Chương 287
Thời Nguyệt phồng hai má lên, vẫn còn có chút lo lắng, lén lút liếc mắt nhìn lên hướng trên lầu, chú Lâm đã tranh thủ lúc cô bé mất tập trung mà ôm trở về phòng ngủ.
Lúc này, động tĩnh trên lâu dường như cũng dừng lại.
Công dụng của thuốc đã hết?
Thời Ngọc Minh rót một cốc nước ấm rồi chậm rãi đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, chỉ nhìn thấy một chiếc giường lớn bị lộn xộn, mà không còn nhìn thấy Phong Đình Quân nữa.
Trong phòng tắm ở cách đó không xa, âm thanh truyền đến là tiếng nước chảy ào ào.
Bóng người mờ mờ ở trên kính, chính là bóng dáng của anh.
Chỉ có nửa người, anh có lẽ là đang ngồi trên thứ gì đó, vòi hoa sen từ trên đỉnh đầu phun thẳng xuống.
Thời Ngọc Minh đã đứng đợi ở bên ngoài gần một tiếng đồng hồ, tiếng nước trong phòng tắm mới dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Anh dùng bàn tay phải siết chặt lấy cánh tay bên trái, lảo đảo bước ra ngoài.
Có vẻ không ngờ rằng Thời Ngọc Minh lại ở đó, bước chân của anh hơi dừng lại: “… Tại sao em không rời đi?”
Thời Ngọc Minh không trả lời, nhanh chóng quay đầu đi, đưa khăn tắm cho anh: “Anh quấn cái khăn này trước đi”
Khi Phong Đình Quân vừa bước ra thì đã nghĩ rằng cô đã rời đi, vì vậy bây giờ căn bản chính là không một mảnh vải che thân.
ồi “…Tay của tôi, không có cách nào…” Anh dùng sức bóp chặt vào cánh tay bên trái đau đớn, nghiến răng kiềm chế: “Tôi không phải cố ý lập kế hoạch gì với em, tôi cũng không biết hôm nay rốt cuộc là làm sao, đột nhiên lại mất kiểm soát…
Minh, tôi không có ý xúc phạm đến em, nhưng mà tôi thực sự không cách nào có thể quấn khăn tắm bằng một tay được, tôi…
Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, mím môi: “Anh… anh lại đây.
“.„Em định làm gì?”
“Lại đây”
Khi nhắm mắt lại, tầm nhìn bị cắt đứt, các giác quan khác lại vô cùng rõ ràng.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Phong Đình Quân, cũng như tiếng thở đau đớn đang bị kìm nén.
Cô vốn dĩ nghĩ răng cả người của anh ít nhất cũng phải nóng lên sau khi tắm gội xong, nhưng mà khi anh bước vào, cô chỉ cảm thấy từng cơn lạnh phả thẳng vào mặt.
“Anh dùng nước lạnh để tắm à?” Cô nhắm mắt rồi hỏi: “Cánh tay của anh đau như vậy, mà lại vẫn còn dám tắm nước lạnh sao?
Phong Đình Quân cười đau khổ, giọng nói có chút phù phiếm: “…Tắm nước lạnh, mới bình tĩnh bình tĩnh”
Bình tĩnh…
Mất mấy giây sau cô mới phản ứng lại được, anh nói “bình tĩnh” là vì cái gì cơ.
Thời Ngọc Minh ho nhẹ hai tiếng để che giấu đi sự ngượng ngùng, giơ cả hai tay lên không trung, nhắm mắt nói: “Chiều cao như thế này có được không?”
“..Cao hơn một chút”
“Tương đối rồi’ Thời Ngọc Minh nghe thấy lời chỉ dẫn của anh, hai tay bắt chéo rồi quàng khăn tắm quanh eo anh, cuối cùng vẫn tránh né các góc.
Sự chênh lệch về chiều cao giữa hai người là quá lớn, ngay cả khi Phong Đình Quân đã hơi cúi người xuống để phối hợp với cô, thì Thời Ngọc Minh vẫn cảm thấy có chút vất vả, hơn nữa tư thế của cô giống như là… chủ động chạm vào.
vòng tay của anh vậy.
Tóc của cô luôn luôn có một mùi thơm của hoa nhài thoang thoảng.
Phong Đình Quân khẽ cúi đầu xuống, hít sâu một hơi đầy sự tham lam, còn không đợi mùi hương phả vào trong phổi, cô nhanh chóng vội vàng lùi lại: “Được, được rồi.”
Cô khẽ mở mắt, liếc nhìn anh ở trước mặt, cũng may, vị trí của chiếc khăn tắm coi như là vẫn đúng, xem ra có vẻ khá cố định.
“..Cảm ơn” Anh nói.
Thời Ngọc Minh lấy mu bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt, cô hơi nóng bức có chút không tự do lắm.
Vừa rồi chú Lâm nói rằng, Phong Đình Quân rất khách sáo với cô, một chút cũng không muốn giống như khi còn trẻ đang say mê yêu đương.