Chương 272: Từ nhỏ em đã như thế
Phong Đình Quân dùng cơ thể của mình ngăn trở tầm mắt cô, cũng chặn ánh mắt của bác sĩ Trần: “Anh có tra qua hãng xe máy, có nhiều màu sắc khác nhau. Trước kia Lục Danh chạy chiếc màu đen, em thích màu đen sao?”
Cuối cùng Thời Ngọc Minh cũng kịp phản ứng với mấy câu anh muốn nói.
Cô lắc đầu: “Không có.”
“Vậy vì sao ngày đó nguyện ý đi với Lục Danh? Anh còn nhớ rõ, ánh mắt của em dính trên chiếc xe máy một khắc cũng không rời.”
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, không để ý đến anh, lập tức đi về hướng bọn nhỏ.
Thời Dương và Minh Nguyệt đều ngoan ngoãn dựa sát vào nhau áp vào trong lòng ngực cô, mỗi ngày đều nói tốt cho cô.
Bọn nhỏ chính là thiên sứ, mỗi lần ôm cơ thể mềm mại của bọn nhỏ cô đều cảm thấy những nỗi buồn khổ và buồn bực đều trở thành hư không, như đang ôm ấp hy vọng tương lai vậy.
“Mẹ, mẹ với bố vừa mới cãi nhau sao?”
“Không có” Phong Đình Quân đã đi tới, một tay bế con gái lên, một tay kia nắm tay Thời Dương như cũ, anh chậm rãi đi tới bãi đỗ xe: ‘Bố và mẹ không có cãi nhau.”
Thời Dương quay lại: “Nhưng mà hình bố có chút không vui.”
Phong Đình Quân liếc mắt nhẹ với Thời Ngọc Minh một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Đó là bởi vì hôm nay công việc của mẹ rất vất vả, bố có chút lo lắng.”
“Em mời đến à?”
“… Tiên sinh mời.”
Phong Đình Quân hừ một tiếng từ trong mũi ra: “Em nói chuyện má Phúc cho anh ta sao? Em thật đúng là yêu anh ta yêu đến tận xương tủy, cái gì cũng nói với anh ta hết”
Thời Ngọc Minh thấp giọng, nhắc nhở lần nữa: “Không cần nói cái này trước mặt con cái.”
Thời Dương ngửa đầu nhìn bố, lại nhìn mẹ, giống như không hiểu người lớn đang nói cái gì. Minh Nguyệt hoàn toàn không hiểu chút nào, ngây ngốc che lỗ tai lại: “Anh hai mau che lại lỗ tai, bố và mẹ muốn nói bí mật nhỏ, bà ngoại nói, chúng ta không được nghe bí mật nhỏ của người khác đâu.”
Thời Dương nháy mắt phản ứng lại, vội vàng bịt kín lỗ tai.
Hai đứa nhỏ đáng yêu trừng đôi mắt tròn xoe, tuy rằng che lỗ tai lại, nhưng tuổi này đúng là thời điểm hiếu kỳ nhất, che cũng không kín lắm, bàn tay nhỏ ngấn thịt còn lộ chút khe hở.
Phong Đình Quân không nhịn được nên khẽ cười: “Hai đứa… Bịt tai trộm chuông.”
“Bố, bịt tai trộm chuông là có ý gì?” Minh Nguyệt lập tức hỏi.
“À, chính là nói có một người cổ đại đi trộm lục lạc người khác nhưng anh ta cho rằng che lỗ tai mình lại thì người khác không nghe thấy. Rất giống các con lúc bây giờ.’ Phong Đình Quân cười nhéo khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của con gái: “Rõ ràng bịt kín lỗ tai, nhưng bố nói gì con vẫn có thể nghe được, còn hỏi lại nữa”
Thời Dương lập tức mở ra nói hộ em gái: ‘Bố, em gái vừa mới thật sự che lỗ tai, con tận mắt nhìn thấy! Có thể là tay em quá nhỏ, cho nên không che kín mít được.”
“Ừ, vậy con có che kín mít không?”
