Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218: Giấc Mộng

Hoa Như Ngọc nói xong những thứ cần nói, lập tức quay trở về bàn làm việc viết đơn từ chức, ngồi chờ lệnh đuổi người từ Phong Đình Quân. Mà trong lúc đó, vị tổng giám đốc lại qua loa kết thúc cuộc họp, nhanh chóng lật tư liệu ra xem. Quả nhiên, toàn bộ đều là sản nghiệp thuộc về nhà họ Phong.

Có bản hợp đồng cao tầng, có quặng mỏ được khai thác, có cả khu nông nghiệp cùng vài thứ vụn vặt khác, toàn bộ do Tôn Bảo cướp đoạt hiện tại đều được trả lại nguyên vẹn, chẳng hề sứt mẻ chút nào. Mà tên trên hợp đồng lại là cái tên vô cùng quen thuộc, Thời Ngọc Minh.

Ba chữ này vừa đập vào mắt, trái tim Phong Đình Quân liền cảm thấy đau nhói. Anh đem toàn bộ tư  liệu gạt sang một bên, chậm rãi đặt tay lên lồng ngực.

Thời Ngọc Minh…

Hơn ba năm, anh đã cố gắng không nghĩ đến cái tên này nữa. Trí nhớ của anh vĩnh viễn dừng lại ở đoạn kí ức cùng Cố Quân Nhi triệt để cắt đứt mọi thứ, đoán ra tai nạn giao thông vào sáu năm về trước, điên cuồng chạy đi tìm Thời Ngọc Minh, muốn gai đình bốn người sống qua những tháng ngày vui vẻ.

Mà mọi chuyện về sau, anh đều không nhớ rõ. Chú Hình nói anh xảy ra tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, suýt chút nữa thì mất mạng. Mà Thời Ngọc Minh vào thời điểm đó đã dắt bọn nhỏ ra nước ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của anh. Tình cảnh xảy ra so với tai nạn năm đó, giống y như đúc.

Anh trầm mặc, cố gắng xóa bỏ hình ảnh người phụ nữ này ra khỏi đâu. Phong Đình Quân nhấn số trên điện thoại, liên lạc với Như Ngọc.

“Nói với bộ phận tài vụ tôi không có thời gian ký hết một đống văn kiện như vậy, bọn họ cứ xử lý như bình thường là được”

Như Ngọc lần hai bước vào văn phòng, ôm chồng văn kiện ra ngoài. Trong lòng cô vô cùng uất ức, rõ ràng đây đều là những thứ vô cùng quan trọng, tổng giám đốc Phong còn chưa kịp để cô nói hết liền muốn đuổi việc.

“Khoan đã, cô bảo tuần sau mình hết thời gian thử việc rồi đúng chứ?”

“Đúng vậy. Tổng giám đốc Phong, chuyện này anh không thể trách tôi được”

“Ừm, tôi “Vậy…tôi có thể tiếp tục ở lại làm việc sao?”

Trong lòng Như Ngọc mong mỏi nhưng những lời tiếp theo của Phong Đình Quân đã đánh gãy ảo tưởng của cô.

“Tôi sẽ nói chuyện với bộ phận tài vụ, ba tháng này sẽ kết lương cho cô bằng với mức lương chính thức, ngoài ra bồi thường thêm nửa năm tiền lương, đủ cho cô xoay sở mấy.

tháng tiền nhà. Còn chuyện gì nữa không?”

Phong Đình Quân thấy Như Ngọc vẫn không nhúc nhích liền nhíu mày nghiêm giọng.

“Không còn gì nữa ạ”

“Vậy cô ra ngoài đi”

Như Ngọc tức giận đi thẳng tới phòng tài vụ, đem toàn bộ văn kiện đưa trở lại. Sau đó, cô nhanh chóng đưa thư từ chức đến phòng nhân sự. Cái tập đoàn này, một giây cô cũng không muốn ở lại!

“Chú Hình”

Hết giờ làm việc, Phong Đình Quân nhận được cuộc gọi từ ông Hình. Tâm tình đối phương hôm nay dường như vo cũng tốt.

“Tối nay ghé chỗ chú dùng bữa đi. Hôm nay vừa ra ngoài câu, kết quả ngoài mong đợi”

“Vâng”

Làm việc liên tục ba bốn ngày, cho dù là thần thánh cũng không chịu nổi. Thư ký hiện tại đã nghỉ, vẫn chưa kịp tuyển người mới, anh quyết định gọi xe. Không biết do đối phương lái xe qua tốt hay ngày hôm nay vô tình nhìn thấy cái tên quen thuộc mà Phong Đình Quân chậm rãi ngủ thiếp đi, chìm vào giấc mơ dài.

Trong mơ, anh đứng giữa không gian thơ mộng xinh đẹp, bầu trời đem an tĩnh, ở giữa là cái cây lớn nở đầy hoa, từng cánh hoa dịu dàng rơi xuống, giống như muôn vàn bông tuyết xinh đẹp. Thời Ngọc Minh mặc chiếc đầm hoa, đứng dưới tán cây, nở nụ cười.

Két!

