Chương 80: Hai người bọn họ cả đời này cũng không có khả năng
Trương Huệ mặt lạnh: “Mắt con, lá gan mày không nhỏ đâu.”
“Không dám, bà quá khen ngợi rồi. Tôi chỉ là một trợ lí mà thôi, làm sao dám mạnh miệng với bà chứ” Vincent cất giọng gọi một tiếng: “Thư kí Lâm, mang hai ly cà phê tới đây”.
Anh ta lại quay đầu nói với Trương Huệ: “Thưa bà, cô Cổ, hai người nếu như muốn chờ thì chờ ở phòng tiếp khách đi vậy. Cà phê và điểm tâm tôi sẽ chuẩn bị cho hai người thỏa đáng, tôi cũng còn việc phải làm, không tiếp hai người được”
“Đứng lại!” Trương Huệ gọi anh ta lại: “Anh lại đây, tôi có câu hỏi muốn ỏi anh”
Vincent không có cách nào, chỉ có thể đi tới, đứng yên cách Trương Huệ không xa: “Xin mời bà hỏi”
Trương Huệ nháy mắt cho Cố Quận Nhi, Cố Quân Nhi lập tức hiểu ý, nói: “Mẹ, con đi vệ sinh”
Trương Huệ gật đầu một cái, ý bảo cô ta đi nhanh.
Vincent có chút nghi ngờ, cau mày muốn nhìn xem thử Cố Quân Nhi đi đâu, nhưng rất nhanh liền bị giọng nói chói tại của Trương Huệ kéo trở lại: “Cậu làm cái gì thế? Con gái tôi đi đến phòng vệ sinh cậu cũng muốn đi theo à?”
Vincent vội vàng thu hồi tầm mắt: “Không có, tôi chỉ là sợ cô Cố không biết nhà vệ sinh ở hướng nào, muốn chỉ đường cho cô ấy mà thôi.”
“Hừ, làm bộ hảo tâm à? Tôi hỏi cậu, Tổng Giám đốc Phong của các người có phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không?”
Bên này, Trương Huệ giữ chân Vincent, Cố Quân Nhi vòng một vòng, từ phía sau trở lại vị trí làm việc của Vincent ở cách đó không xa, mở ra trang mạng thương mại, nhanh chóng xem ghi chép đơn đặt hàng.
Sữa bột, tã giấy, đồ chơi trẻ con…
Thật giống như mẹ nói, tất cả đều có.
Địa chỉ nhận hàng của tất cả những thứ này là…
Cố Quân Nhi nhớ kĩ địa chỉ này, nhưng vẫn không yên lòng, lại dùng điện thoại di động quay lại, lúc này mới lén lút chuồn khỏi chỗ làm việc của Vincent, lại đi một vòng trở lại.
Lúc cô ta về, Vincent đã bị Trương Huệ hỏi đến phát phiền, mặt đầy vẻ kiềm chế.
Trương Huệ đối mặt với Cố Quân Nhi, trong lòng biết đã thuận lợi, liền đứng lên, nói: “Được, nếu Tổng Giám đốc Phong của các người hôm nay không có ở đây, vậy tôi làm khó một trợ lý nhỏ nhoi như cậu cũng chẳng để làm gì. Như vậy đi, chờ cậu ta về, nói cậu ta gọi điện thoại cho tôi, cậu làm cái này được chứ?”
Cuối cùng cũng kết thúc…
Vincent như trút được gánh nặng: “Được, cái này tôi làm được”
Trương Huệ gật đầu một cái, dẫn theo Cố Quân Nhi rời khỏi tập đoàn Phong Khởi.
Hai mẹ con vừa ra khỏi cửa công ty, Cố Quân Nhi liền không kìm chế được nữa, trong lòng mừng rỡ như điện: “Mẹ, con chụp được địa chỉ nhà cũ rồi”
Trương Huệ khinh miệt nhìn cô ta một cái: “Xem tiền đồ của con kìa, chỉ có được mỗi cái chuyện cỏn con thế này thôi à?”