“Kín mít! Bố nhìn xem, đúng kín mít luôn!” Nói xong, cậu bé còn sợ ông bố nhà mình không tin còn dùng sức che lỗ tai lại, một khe hở cũng không lộ.
Phong Đình Quân lắc đầu bật cười, duỗi tay đi dắt con trai theo: “Nếu che kín mít như vậy, sao con có thể nghe được lời bố hỏi con nhỉ?”
Thời Dương suy tư một chút, rất nhanh đã hiểu được, mình và em gái giấu đầu lòi đuôi rồi. Cậu bé đáng thương có hơi ngượng ngùng: “Bố…”
“Rồi rồi, không sao, bố và mẹ không có cãi nhau, các con cũng không cần lo lắng, tối nay chúng ta đi đến nhà ông cố nội nhé, ông ấy rất nhớ các con”
“Vậy mẹ có đi không?”
Phong Đình Quân lại nhìn về phía Thời Ngọc Minh lần nữa, không đợi cô nói chuyện đã thay cô trả lời: “Đi chứ”
“Oh yeah!” Thời Dương hoan hô lên.
Ông nội Phong rất yêu thương hai đứa nhỏ này, nhớ đến căn phòng đầy đồ chơi kia, Thời Ngọc Minh vẫn rất cảm kích.
Đi ra khỏi đài truyền hình, đầu tiên là Phong Đình Quân là bế bọn nhỏ lên ghế dựa cho trẻ em rồi thắt đai an toàn, xác nhận đai an toàn đã thắt chặt lại thêm lần nữa, sau khi không thấy bị lỏng lẻo mới yên tâm.
Vốn dĩ Thời Ngọc Minh muốn tự mình làm hết, nhưng Phong Đình Quân đã nhanh chóng làm thỏa đáng, ngược lại càng thể hiện người làm mẹ như cô cái gì cũng không làm.
Hơn nữa bố và mẹ thật sự không giống nhau, bây giờ Thời Dương đã tám tuổi, đã cứng tay rồi. Cô hoàn toàn không thể ôm bồng nữa, mỗi lần Thời Dương tự mình leo lên xe ngồi, cô chỉ hỗ trợ giúp đeo dây an toàn đúng cách thôi.
Nhưng Phong Đình Quân lại ôm con lên vững vàng đặt vào chỗ ngồi, cô nhìn thấy ánh mắt Thời Dương trở nên dựa dẫm bố hơn, cậu bé nhìn Phong Đình Quân bằng ánh mắt phảng phất lấp lánh như ngôi sao.
Có lẽ… Câu châm ngôn kia là đúng. Trong quá trình con trai trưởng thành thì tình thương của mẹ là không đủ, cậu bé càng cần tấm gương mạnh mẽ và quyết đoán của bố nữa, đây là điều mà cho dù người mẹ nỗ lực cách mấy cũng không làm được.
“Bố, sao bố luôn dùng tay phải thế?” Thời Dương duỗi tay sờ tay trái của anh: “Trước kia bố đều dùng tay trái ôm con, còn tay phải nắm tay mẹ.”
Phong Đình Quân mất tự nhiên cử động tay trái một chút: “Con muốn bố ôm con bằng tay trái hả?”
“Được không bố?”
“Được chứ” Phong Đình Quân không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay: “Con chờ bố một tuần, tuần sau bố có thể ôm con bằng tay trái.”
“Vâng! Nhưng mà bố… Vì sao vậy?”
“Bởi vì… Có phải con đi học cũng muốn được nghỉ đúng không? Cánh tay cũng giống vậy, bây giờ nó đang nghỉ. Nếu con đang trong thời gian nghỉ mà giáo viên bắt con đi học lại, có phải con sẽ không vui không?”
Thời Dương chu miệng, trong lòng xúc động: “… Dạ.”
“Cho nên, bố để cho tay trái nghỉ cho thỏa, chờ nó đi làm là có thể làm việc bình thường rồi”
“Hoá ra là như thế này…”
Nhìn biểu cảm Thời Dương kiểu “Thì ra là thế”, rõ ràng là cậu bé đã tin.
