Chương 249: Tôi có lý do để cứu con bé.
“Lục…”
Lục Danh nháy mắt với Minh Ngọc, ra hiệu cô đừng nói ¡ phải ký ở đâu?”
“Được rồi” Lục Danh ký tên xong, không nói câu nào bèn kéo Thời Ngọc Minh ra khỏi đồn cảnh sát.
Thời Ngọc Minh lại nhình thấy chiếc MV Augusta quen thuộc.
Một màu đen tuyền, vẻ ngoài hoang dã và hai thái cực được thể hiện rõ ràng trên chiếc xe này, tuy nhiên chiếc xe lại vô cùng tinh tế mà không hề có cảm giác mâu thuẫn nào.
Lục Danh đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm trong tay, nhẹ nhàng cười: “Cô làm sao vậy? Nhanh lên nào! Nếu có người bên trong phát hiện chúng ta không phải là vợ chồng thì cô không đi được đâu!”
Thời Ngọc Minh tay khệ nệ ôm chiếc mũ bảo hiểm: “Tổng giám đốc Lục, làm sao anh biết tôi đang ở trong đồn cảnh sát?
“Cô cho rằng tôi cũng giống như cô mỗi ngày trong đầu đều chỉ có người tiên sinh đó. Cô không biết xem tin tức sao?”
Lục Danh liếc Ngọc Minh một cái rồi hừ một tiếng nói: “Gan cô cũng to đấy. Tôn Bảo ngày hôm nay lại gây rắc rối rất lớn như vậy. Bao năm qua cô đã vất vả để gây dựng lại công ty.
Lần này thì ổn rồi, mọi chuyện đã kết thúc, Tôn Bảo không thể gây thêm bất cứ phiền toái nào nữa. “
Thời Ngọc Minh có chút thất vọng : “Có lẽ… Tôi không thích hợp quản lý công ty”
“Cô là một nghệ sĩ trời sinh”, Lục Danh nói với một giọng rất kiên quyết: “Tôi đã từng xem bộ nhẫn dòng Sao sáng mà cô thiết kế khi tôi còn ở Milan, thật sự khiến người khác thấy kinh động. Con người luôn có điểm mạnh và điểm yếu. Tài năng thiết kế trang sức của cô cao như vậy, có lẽ về phương diện khác nhất định sẽ hơi kém một chút, như vậy là sự công bằng của ông trời. Nếu không người khác làm sao có thể sống được với cô?”
Thời Ngọc Minh cảm thấy thích thú trước giọng điệu khinh khỉnh của Lục Danh. Trong lòng cô cũng hiểu rằng miệng của Lục Danh giống như rắn hổ mang chúa vậy, nhất định phải khiến người ta tức tối mà phun ra tuyết. Hôm nay, anh lại có thể nói ra những lời này để an ủi cô, điều này thực sự không phải là dễ dàng với anh.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm này của anh.
“Dù sao cũng cảm ơn vì anh đã đến đây hôm nay”
Lục Danh đội mũ bảo hiểm leo lên xe, anh bấm còi hai lần thúc giục cô: “Nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi, cô có thể đi cùng tôi đến một nơi”
“Ở đâu vậy?”
“Trên đường đi tôi sẽ nói.”
Thời Ngọc Minh không nói cũng không di chuyển.
Lục Danh nghiêng đầu nhìn cô thích thú: “Sao, cô không dám lên à? Sợ tôi lái xe quá nhanh?”
“Không có”, Thời Ngọc Minh nhanh chóng đội mũ bảo hiểm một cách thoải mái và ngồi lên đẳng sau xe máy của Lục Danh: “Tôi không sợ, anh đi càng nhanh càng tốt.”
Lục Danh nhếch miệng: “Cô đừng hối hận đấy”
“Tôi sẽ không hối hận…!”
Sau hơn ba năm, mà cũng gần bốn năm rồi, Thời Ngọc Minh mới một lần nữa cảm nhận được cơ thể mình dường như đang bay phía trước còn hồn phách đuổi theo phía sau lưng.
Lục Danh cưỡi xe máy chở cô len qua dòng xe đông đúc như làn nước hai bên đường. Chiếc xe máy màu đen giống như một con rắn khổng lồ linh hoạt, lao tới lui giữa hai làn đường rồi chợt rẽ một đường theo hình số 8, ngay lập tức một chiếc ô tô bị bỏ lại phía sau.
Bẻ lái lần cuối, chiếc xe dừng lại trước lối vào của núi Thanh Vân.
“Đây là…
“Núi Thanh Vân, cô đã từng đến đây chưa?” Lục Danh chỉ vào con đường bao quanh núi phía trước và hỏi cô một cách khiêu khích: “Cô có dám đánh cược một ván không?”
