Chương 52: Tưởng nhớ với cố nhân hay là lưu luyến vì bỏ lỡ?
Sau khi Phong Đình Quận đi, Cố Quân Nhi dường như hoảng đến mức lập tức gọi điện cho mẹ Trương Huệ.
“Mẹ, làm thế nào bây giờ? Đình Quân hình như đã nghi ngờ con thật rồi”. “Nghi ngờ con cái gì? Tai nạn xe cộ hay là cái chết của người giúp việc cũ?”
“Cái đó thì không có” Cổ Quân Nhi có chút sốt ruột: “Mẹ biết Thẩm Như Ý không? Cô ta hình như là bạn tốt của Thời Ngọc Minh. Mấy năm trước lúc con đi phá thai, cô ta vừa hay gặp phải con.”
“Trùng hợp như vậy?”
“Vâng” Cổ Quân Nhi hung hăng đáp: “Thật là xui xẻo. Sao mà hết lần này đến lần khác cứ bị cô ta bắt gặp vậy chứ? Hơn nữa cũng đã bảy tám năm rồi, cô ta còn có thể nhớ được mặt con, con cũng sắp sợ đến chết”
Trương Huệ hừ một tiến: “Sợ cái gì! Chẳng qua là nó gặp được thôi, có chứng cớ không? Không có chứng cớ thì đó là phỉ báng! Con yên tâm, lúc ấy mẹ cũng đã đút tiền xử lý tốt ở phía bệnh viện rồi. Bệnh án gì cũng rút hết, không ai biết con đi phá thai” .
“Nhưng mà mẹ, con… Con dẫu sao cũng không thể sinh con. Lần trước mẹ bảo con làm bộ mang thai ép cưới, nhưng Thời Ngọc Minh một mực kì kèo không chịu, con không còn cách nào, chỉ có thể làm ra vẻ bị cô ta tát cho một cái mà sảy thai. Hôm nay Đình Quân còn cảnh cáo con, nói con đừng có gạt anh. Con rất sợ anh tra được cái gì…” .
Trương Huệ nghe, suy tư một hồi, ngay sau đó đổ một điếu thuốc lá, ngậm vào trong miệng, nhả từng đợt khói: “Quân Nhi, con là con gái của mẹ, mẹ mang thai con cũng có thể gả cho Tôn Bảo trở thành bà chủ nhà giàu. Con trẻ tuổi, lại xinh đẹp như vậy, lại còn có mẹ ở phía sau giúp con, nhất định có thể thành công gả vào nhà họ Phong. Đến lúc đó, nhà họ Phong cùng nhà họ Thời đều nằm trong tay mẹ con chúng ta. Toàn bộ cái thành phố này đều phải nghe theo lời của chúng ta”.
Cố Quân Nhi siết chặt điện thoại, trong lòng vẫn có chút không yên: “Mẹ, mẹ nói con nên làm gì bây giờ?”
“Tình cảm của con và Phong Đình Quân dạo gần đây như thế nào?”
“Chẳng như thế nào.” Cố Quận Nhi giống như quả cầu da xì hơi vậy, xìu xuống: “Anh ấy đã lâu cũng không có về qua đêm, từ khi có đứa con hoang kia, hầu như ngày nào anh ấy cũng về nhà cũ ngủ” .
“Vậy trước tiên xử lí xong đứa con hoang kia đã rồi nói sau. Mẹ chỉ không rõ, một con nhãi con, làm sao lại có thể khiến cậu ta kiên quyết để bụng đến thế? Trương Huệ lại hút một hơi thuốc, nhả ra khói mù màu trắng: “Đúng rồi, lần trước nói con đi dò la vị trí nhà cũ từ cậu ta, có hỏi được gì không?”
Cố Quân Nhị cực kỳ ảo não: “Vẫn chưa..”.
“Con nắm chắc một chút” Trương Huệ nói: “Thời Ngọc Minh là mẹ ruột của đứa bé kia. Chúng ta phải nắm chặt thời gian. Nhanh chóng xử lý xong hai mẹ con kia, mau đi đăng kí kết hôn đi. Đến lúc đó bất kể Phong Đình Quân lật được nợ cũ gì nữa thì con cũng là bà Phong danh chính ngôn thuận rồi. Dù cậu ta có muốn li dị với con thì con cũng có thể có được một nữa gia sản của cậu ta!”