“Dạ, dạ, dạ, chỉ cần mẹ ra tay, cũng chưa có chuyện gì không làm được.” Cố Quân Nhi cắn răng, lạnh lùng nói: “Chỉ cần con nhãi con kia không còn, Thời Ngọc Minh không hận anh ấy chết mới là lạ! Hai người bọn họ cả đời này cũng không có khả năng ở bên nhau nữa”
Trương Huệ cũng đồng ý: “Nếu lấy được địa chỉ rồi, vậy chúng ta cũng phải mau sớm hành động thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng” .
“Mẹ, mẹ nói chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Làm gì là làm gì?” Trương Huệ nói: “Đương nhiên là phải cho Thời Ngọc Minh chính mắt nhìn thấy con gái cô ta chết thảm, như vậy mới coi là hả giận!”
Hai giờ sai, hai người đón xe đi đến nhà cũ của nhà họ Phong.
Hôm nay mưa, có điều ở trong vườn f oa ngoài nhà cũ có một cái đình nhỏ, người quản gia già đang ôm Minh Nguyệt chơi ở trong đình.
Bé con rất hoạt bát, luôn đưa tay ra nghịch nghịch con thú bông trong tay người quản gia già, cười khanh khách, mới cười lên, trên mặt hiện lên hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Đồ con hoang này dáng dấp thật giống Thời Ngọc Minh, chẳng trách Đình Quân yêu con nhãi con này như vậy?” Cố Quân Nhi làu bàu một câu.
Trương Huệ liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Bây giờ gọi điện cho Thời Ngọc Minh, gọi nó đến”
“Mẹ, chỗ này còn có một lão quản gia già, chúng ta muốn đụng đến đứa con hoang kia, thì ông già kia làm sao? Nếu như ông ta thấy được, nhất định sẽ nói với Phong Đình Quận”
Trương Huệ nói: “Con yên tâm, mẹ tự có cách”
Vừa nói, mụ ta vừa lấy từ trong túi xách ra một cái, màu sắc cùng kiểu dáng giống hệt cái trên nôi trẻ sơ sinh.
“Một lát nữa con tìm cơ hội, đổi cái bình sữa này là được”
“Mẹ, bình sữa này… Có độc?”
Trương Hệ nói: “Hạ độc? Con không sợ cảnh sát bắt à?”
“Vậy phải giết con nhãi con kia thế nào chứ..”
“Con nhãi con kia mới ra đời không tới một tháng, dạ dày rất non nớt” Trương Huệ nói: “Trong này có rượu nồng độ cao, trong suốt giống như nước, không nhìn ra”
Thời Ngọc Minh ngủ trưa một hồi, có điều ngủ không yên.
Trong hành lang bên ngoài có một đôi vợ chồng son, bé con trong ngực đang khóc nháo không thôi. Mặc dù phòng bệnh có tác dụng cách âm nhưng không biết có phải là cô mới sinh Minh Nguyệt xong không bao lâu hay không? Mà vừa nghe tiếng trẻ con khóc, trong lòng liền phát hoảng.
Thẩm Như Ý buổi chiều còn có việc. Cô nói Thẩm Như Ý đi về trước. Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn có một mình cô.
Cô do dự một lúc lâu, rồi vẫn có chút không quá yên lòng, liền miễn cưỡng xuống giường, nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh ra.
Đứng ở ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, ôm đứa bé trong ngực, đứa bé đang oa oa khóc lớn. Nhưng đàn ông căn bản không biết cách dỗ con, gấp đến muốn vò đầu bứt tai.
Thời Ngọc Minh đi tới, hỏi nhỏ: “Mẹ của đứa bé đâu?”
Người đàn ông trẻ tuổi có chút ngượng ngùng: “Cô ấy đi làm kiểm tra, bé không thấy mẹ sẽ khóc. Ồn ào đến cô, xin lỗi nhé, tôi đưa bé đi đến chỗ xa xa chờ”
Thời Ngọc Minh gọi anh ta lại: “Không thể để cho con nít khóc mãi như vậy được. Anh nghe xem, giọng bé cũng muốn khán rồi”
“Nhưng mà tôi cũng không biết con thế nào, cho bú sữa cũng không bú, ôm con dỗ cũng không dùng được.”