“Anh muốn đánh cược gì?”
“Định mệnh”, Lục Danh nói: “Thời Ngọc Minh, cô đã sống quá mệt mỏi rồi, tôi chỉ nhìn thôi cũng đã biết là mệt. Nếu không phải Thẩm Như Ý nói, tôi cũng không biết cô trở về lần này lại là vì một đứa trẻ. Lần trước vì cứu con trai mà cô phải dây dưa với Phong Đình Quân. Lần này lại là vì một đứa trẻ không có chút quan hệ máu mủ gì với cô sao? Cô là Nữ Oa sao? Trẻ con trong thiên hạ này tất cả đều là con của cô ư?”
Thời Ngọc Minh sững sờ một lúc mới đáp lại: “Như Ý đã nói gì với anh?”
“Đồ ngốc Thẩm Như Ý này chỉ cần một ly rượu thôi, mọi chuyện cô ấy đều kể ra hết.”
Thời Ngọc Minh cởi mũ bảo hiểm và nhảy xuống xe: “Thời Nguyệt thì khác. Tôi có lý do để cứu con bé”
Lục Danh giễu cợt: “Còn có lý do gì? Cô có giao tình gì với cha mẹ con bé sao? HoắcTuân thì là kẻ cặn bã, còn cô gái kia thì là người mẹ vô trách nhiệm, cô ta sợ phải trả tiền chữa bệnh mà đem bỏ đứa bé đi. Cô ta cũng biết chọn địa điểm đấy, hết lần này tới lần khác mang đứa trẻ đặt trước cửa nhà Thẩm Như Ý. Như vậy là sao? Là muốn Hoắc Tuân kia cảm thấy hạnh phúc khi được làm cha sao? “
Núi Thanh Vân ở ngoại ô cách khá xa thành phố. Bây giờ đang là thời tiết tháng mười hai, gió trên núi vẫn còn hơi lạnh.
Gió thổi làm mái tóc Ngọc Minh có chút rối nhẹ, cô lấy tay vén gọn lại sau tai: “Tôi sẽ không làm phiền tới anh ta và Như Ý, đừng lo lắng, tôi có thể tự mình chăm sóc cho Thời Nguyệt”
“Chăm sóc cái quái gì! Trước tiên cô hãy chăm sóc tốt cho bản thân đi đã! Nhân tiện, tôi hỏi cô, công ty của cô định tính thế nào? Có muốn tôi…
Thời Ngọc Minh chen lời, dứt khoát từ chối: “Không”
Lục Danh bực bội, hai tay chống nạnh rồi trịch thượng nói với nàng: “Tôi còn chưa nói xong!”
“Tôi biết anh sẽ nói gì”
“Vậy rồi sao, định để cho nhà cậu của cô quét sạch mọi tâm huyết của bố cô sao?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Đương nhiên là không”
“Vậy cô còn có cách nào khác sao? Cô bây giờ thậm chí ngay cả vốn cũng không có không phải sao? Cô có biết Phong Đình Quân đang đàm phán hợp tác với các nhà cung cấp đá quý châu Phi và anh ta sẽ độc quyền đá quý đến từ châu Phi trong tương lai!” Lục Danh nghiến răng bực tức: “Phong Đình Quân quả thật có thể làm tất cả, không chừa bất cứ con đường nào để người khác sống sót. Nhưng may mắn thay, tôi nghe nói mấy tên châu Phi tính khí rất kỳ quái.
Hợp tác với bọn họ thì phải chọn một người đã lập gia đình, cũng thật là kỳ lạ…”
Tinh tỉnh tinh!
Tiếng điện thoại báo tin nhắn vang lên.
Thời Ngọc Minh gần như giật nảy mình.
Một sự phản xạ có điều kiện.
Trong xã hội hiện nay, có đủ các loại phần mềm để liên lạc với nhau nên rất ít người dùng tin nhắn điện thoại. Nếu có thì chắc chắn chỉ có một người gửi tin nhắn thế này, chỉ có người tiên sinh đó mà thôi.
Ngọc Minh cầm điện thoại chừng như không dám mở ra.
Lục Danh còn đang rất hăng máu khi phàn nàn về Phong Đình Quân sống thất đức, đột nhiên thấy cô có vẻ hơi kỳ lạ lập tức quay người qua hỏi: “Cô làm sao vậy? Đây là điện thoại di động chứ không phải lựu đạn. Cô sợ đến vậy sao?” Ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không dám? “
“Tôi…
“Được rồi, để tôi xem giúp cô” Lục Danh không nhịn được.
rút luôn điện thoại ra khỏi tay Ngọc Minh, dùng luôn vân tay của Ngọc Minh mở khóa. Nhưng vừa nhìn vào màn hình lông mày anh lập tức cau lại.