Thời Ngọc Minh nhìn mà buồn cười.
Phong Đình Quân sắp xếp hai đứa nhỏ xong thì mở cửa xe ghế phụ ra và làm tư thế “mời”: “Lên xe đi.”
“Tự tôi có thể mở cửa xe, anh không cần làm cái dạng này”
“Vậy làm sao bây giờ? Anh lại đóng lại, sau đó em tự mở nhé?”
Tuy rằng anh đối xử với bọn nhỏ bằng vẻ mặt dịu dàng, nhưng trong lòng vẫn bất mãn, giọng điệu cũng có chút mất tự nhiên.
Thời Ngọc Minh hết cách, chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận sự “phục vụ” của anh và ngồi trên ghế phụ.
Mới vừa ngồi xuống, cơ thể anh đè ép qua, hơi thở nóng phà trên mặt cô.
Thời Ngọc Minh sợ tới mức theo bản năng đẩy anh: “Anh làm gì vậy?”
“Thì…”
Phong Đình Quân cánh tay trái đang đau lại và hít hà một hơi.
“Anh… Không sao chứ?” Thời Ngọc Minh thở dài: “Tôi không cố ý muốn đẩy cánh tay bị thương của anh ra đâu, hoàn toàn là theo bản năng, nhưng mà sao anh đột nhiên muốn tới gần…”
Phong Đình Quân cả giận nói: ‘Anh chỉ là giúp em cài dây an toàn thôi mà, em nghĩ gì thế? Nghĩ anh muốn chiếm tiện nghi của em sao?”
Cô hiểu lầm rồi chăng?
Thời Ngọc Minh có chút xấu hổ, lập tức tự cài đai an toàn: … Tôi tự mình làm được.”
“Cái nút em cài là của anh.”
“Hả?”
Thời Ngọc Minh có chút giật mình, cúi đầu đi xem xét thì mới phát hiện quả nhiên là nghĩ sai rồi. Đai an toàn của chiếc xe này không giống mấy chiếc khác, đai an toàn mấy chiếc khác đều được trang bị ở một bên cửa xe, nhưng chiếc xe này lại là trang bị ở một bên ghế ngồi, yêu cầu rút ra và cài vào nút bên sườn.
“Anh biết thế nào em cũng nhầm lẫn mà, từ nhỏ em đã mơ mơ màng màng như vậy. Thời đi học trước kia thường xuyên lấy nhầm sách bài tập của anh, hại anh bị thầy cô phê bình mãi”
“Chỉ là tôi không cẩn thận thôi…”
“Anh cũng sẽ dự đoán được em lại nói không cẩn thận, hơn nữa hai đai an toàn này thực sự rất dễ quấn vào.
nhau, cho nên mới định giúp em cài cho đúng, không ngờ… Hừ.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Phong Đình Quân lại không so đo gì cả, xoa qua loa vài cái cánh tay trái vừa mới bị đụng trúng khi nãy rồi nhẫn nại giúp cô thắt lại đai an toàn cho chắc và đúng.
Chờ đến khi anh lo xong xuôi cho ba mẹ con rồi mới lên xe khởi động động cơ, Thời Ngọc Minh mới đỏ mặt hỏi: “Cánh tay anh thật sự không sao chứ?”
Giữa mày Phong Đình Quân đều là đau đớn, nhăn thành ba đường.
“Rất đau sao? Hay là chúng ta đi bệnh viện xem sao?”
“Không cần, không sao, bệnh cũ thôi.”
“Nhưng mà anh đau như vậy, vẫn nên đi xem một chút cho ổn thoả…”
“Thời Ngọc Minh!” Có vẻ Phong Đình Quân nhịn không được nên bùng nổ, giống như anh thật sự không nhẫn nại được nữa: “Nếu em không tính đón nhận anh nữa thì có thể đừng quan tâm anh như vậy được không? Anh thà rằng em luôn đối xử với anh lạnh lùng như băng sương, hoàn toàn chặt đứt ý niệm của anh còn hơn để em khi thì dịu dàng, khi thì lại xa cách anh ngàn dặm”