Thời Ngọc Minh tiến lên phía trước, đại khái nhìn một chút, liền nói: “Anh xem có phải là bé đi tiểu ướt nên thay tã rồi không?”
Người đàn ông vội vàng ngồi xuống trên ghế nghỉ, nhìn một cái, thật đúng là đi tiểu ướt tã phải thay rồi. Mà bình thường anh ta đều bận rộn công việc, chăm sóc trẻ sơ sinh đều là vợ làm. Anh ta khoa tay múa chân một hồi lâu cũng không biết làm sao thay được.
Thời Ngọc Minh nhìn không được, nói: “Để tôi làm cho”
Người đàn ông như được tha bổng: “Cái này… Thật xin lỗi làm phiền cô rồi”
“Anh xem nè” Thời Ngọc Minh thuần thục giúp đứa bé thay tã khô, dạy anh ta làm từng bước từng bước: “Chỗ này có một chỗ để dính.”
Người đàn ông cẩn thận nhìn, trong nháy mắt hiểu ra: “Hóa ra là như vậy à?”
“Đúng, thật ra thì cũng không khó” Thời Ngọc Minh cười khẽ, giúp đứa bé thay tã xong, trầm giọng nói: “Anh là bố của đứa bé, thật ra thì cũng nên học chăm con, không thể cái gì cũng ném cho vợ anh được”
Người đàn ông gật đầu liên tục: “Vâng, lần này tôi cũng ý thức được, chăm con thật rất mệt mỏi. Cảm ơn cô, thật cảm ơn cô”
“Không sao, không có chi?
“Tôi thấy cô cũng còn trẻ tuổi, sao có thể chăm sóc con nít quen tay như vậy được chứ?”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Tôi đã là mẹ của hai đứa bé rồi”.
Người đàn ông có hơi giật mình: “… Tôi nhìn cô, còn tưởng rằng cô mới hơn hai mươi tuổi chút thôi. Lỗ mãng hỏi một chút, cô bị bệnh gì thế? Có phải giống vợ tôi là trầm cảm sau sinh không?”
“… Ung thư phổi”
“A?” Người đàn ông cũng kinh sợ, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
Thời Ngọc Minh khẽ cười một cái, lãnh đạm nói: “Anh không có nghe lầm đầu, tôi bị ung thư phổi”
Người đàn ông sắc mặt lúc đó lúc trắng, không biết nên nói cái gì.
Anh ta lại để cho một người mắc bệnh ung thư giúp con mình thay tã, thật là…
“Không có sao, anh không cần để trong lòng. Con gái nhỏ của tôi cũng vừa mới sinh một tháng, cũng không lớn hơn con anh là bao, tôi cũng chỉ thuận tay giúp thôi.
“… Thật xin lỗi, tôi không biết…”
“Tôi nói hết rồi không có sao”
Người đàn ông hỏi: “Vậy chồng cô đâu? Không ở cùng với cô sao? Chuyện lớn như vậy mà, anh ta đâu?”
“Chúng tôi… Đang chuẩn bị làm thủ tục ly dị rồi.”
Người đàn ông một lần nữa kinh sợ.
Vừa mang bệnh ung thư, đứa bé mới vừa ra đời lại đang làm thủ tục ly dị?
Người đàn ông lần này hoàn toàn cứng họng.
Thời Ngọc Minh thế nhưng không có gì, còn phất phất tay cùng bé con; “Không có chuyện gì thì tôi đi vào trước, bé có cần gì anh cứ gối tôi.”
“… Được, được.”
Thời Ngọc Minh trở lại trong phòng bệnh, vừa vặn nghe tới điện thoại di động đổ chuông.
Cô đi tới nhìn một cái, là một số xa lạ.
Cô bắt máy: “A lô?”
“Thời Ngọc Minh, muốn gặp con gái có một lần cuối cùng không? Vậy thì tới đường Phượng Hà, số 117, nếu tới chậm thì thứ cô nhìn thấy có thể chính là thi thể của con bé rồi”