Chương 297
Thời Ngọc Minh hít một hơi.
“Thật sự, thứ này thực sự quá lợi hại, so với bất kỳ loại thuốc nào hay là loại dầu nào đều mạnh hơn gấp trăm lần!”
Thẩm Như Ý xoa xoa vùng thắt lưng đau đớn: “Đã bảy tám ngày rồi, mà vẫn còn làm đau tớ. Đúng vậy tớ nhắc nhở cậu trước, lát nữa quay về tớ sẽ ném rượu huyết hươu này đi, càng xa càng tốt!”
Thời Ngọc Minh chạm chạm vào mũi của mình, thở ra một hơi đầy sự vui mừng.
“Ngọc Minh, làm sao mà cậu biết được rượu huyết hươu?
Lế nào là tên cặn bã đó..” Vừa nói, thì vẻ mặt của Thẩm Như Ý ngay lập tức thay đổi, xắn tay áo lên muốn chạy ra ngoài: “Tên cặn bã to gan quá đấy! Hại tớ trước kia còn nghĩ thương xót khi anh ta là làm việc như một cỗ máy, lần này tớ trở về phải giáo huấn cho anh ta một bài học”
Động tác mạnh, ảnh hưởng đến cơ thắt lưng, Thẩm Như Ý đau đớn còn chưa đi được hai bước thì liền ngồi xổm ngay xuống.
Thời Ngọc Minh vội vàng đi tới đỡ cô ấy ngồi lên ghế sô pha: “Người phụ nữ hào hiệp, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, không phải là anh ấy”
“Vậy thì là ai2” Đôi mắt của Thẩm Như Ý mở to tròn: “Bác sĩ Trần?”
“Không phải, không phải, không ai cả, tớ chỉ vừa mới nghe nói về nó, nhân tiện muốn hỏi cậu thôi.”
Thẩm Như Ý cuối cùng vẫn là dễ lừa, cũng không có tiếp tục truy cứu: “Nhưng mà dù sao thì đồ vật này cậu đừng có động vào, tớ là người từng trải, tớ nói cho cậu nhá, cái này chỉ cần một chén thôi, là như mãnh hổ xông ra ý, hai chén thì, là con rồng trong chiến đấu luôn, nếu như là ba chén thì…”
“Ba chén… thì như thế nào?”
Thẩm Như Ý nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nhưng mà lại không nghĩ ra tính từ nào để miêu tả: “Tớ nghĩ rằng nếu như không có người khác giới ở bên cạnh, thì người này có lẽ là phát điên lên rồi”
“Nếu như có thể chịu được thì sao?”
“Nói đùa đó, loại đồ này, không thể nào có người chịu được. Chị à, khả năng tự chủ của em đã là đỉnh cao lắm rồi, nhìn đàn ông như đống rác rưởi, thì vẫn cứ không chịu được”
Thẩm Như Ý vỗ ngực, nói vô cùng chắc chắn.
Thời Ngọc Minh gật đầu.
Cô có lẽ biết nguyên nhân tại sao tối hôm qua Phong Đình Quân không qua đêm ở nhà.
Bởi vì cũng là sợ bản thân không kiềm chế được, mà làm tổn thương cô đúng không?
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến cảnh tượng tối ngày hôm qua, cô đã coi Phong Đình Quân là tiên sinh, mà anh cũng rất cố gắng diễn trở thành tiên sinh.
Anh nói rằng anh bằng lòng làm người thay thế, nhưng mà đó mới chỉ là đêm đầu tiên, anh lại giống như một trăm phần trăm vậy.
Ngay cả khi cô đã quá quen thuộc với tiên sinh, cũng không thể phán đoán ra được, càng không thể kìm chế cảm xúc của chính bản thân mình.
Rốt cuộc là do bản thân quá nhớ tiên sinh, hay là bởi vì dù sao anh và tiên sinh cũng là anh em, gen di truyền của hai người lại rất giống nhau?
Cô hơi thất vọng về bản thân mình.
Bản thân nghĩ rằng rất yêu tiên sinh, cả đời này sẽ không bao giờ quên anh ấy, nhưng mà lại thật sự dễ dàng khi coi một người đàn ông khác trở thành anh ấy, hết lần này đến lần khác, thật sự là có chút vô ích.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu như tác dụng của rượu huyết hươu thật sự quá mạnh như vậy, vậy mà đêm hôm qua Phong Đình Quân đã lại chạy ra ngoài, đi tìm ai?
Cố Quân Nhị, hay là… những người phụ nữ khác?
Với địa vị quyền lực như vậy, căn bản là không thiếu phụ nữ nào hết. Chỉ cần một lời nói của anh ta, có thể có hàng ngàn phụ nữ cướp đoạt đánh nhau để muốn leo lên giường của anh ta.
Cái này, không liên quan đến cô.
Tỉng tỉng…
Tin nhắn văn bản đến.
[Mặc quần áo ẩm ướt không tốt cho sức khỏe đâu, tôi đã cử người giao quần áo tới rồi, em nhớ thay đi.] “Ai đó, ai đó?” Thẩm Như Ý nghiêng người xem: “Sao mấy năm nay vẫn có người gửi tin nhắn đến nói chuyện? Ngoại trừ tiên sinh thì tớ không thấy người thứ hai… tớ đi, giọng điệu trong tin nhắn này giống với tiên sinh? Nào, có ma ám sao? “
Thời Ngọc Minh quay lại, liếc nhìn số điện thoại trên hộp thư đến của mình: “Không phải bị ma ám, là Phong Đình Quân”
“Phong Đình Quân? Tại sao anh ta lại học tiên sinh gửi tin nhắn?”
“Bởi vì……
Cửa văn phòng đột ngột gõ.
Người trợ lý trước cửa và nói: “Tổng giám đốc Thời, có một phụ nữ tên là Trần Quân Ninh đưa cho cô cái này”