Thời Ngọc Minh cảm giác như hơi thở của cô đang ngừng lại, yên lặng mà chờ đợi.
Lục Danh đặt lại điện thoại vào tay cô, có chút giễu cợt: “Tôi còn tưởng cái gì ghê gớm lắm…”
Thời Ngọc Minh trong lòng suy đoán trong: “Tin nhắn…từ bệnh viện tới sao? Xét nghiệm không khớp ư? Hay là…”
“Không phải, cô có món hàng chuyển phát nhanh vừa đến, cô sử dụng mã này để đi nhận hàng” Lục Danh cảm thấy chán không nói nên lời: “Tư duy của nghệ sĩ các cô là vậy sao? Bệnh viện muốn thông báo cho cô thì người ta cũng gọi điện thoại chứ? Gửi tin nhắn ư? Ai mà có thời gian làm vậy…”
Đúng vậy.
Lần gần đây nhất, khi người kia đột nhiên đổi ý không muốn hiến tạng, bệnh viện đã gọi điện thông báo cho cô.
Chẳng có lý gì khi lần này lại gửi tin nhắn cả.
Chuyển phát nhanh…
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt: “Tổng giám đốc Lục, tôi có chút việc gấp phải về trước. Hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi đi, lần sau tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm”
Nói xong, cô vội vàng trả lại chiếc mũ bảo hiểm trên tay cho Lục Danh rồi giơ tay bắt taxi.
Nhưng ở đây là dưới chân núi, cách xa đường cái, đừng nói tới taxi ngay cả xe riêng có khi cũng không thấy luôn.
Lục Danh tò mò hỏi: “Chuyển phát nhanh gì mà quan trọng “Đối với tôi nó rất quan trọng.”
“Có liên quan tới tiên sinh đó?”, Lục Danh ngập ngừng hỏi: “Anh ta để lại đồ gì cho cô sao?”.
Môi Thời Ngọc Minh mím chặt, im lặng một lúc lâu rồi gật đầu: “Cho là vậy đi”
“Vậy thì cô cũng không cần phải vội vàng đi lấy như vậy.
Dù sao, những món đồ đó luôn được bảo quản ở điểm chuyển phát nhanh. Khi nào cô quay về thì đến lấy là được rồi”
Thời Ngọc Minh sốt săng không đợi được nữa, vẻ mặt có chút hoảng hốt lo lắng chờ xe bên đường. Đợi một lúc lâu rồi mà không có xe, nước mắt chực trào ra.
Rốt cục, Lục Danh cũng mềm lòng rồi thở dài nói: “Đi thôi, tôi đưa cô trở về lấy”
Cô quay đầu lại trong mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh: “Có được không?”
“Được rồi, không cần lằng nhằng như vậy, mau lên xe đi.
Đường từ đây về đây kẹt xe lắm. Dù đi taxi cũng mất nhiều thời gian, đi xe máy sẽ linh hoạt hơn. Đi thôi: Thời Ngọc Minh nhanh chóng đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe.
Trên đường trở về, Lục Danh và chiếc xe MV Augusta dường như đều cố hết tốc lực , rẽ vào một đướng tắt nhỏ là có thể tới ngay điểm chuyển phát nhanh.
Thời Ngọc Minh suýt đụng phải người khác khi anh ta nhảy xuống xe, may mắn thay, Lục Danh tay mắt lanh lẹ tóm lấy cô và nói: “Cô vội vàng làm gì, cẩn thận một chút đi!”
Thời Ngọc Minh hoảng sợ gật đầu rồi lao thẳng vào phòng.
Vài phút sau, cô bước ra cầm một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật, có kích thước tương đương mộ thùng táo lớn. Cô cố hết sức, chật vật lắm mới mang được, xem ra trọng lượng không hề nhẹ. Lớp giấy bọc bên ngoài của kiện chuyển phát nhanh vẫn còn nguyên.
Lục Danh nhìn lướt qua đại khái, trên đó vẫn còn vài cái nhãn, tất cả đều bằng tiếng Anh. Đó hẳn là những dấu được dán lên khi chúng đi qua hải quan.
“Đồ từ nước ngoài gửi về sao?” Lục Danh tự hỏi, “Thẩm Huệ không phải nói rằng tiên sinh đã chết ở Trung Hải sao?
Anh ta hoàn toàn không ra nước ngoài, vậy làm sao anh ấy có thể gửi đồ từ nước ngoài về?”