Chương 255: Đã từng có một người, đi qua số mệnh của cô
Thời Ngọc Minh như ở trong mộng tỉnh lại:”… Nói mò”
“Cánh tay Tiên Sinh cũng bị thương à?”Phong Đình Quân đã đoán ra: “Anh ấy là tay trái hay là tay phải?”
“Cũng thật trùng hợp, giống với anh” Phong Đình Quân lại hỏi: “Sao mà bị thương?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Anh ấy không chịu nói cho tôi biết”
“Vậy còn anh? Sao cánh tay của anh lại bị thương?”
“Tai nạn xe cộ”Phong Đình Quân nói: “Sau khi em ra nước ngoài, anh gặp tai nạn xe cộ, có chút nghiêm trọng nhưng bây giờ trên cơ bản không có vấn đề gì rồi.”
Thời Ngọc Minh gật đầu.
Nghe vậy dường như nhẹ hơn một ít so với vết thương củaTiên Sinh.
Cánh tay của Tiên Sinh cô đã từng len lén xem một lần, toàn bộ cánh tay đều biến dạng, cùng với nói không cẩn thận đụng bị thương, càng giống như là bị ai đó ác ý đánh đập vậy.
Mà thảm thương chính là đến bây giờ cô vẫn không biết cánh tay của Tiên Sinh bị thương thế nào.
Cái này dường như mãi mãi trở thành bí mật theo anh xuống mồ.
Giọng của Phong Đình Quândịu dàng chút: “Từ trong miêu tả của em,anh có thể đoán được đại khái, nguyên nhân Tiên Sinh không nói cho emanh ấy bị thương, chắc là sợ em lo lắng”
Thời Ngọc Minh khẽ nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới anh còn có thể nói chuyện cho Tiên Sinh, tôi còn tưởng rằng anh…”
“Tưởng anh làm sao?”
“.. Không có gì.”
Phong Đình Quân đạo: “Cho là anh hận anh ấy à?”
“Anh nói rồi đố kị là thật, thế nhưng anh không hận anh ấy.
Vào lúc em bất lực nhất, là anh ấy xuất hiện cứu vớt em. Nếu như không có anh ấy, nói không chừng bây giờ ngay cả cơ hội nói chuyện ở chỗ này chúng ta cũng không có. Từ góc độ nào đó mà nói, thậm chí anh hẳn là nên cảm ơn anh ấy”
Thời Ngọc Minh liếm liếm môi nói: “Cái này không liên quan đến anh, đây là chuyện của tôi và anh ấy, tôi với anh đã không còn quan hệ gì, anh không cần bởi vì tôi mà cảm ơn ai hết”
Phân rõ giới hạn, là điểm mấu chốt của cô.
Cho dù là Lục Danhhay là Phong Đình Quân, cô đều đối xử bình đẳng.
Cô là người có chồng, chồng của cô là Phong Đình Hồi, tên này còn là cô đặt.
Phong Đình Quân nghe ra xa cách trong lời nói của cô, cũng hết sức phối hợp:“Em tắm trước đi, anh ra ngoài”
Lúc Thời Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn anh, Phong Đình Quân đã đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, lại từ bên ngoài đóng kỹ cửa lại, cho cô đủ tôn trọng.
… Tôi tắm nhanh thôi”
Giọng nói của anh từ bên ngoài truyền đến, buồn buồn có chút mơ hồ:“Không nóng nảy”
Trong phòng tắm, nước nóng bốc hơi thành một mảnh khói mù mưa bụi, cô lấy tay sờ sờ nước trong bồn tắm, nhiệt độ vừa phải.
hơi nhíu lại, hai tay khoanh trước ngực, cô đã từng đọc qua ở đâu đó, tư thế ngủ này nói rõ người đó rất không có cảm giác an toàn.
Không biết có phải là cảm nhận được nhiệt độ của cô hay không, Phong Đình Quântừ từ tỉnh lại.
Anh hoảng hốt mấy giây yên lặng nhìn cô, trong mắt dường như có nghi hoặc: “Ngọc Minh?”
“Ừm, tôi tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi, đừng để bị lạnh”
… Phong Đình Quân cố sức xoa xoa thái dương, đầu đau muốn nứt ra, cuối cùng cũng khôi phục được lý trí: “Được”
. Tôi vê phòng ngủ trước đây”
Phong Đình Quân đột nhiên hỏi: “Trong phòng em dùng đốt tinh dầu gì vậy?”
Đốt tinh đầu?
Dưới tình huống có trẻ nhỏ, cô chưa bao giờ dùng tinh dầu.
“Chưa từng dùng gì cả”
“Thế nhưng trong không khí có một mùi rất dễ chịu, làm người ta buồn ngủ.”
Thời Ngọc Minhnói: “Chắc là anh làm việc lâu như vậy rất mệt mỏi, tắm rửa xong thì về đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm”
Phong Đình Quân chần chờ một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt tất cả vào trong bụng, thuận theo gật đầu: “Em yên tâm, anh tắm nhanh thôi, em đi nghỉ đi”
Thời Ngọc Minh gần như là chạy trốn về tới phòng ngủ.
