, cô cũng không biết tại sao khi Lục Danh nói ra những lời như thế này trái tim của cô lại đập mạnh một cái.
Mặt nạ da người ư…
Đúng là tiên sinh và Phong Đình Quân trông rất giống nhau thế nhưng cử chỉ, giọng nói và tính cách của hai người họ đều khác nhau hoàn toàn mà.
Thời Ngọc Minh lắc đầu nói: “không phải là Phong Đình Quân.”
Lục Danh chép miệng một cái anh ta khẽ nói: “Tôi cũng không ép buộc em nữa. Cho dù cái người được gọi là tiên sinh kia có tồn tại trên đời này thật đi chăng nữa thì cũng được, hoặc là đó chỉ là người em tưởng tượng ra trong lúc đau thương tột cùng cũng được. Em chỉ cần nhớ rõ một điều em vẫn còn một con đường lùi. Đó chính là tôi.”
Thời Ngọc Minh nhíu chặt mày lại đầy khó hiểu, cô lên tiếng: “Tại sao cứ phải là tôi chứ? Với điều kiện của tổng giám đốc Lục đây, cho dù anh muốn kết hôn trên danh nghĩa thì cũng đều thiếu phụ nữ đứng xếp hàng đồng ý đầu”
Lục Danh nhún vai một cái nói: ” Tôi nào có biết được đâu, nếu như tôi biết tôi còn tự mình đến đây để em giận cá chém thớt tôi à. Thời Ngọc Minh, có đôi lúc thấy anh trai của tôi và Thẩm Như Ý đột nhiên tôi lại hiểu rõ được vài chuyện. Anh của tôi thông minh tài giỏi như thế tại sao lại đem lòng yêu thương một người ngốc nghếch như Thẩm Như Ý cơ chứ. Anh ấy còn vì cô gái đó mà lãng phí nhiều năm như thế nữa. Nhưng mà bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện rồi. Có lẽ đây chính là số phận an bài. Gặp được một người rồi sau đó gặp gỡ những người khác nhưng đều không lọt được vào mắt. Nếu như nhất định phải kết hôn vậy thì ngoại trừ người này ra thì những người khác đều không được.”
Tít tít tít.
Em hãy nói cho Lục Danh biết anh sẽ để cho anh ta biết đến sự tồn tại của anh.
Thời Ngọc Minh dứt khoát lật điện thoại lại đưa tới trước mặt của Lục Danh.
Lục Danh chăm chú nhìn một lúc rồi hỏi: “Đây chính là cách em và tiên sinh liên lạc với nhau đấy à? Tin nhắn sao? Này không phải chứ Thời Ngọc Minh. Có phải em đã bị Phong Đình Quân làm tổn thương quá sâu sắc cho nên em đã xuyên không rồi. Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, lại còn nhắn tin với nhau gì chứ”.
“Việc này không có liên quan gì tới anh hết”
“Thời Ngọc Minh, bình thường tôi thấy em thông minh lanh lợi là thế nhưng sao trong chuyện này em lại ngớ ngẩn như vậy chứ?” Lục Danh nói: “Thôi bỏ đi tôi cũng lười nói vấn đề này với em nữa. À phải rồi thứ sáu tuần này là sinh nhật của bố tôi. Nhà tôi muốn làm một bữa tiệc. Đến đó phải đưa cả bạn nhảy đi cùng nữa, em giúp tôi chuyện này nhé.”
Thời Ngọc Minh từ chối thẳng thừng luôn: “Tôi không rảnh.”
Dường như Lục Danh cũng đã đoán được Thời Ngọc Minh sẽ từ chối từ trước thế nên anh ta nói thẳng luôn: “Em sẽ rảnh thôi. Tôi đã tìm thấy được một đoạn video được ghi lại bằng camera hành trình về vụ tai nạn sáu năm về trước của bố em rồi… em cứ tự suy nghĩ một chút đi.”
Sau khi Lục Danh nói xong, anh ta nhìn Thời Ngọc Minh bằng ánh mắt rất có ý tứ rồi xoay người đi tới gara sau đó lái xe rời đi.
Lúc Thời Ngọc Minh quay trở lại phòng bệnh thì đúng là Tôn Uyển Hà đang chờ cô thật.
“Ngọc Minh, chàng trai tên Lục Danh này trông có vẻ rất tốt. Vừa rồi mẹ mới sực nhớ ra chẳng phải Lục Danh chính là con trai thứ hai của nhà họ Lục ở Đông Thành đó sao?”
Tâm trạng của Thời Ngọc Minh vô cùng rối bời, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nói: “Vâng ạ.”
“Trời ạ, nhà họ Lục. Lúc trước mẹ từng nghe nói cậu hai nhà họ Lục là một kẻ ăn chơi trác táng, ầm ĩ với người nhà đến mức gà bay chó sủa. Thế nhưng mẹ lại không ngờ rằng cuối cùng cậu ta lại muốn trở thành con rể của mẹ.”
Thời Ngọc Minh nhanh chóng ngắt lời của Tôn Uyển Hà, cô nói: “Mẹ ơi con và anh ta không có bất kỳ mối quan hệ nào hết”
“Hả?” Tôn Uyển Hà hỏi thật: “Vậy cái người lần trước con nói với mẹ rốt cuộc là ai?”