Cố Quân Nhị thở dài một cái: “Con cố gắng vậy”.
“Chỉ cố gắng không thôi không đủ. Con phải dùng một chút đầu óc nữa. Mẹ nói với con, đàn ông đều giống nhau, hoa trong nhà không bằng hoa dại ngoài đường. Trước kia Thời Ngọc Minh là hoa nhà, con là hoa dại, dĩ nhiên là thích con hơn. Bây giờ thân phận của con và cô ta trái ngược. Phong Đình Quân không có cảm giác mới mẻ, lạnh nhạt cũng là bình thường. Con cần thận trọng, chúng ta còn một cuộc chiến cam go phải đánh. Đừng để trước khi đánh trận mà mình đã rối loạn trận cước, biết chưa?”
Nghe Trương Huệ phân tích một phen, Cố Quân Nhi mới cảm thấy có chủ kiến.
Năm đó, cô ta có thể đến gần Phong Đình Quân, từng bước từng bước lấy được tín nhiệm của anh cũng may mà có mẹ mình bày mưu tính kế cho mình.
“Mę, con biet rôi!
“Biết là tốt. Mấy ngày nay trước mắt đừng có chọc cậu ta, để cho cậu ta thoải mái mấy ngày. Qua ít hôm nữa, con tự mình làm cơm mang đến công ty cho cậu ta, để cho cậu ta thấy con hiền huệ, cũng biết quan tâm”.
“Vâng”
Cúp điện thoại, Trương Huệ đứng ở bên bệ cửa sổ cho bay bớt mùi thuốc lá rồi mới trở lại phòng ngủ.
Tôn Bảo bị động tĩnh đánh thức, hết sức không vui cau mày: “Canh ba nửa đêm rồi bà còn làm gì thế?”
Trương Huệ lập tức đổi lại một điệu bộ tươi cười ôn nhu: “Gặp ác mộng thôi, không có sao”
“Nằm mơ thấy cái gì?”
“…Nằm mơ thấy Ngọc Minh” Trương Huệ nói: “Cô ta rất hung dữ, trách tôi không chăm sóc cho mẹ cô ta kĩ càng, muốn dùng dao giết tôi.”
“Nó dám?” Tôn Bảo nghiêm nghị quát lên: “Bây giờ ở nhà này tôi mới là người đứng đầu. Nó là cái thá gì? Dám động vào người của tôi?”.
Trương Huệ hài lòng, nằm xuống bên người lão ta, ôm cánh tay của lão ta, nhắm mắt lại: “Có ông che chở, tôi an tâm”
Lúc Thời Ngọc Minh về lại khách sạn Dung Thành, gõ cửa đã lâu cũng không có người đáp.
Vừa hay có người phục vụ đi ngang qua, Thời Ngọc Minh hỏi: “Xin hỏi, người trong gian phòng này đi ra ngoài rồi sao?”
Người phục vụ cũng không rõ lắm: “Cô không có số điện thoại của người này à? Gọi hỏi thử xem sao?”
Thời Ngọc Minh nhìn điện thoại một ci. Hơn một giờ sáng rồi, cô không biết có nên gọi điện thoại hay không? Chẳng may người đó đã ở nhà nghỉ ngơi, bây giờ cô gọi đến là quấy rầy người ta.
“Dùng vân tay của cô mở khóa đi. Ngón trỏ phải, tôi lập tức tới ngay” Tin nhắn của người ấy vẫn luôn tới đúng lúc như vậy.
Có điều, đã nhiều lần như vậy, Thời Ngọc Minh sớm đã quen với việc người nọ liệu sự như thần nên cũng không còn kinh ngạc quá mức nữa. Cô dùng ngón trỏ phải đè ở bên mặt nhận diện dấu vân tay, chỉ nghe một chuỗi âm thanh dễ nghe, cửa đã mở ra.
Người phục vụ cười nói: “Cô gái, hóa ra vân tay cô cũng có thể mở, vậy lúc nãy còn gõ cửa làm gì?”.
Thời Ngọc Minh hỏi: “Khách sạn các người dùng vân tay khóa cửa có phải phải ghi lại một lần thì mới có thể mở hay không?”