Ban ngày còn tốt, cô có thể phân rõ Tiên Sinh cùng Phong Đình Quân, thế nhưng màn đêm vừa xuống, cô cũng có chút mê loạn.
… Quá giống.
Nếu như không phải là giọng nói khác nhau, sợ rằng cô thực sự sẽ nhận sai.
Nghĩ tới đây, ở trong đầu cô lại nhớ lại giọng nói củaTiên Sinh, vững vàng nhớ kỹ. Quãng đời còn lại dài như vậy, cô thực.
sự sợ ký ức sẽ bị năm tháng mài mòn, ngay cả chút giọng nói cuối cùng của Tiên Sinhcô cũng không bắt được.
“Mẹ?”“Thời Dươngmặc áo ngủ bò sữa nhỏ, dụi mắt từ trong phòng ngủ lộ ra một cái đầu: “Bố lại đi rồi à?”
“Không, bố con đang tắm”
Thời Dương lập tức thở dài một hơi: “Con còn tưởng rằng bố lại đi ra ngoài đánh người xấu, trước đây bố luôn là như vậy, đêm khuya lắm mới đến rồi lại đi, mẹ, đêm nay con muốn ngủ với bố có được không?”
Thời Ngọc Minh có chút bất đắc dĩ: “Ngày mai bố con còn phải làm việc, buổi tối cần nghỉ ngơi, bây giờ mẹ kể chuyện cổ tích cho con có được không?”
“Được” Thời Dương cực kỳ ngoan ngoãn: “Nhưng mẹ ơi, con chỉ muốn bố ngủ cùng con một ngày thôi, chỉ một ngày, sau này con đều ngoan ngoãn nghe lời, có được không?”
Đứa nhỏ ngoan ngoan, luôn luôn để cho côlà người làm mẹ thường cảm thấy rất hổ thẹn.
Cô thiếu Thời Dương một cái tuổi thơ hoàn chỉnh, càng nợ nó một gia đình hoàn chỉnh.
Trừ Tiên Sinhở cùng mấy tháng kia ra, gần như cậu bé không được hưởng qua một ngày tình thương của bố nào, cũng khó trách sau khi đứa nhỏ nhìn thấy bố lại dính người như vậy.
Thời Ngọc Minh giang hai cánh tay, ôm con trai một cái: “Thời Dương, con còn nhớ rõ bố không? Là bố mua cặp sách, mua lron Man cho con ấy”
“Nhớ kỹ ạ”Thời Dương gật đầu, có chút không hiểu nổi, chỉ chỉ cửa phòng tắm: “Không phải là bố đang tắm à?”
“Không đúng, đây là bố cũ, không phải là một ngư: Thời Dương ngẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút:“Mẹ, con có chút không phân rõ.”
Thời Ngọc Minh hơi có chút chua xót khổ sở.
Lúc đi ra nước ngoài, Thời Dương chỉ hơn năm tuổi, mà thời gian chung đụng vớiTiên Sinh lại quá ít, ấn tượng của đứa nhỏ với anh không sâu, mà tướng mạo Phong Đình Quân quá giống Tiên Sinh, đứa nhỏ không phân biệt được cũng là bình thường.
Cô chỉ là thấy đau lòng thay Tiên Sinh, giống như dấu vết anh tồn tại, theo thời gian trôi qua, trở nên càng lúc càng mờ nhạt rồi.
Đến cuối cùng, có phải chỉ có một mình cô còn nhớ được không?
Đã từng có một người, đi qua sinh mệnh của cô, đem tất cả cưng chiều yêu thương của mình cho cô, sau đó đi đến nơi xa xôi cũng không về được nữa.
Người có liên quan đếnTiên Sinh, còn có ai đây?
Côcoi như là một người, chú Hìnhân nhân coi như là một, còn có Chu Dương.
Nhưng bây giờ căn bảnkhông tìm được n Chu Dương, Chú Hình cũng mai danh ẩn tích, đoạn ký ức kia ngay cả người làm chứng cho cô cũng không có.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc nữa?”
“Không có, mẹ không khóc, con nhìn nhầm rồi”
Thời Dương muốn đưa tay sờ sờ vệt nước mắt trên mặt cô, mới vừa vươn tay đã bị một lực to lớn bế lên, cậu nhóc kia lại càng hoảng sợ, thế nhưng đợi đến khi thấy rõ người ôm mình thì vui mừng hét chói tai: “BốI”
“Suyt!” Phong Đình Quânnhỏ giọng nói: “Ðể em gái cùng bà ngoại ngủ.”
Thời Dương vội vã bịt miệng, dùng giọng khe khẽ hỏi: “Bố, hình như mẹ khóc…”
“Không có, mẹ con rất kiên cường, kiên cường hơn so với chúng ta tưởng tượng đấy”
Thời Dươnglay lay tay anh: “Bố, đêm nay bố có thể ở lại ngủ với con không?”
“Làm sao vậy, sợ à?”
“Không phải, con là đàn ông con trai, con mới không sợ!”Thời Dương cãi, bỗng nhiên lại ý thức được dưới sự kích động mình lại nói to, vội vã rụt cổ một cái nhỏ giọng nói: “Con chỉ muốn thể nghiệm lúc mở mắt tỉnh lại có bố ở bên cạnh là cảm giác gì thôi…”