“Là.” Thời Ngọc Minh còn chưa nói xong thì đã mắc nghẹn trong cổ họng rồi. Đến giờ cô vẫn không biết được tên thật của tiên sinh, cô cũng không thể cứ nói với mẹ rằng tên của anh là tiên sinh được, thế nên cô giải thích: “Dù sao thì người đó cũng không phải là Lục Danh”
“Thế nhưng mà.”
“Mẹ ơi.” Thời Ngọc Minh nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa con sẽ dẫn anh ấy về nhà gặp mẹ. Còn bây giờ… vẫn chưa phải là lúc ạ”
Sau khi chào tạm biệt Tôn Uyển Hà, Thời Ngọc Minh rời khỏi bệnh viện. Lúc cô đang định bắt xe để về nhà thì có một chiếc xe Porsche chậm rãi dừng lại ngay trước mặt cô.
Vốn dĩ Thời Ngọc Minh cũng không chú ý đến nó cho đến khi còi xe vang lên hai tiếng.
Thời Ngọc Minh đưa mắt lại xem thì nhìn thấy Phong Đình Quân đẩy cửa xe bước xuống: “Ngọc Minh, em lên xe đi tôi có chuyện này muốn nói với em.”
“Cứ nói ở đây luôn đi.”
“Chỗ này không đỗ xe được” Phong Đình Quân nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì với em cả. Có điều thứ sáu tuần này là đến hạn ly thân của chúng ta rồi. Chúng ta bàn bạc chuyện ly hôn.”
Mới có mấy ngày không gặp mà dường như Phong Đình Quân đã tiều tụy đi rất nhiều, mắt hơi thâm, vẻ mặt đượm chút mệt mỏi.
Thẩm Ngọc Minh ngồi ở vị trí ghế phụ, cô đợi rất lâu cũng không thấy Phong Đình Quân lên tiếng.
“Căn biệt thự lúc chúng ta vừa mới kết hôn sẽ để lại cho em, ngoài ra tôi sẽ đưa thêm cho em hai mươi triệu nữa.”
“Tôi không cần tiền”
“Đây là tiền nuôi nấng và học hành của bọn nhỏ” Phong Đình Quân nói: “Tôi biết em không cần chúng thế nhưng tôi là bố của nhóc Dương và Minh Nguyệt. Tôi không muốn sau khi chúng có bố mới rồi sẽ quên đi người bố ruột là tối. Sau này mỗi tháng tôi muốn gặp bọn trẻ một lần. Tôi cũng có thể báo Minh Kiệt đi đón chúng. Nếu như em không yên tâm thì cũng có thể đi theo. Địa điểm gặp mặt là nhà cũ. Không riêng gì tôi mà ông nội cũng muốn được gặp chắt”
Thời Ngọc Minh ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Mỗi tháng gặp nhau một lần cô vẫn có thể chấp nhận được. Chắc hẳn tiên sinh cũng sẽ chấp nhận được việc này.
“Thêm nữa.” Phong Đình Quân nặng nề thở ra một hơi, có chút khó nói thành lời: “Tôi…”
“Gì cơ?”
“Thôi bỏ đi, không có gì cả”
Phong Đình Quân vẫn im lặng lái xe, dường như vô ý hỏi cô một câu: “Em sống ở đâu để tôi đưa em về.”
Thời Ngọc Minh lạnh lùng từ chối thẳng thừng: “Không cần đầu, anh cho tôi xuống ở đoạn đường trước mặt là được rồi, tôi sẽ tự gọi xe về nhà”
“Ngọc Minh, dù sao thì chúng ta cũng có với nhau hai đứa con, chúng ta còn có khoảng thời gian tốt đẹp như vậy nữa. Em có cần phải cắt đứt hoàn toàn với tôi như thế không? Cho dù không thể làm vợ chồng của nhau thì sau này chúng ta cũng có thể làm bạn bè được mà”
Thời Ngọc Minh ngắt lời Phong Đình Quân: “Không cần, cũng không cần thiết phải như thế đâu. Anh cũng đã có Cổ Quân Nhi sau này anh cũng sẽ có những đứa con khác. Còn tôi tôi cũng có người khiến tôi muốn sống cả đời bên anh ấy rồi. Cho dù những chuyện đã qua là tốt đẹp cũng được, mà là đau khổ cũng được, nó cũng trôi qua cả rồi. Con người luôn phải hướng về tương lai”
Phong Đình Quận cười khổ, anh nói: “Tôi không học được cách nghĩ thoáng được như em. “Chỉ cần tuyệt vọng rồi làm bất cứ chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng được”
Thời Ngọc Minh chỉ vào đầu đường cách đó không xa, cô nói: “Anh cứ cho tôi xuống ở đây luôn đi… bạn trai… của tôi biết rõ hành tung của tôi.
Nếu như để cho anh ấy nhìn thấy tôi và anh ở riêng với nhau thời gian dài như thế, chắc chắn anh ấy sẽ không vui”