“Đúng vậy” Người phục vụ nói: “Nhất định phải ghi vào. Nếu không hệ thống làm sao ghi nhớ được thông tin để mở cửa? Cô à, trước đó chắc chắn cô đã ghi vào rồi, có khi là quên mất”
Cô không có ghi lại dấu vân tay. Cô nhớ rõ ràng, cho tới bây giờ cũng chưa từng ghi. Nhưng cửa này rõ ràng mở ra ngay trước mắt cô. “Thưa anh, anh có dấu vân tay của tôi hay sao?”
“Về rồi hãy nói” .
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, cùng người phục vụ cười một tiếng bày tỏ cảm ơn, sau đó đi vào trong phòng.
Đây là một gian sáo phòng, một phòng khách thật to, một phòng ngủ lớn và hai phòng ngủ nhỏ. Còn có cả một phòng làm việc.
Lúc này, trên ghế salon phòng khách có chút hỗn loạn, gối ôm cùng vải lót trên ghế nhắn nhúm lại, lưng ghế salon còn có áo sơ mi trắng của đàn ông cùng cà vạt màu xanh đen vắt ngang.
Cô do dự một chút, rồi mở đèn, bắt đầu dọn dẹp trong phòng.
Áo sơ mi cùng cà vạt đem giặt tay, treo lên dây. Ghế salon cùng bàn trà cũng dọn dẹp chỉnh tề. Thu dọn xong hết những thứ bừa bộn này, cô lại tắt đèn, chờ người kia trở lại.
Lại một hồi chuông mở khóa hệt như vừa rồi, cửa bị kéo ra.
“Tiên sinh”
“Ừ” Anh ta dường như rất thích ứng với bóng tối, cũng không có chút nào không quen, đi thẳng vào trong: “Hôm nay chơi vui chứ?”
“…Cũng được”
“Cũng được?” Tiên sinh cười khẽ: “Hôm nay Thời nữ hiệp của chúng ta đánh thật là mạnh tay, chẳng những thắng Phong Đình Quân, còn thu hoạch được một người theo đuổi..” .
Nói tới cái này, Thời Ngọc Minh vội vàng chối: “Không, không, không, đó không phải là người theo đuổi gì. Chẳng qua Trương Khải Hưng là bạn của Như Ý mà thôi. Đoán chừng là cậu ta thấy tôi có vẻ giống nữ sinh, cho nên chiếu cố nhiều hơn chút thôi.”
“Ngọc Minh”
“A?”
“Đàn ông đối với phụ nữ, không có chuyện vô duyên vô cớ chiếu cố, đều là muốn lấy được chút gì trên người cô ta hết cả thôi, cô biết chưa?”
Thời Ngọc Minh cắn môi, không lên tiếng. Trương Khải Hưng đối với cô có hảo cảm, cô có thể cảm giác được.
Có điều, tình hình của cô bây giờ, bất kể là về phương diện tình cảm hay là tình trạng sức khỏe, đều không cho phép cô mở rộng cánh cửa lòng, đi tiếp nhận một người xa lạ nào cả. Cho nên hôm nay, thái độ của cô với Trương Khải Hưng vẫn là trong lạnh lùng mang vẻ khách sáo, vẫn luôn duy trì một khoảng cách.
Chẳng qua là…. “Tiên sinh, anh đối với tôi cũng rất chiếu cố”
“U”
“Vậy anh… Muốn lấy gì từ trên người tôi? Tưởng nhớ với cổ nhân hay là lưu luyến với cái đã bỏ lo?”
“Đều có cả” Người nọ đi ngang qua bên người cô, ngồi xuống ở trên ghế salon: “Gặp con gái rồi?”.
“Ừ, gặp được rồi”.
Người nọ nói: “Vấn đề về quyền nuôi dưỡng có chút phiền toái. Phong Đình Quận rất xem trọng đứa bé này, không dễ đối phó, muốn giành được con thì cần hoa tâm tổn sức một phen, hơn nữa thời gian cũng không ngắn”.
Cái này, Thời Ngọc Minh đã có chuẩn bị tâm lý.
“Tiên sinh, tôi muốn hỏi anh một chút. Bây giờ tôi chỉ cần tới buổi tối là được, phải không? Ban ngày tôi có thể tự do hoạt động à?”
“Cô muốn tìm việc làm?”
“Đúng” Thời ngọc Minh nói: “Tôi phải chứng minh với quan tòa, tôi có công việc ổn định, tôi phải có được quyền nuôi con”