Tiếng phanh xe gấp gáp khiến Phong Đình Quân giật mình tỉnh giấc, tài xế không ngừng cúi đầu xin lỗi.

“Thật ngại quá, giờ tan tâm không những kẹt xe mà ban nãy còn bị chiếc taxi khác chen ngang, suýt chút nữa xảy ra tai nạn rồi. Tôi buộc phải bóp kèn để nhắc nhở”

Phong Đình Quân khoát tay, ra hiệu không có chuyện gì.

“Nếu anh không ngại, tôi đi đường tắt nhé? Tôi biết một con đường khá thông thoáng, tiết kiệm được không ít thời gian”

“Đường tắt?”

“Đúng vậy! Tôi thuộc nằm lòng mấy con đường ở thành phố Hòa Văn này đấy. Bằng không sao có thể hành nghề lâu thế được!”

“Được. Chạy nhanh một chút, tôi không có thời gian.”

“Được, được hết”

Xe rẽ vào một con đường nhỏ, quả thật đúng như tài xế nói, nơi này khá rộng rãi lại chẳng hề bị kẹt xe.

“Ban nấy anh nói, anh rất rành đường xá thành phố Hòa Văn?”

“Đúng rồi, tôi y như cái bản đồ biết di chuyển. Cho dù anh dò đường bằng định vị cũng không nhanh bảng tô chở đi đâu”

“Vậy anh có biết chỗ nào ở thành phố có một cái cây rất lớn, tán cây rộng đến mức tưởng chừng che khuất cả bầu trời.

Hơn nữa, hoa nở màu trắng, nhiều vô số kể không?”

“Hoa màu trắng? Có giống như hoa đào không?”

“Tôi không rõ, chỉ biết cánh hoa khá mỏng, màu trắng đặc biệt xinh đẹp”

“Vậy thì không có rồi. Cái cây lớn như vậy, ắt hẳn sẽ không mọc ở những chỗ như thế này. Anh nghe ai nói vậy?”

“Chưa từng nghe ai nói cả, chỉ là hình ảnh xuất hiện khi tôi nằm mơ mà thôi. Cảm giác rất thật”

“Có khi anh du lịch rồi nhớ nhầm đấy”

“Ừm, chắc là thế”

Tài xế nghe vậy liền bật cười ha hả, không cho là thật. Mà Phong Đình Quân chỉ đành hít sâu một hơi, hạ kính chắn gió xuống, để đầu óc chậm rãi thanh tỉnh trở lại. Xe chạy nhanh như tên bắn, Phong Đình Quân hướng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, không khỏi cười nhạo chính mình.

Từng bị đối phương vứt bỏ một lần, dựa vào đâu dám cam đoan đối phương sẽ vì đứa con mà tiếp tục ở lại. Chú Hình quả thật nói không sai, phụ nữ giỏi nhất, chính là giở thủ đoạn lừa đảo. Sau khi đạt được mục đích, ngay lập tức rời đi, còn chẳng màng đến chuyện anh còn sống hay đã chết.

Tài xế chạy đường tắt nên chỉ mất mười phút đã đến khu biệt thự ven biển. Phong Đình Quân trả đúng số tiền, không quên boa thêm.

“Anh chạy xe tốt lắm”

“Tôi nói rồi mà, ở cái thành phố Hòa Văn này có gì mà tôi không biết đâu. Mà cái cây ban nãy anh hỏi, tôi có hỏi qua mấy người bạn của mình rồi, bọn họ đều chưa từng nghe qua.

Vậy nên tôi chắc chắn, Hòa Văn tuyệt đối không có loại cây này”

“Ùm”

Bất quá chỉ là giấc mơ mà thôi. Chỉ có anh ngu ngốc, vì một giấc mơ hoang đường mà đi hỏi mấy chuyện linh tinh này.

Thời điểm tiến vào biệt thự, ông cụ Hình đang xem kinh kịch, khế nhắm mắt say sưa nhẩm theo.

“Chú Hình.”

“Đình Quân, cháu tới rồi à? Khadnh An, nói nhà bên đem cá chưng lên đi! Loại cá này chỉ có thể hấp, nếu làm thành những món khác sẽ phá hoại hương vị đặc trưng, không ngon. Nhớ kĩ, chưng trong vòng tám phút, không thừa không thiếu!”

Quách Khánh An chống gậy, cúi đầu đáp lời, sau đó xoay người tiến vào trong. Ông cụ Hình vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ôn tồn.

“Đến đây ngồi đi”

“Chú Hình, xem ra gần đây chú rất vui. Không chỉ tinh thần tốt mà sắc mặt cũng hồng hào hơn trước nữa”

“Căn bản cũng do cháu giỏi giang. Nhờ cháu hỗ trợ, chú có thể nhanh chóng về hưu, an dưỡng tuổi già rồi. Nhưng mà sắc mặt cháu thì nhợt nhạt quá, công việc gần đây nhiều lắm sao?”

“Không phải. Trên đường tới đây, cháu năm mơ”

“Mơ sao? Mơ tới cái gì?”

“Mơ thấy..Cháu mơ thấy Thời Ngọc Minh”

Phong Đình Quân hít sâu một hơi, chậm chạp trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK