Chương 204: Cháu có đạo lý của cháu
“Thằng nhóc thối, cháu còn biết tới? Vì sao gọi điện thoại cháu không nhận?”
Ông cụ Phong vừa thấy Phong Đình Quân đã tức giận, vốn cũng không vui vẻ, vừa rồi lại nghe nói về chuyện bố mới gì đóthì trong lòng càng không vui, tất cả đều phát tiết lên trên người cháu trai nhà mình, cầm chén trà trong tay đập tới.
Phong Đình Quân cũng không tránh, chén trà nặng nề đập vào góc trán anh, nước trà màu nâu hắt trọn vào người anh.
Thái dương lại có vết máu uốn lượn chảy xuống Cuối cùng vẫn đau lòng cho cháu trai nhà mình, ông cụ Phong oán hận: “Sao cháu không tránh?”
Phong Đình Quân ngẩng đầu lau sạch vết máu ở thái dương, lại vỗ vỗ nước trà trên người, đi tới như không có chuyện gì xảy ra: “Thấy ông còn tỉnh thần như vậy, sức cũng lớn như vậy, cháu an tâm”
Ông cụ Phong tức giận nói: “Cháu bớt đi!
Mau tới đây đã lâu không có thấy bọn nhỏ rồi hả?”
“Đúng thế, đúng thế”Chú Lâm ôm Minh Nguyệt đi tới: “Cậu chủ bế Minh Nguyệt tới, cô bé lớn nhanh thật, lớn một vòng so với lần gặp trước đấy!”
Phong Đình Quân nhìn Minh Nguyệt một chút nhưng cũng không nhận.
“Bọn nhỏ có Ngọc Minhchăm sóc, cháu rất yên tâm”
“Nói thối läm!“Ông cụ Phong nổi giận, vỗ bàn một cái quát nhỏ: “Cháu là bố của bọn họ, bây giờ cháuđổ hết trách nhiệm cho Ngọc Minh, cháu còn là đàn ông à?”
Phong Đình Quân không nói chuyện, mặc cho ông cụ Phong phát tiết lửa giận trong lòng.
Anh rũ mắt nói: “Cháu sắp kết hôn rồi”
“Cháu nói cái gì?”
“Cháu nói/Anh hít sâu một hơi: “Cháu đã cầu hôn, hẳn là rất nhanh thì sẽ kết hôn”
“Cháu dám?”
“Ông nội Phong Đình Quân nói: “Cháu đã sai một lần rồi, lúc này cháu sẽ không tiếp tục sai nữa, cháu hy vọng hôn lễ này đã sáu năm, cháu không có khả năng buông bỏ”
Ông cụ Phong tức giận đến run cả người: “Hôm nay cháu tới chính là vì nói cho ông biết tin này phải không?”
“Đúng”
“Tốt!”Ông cụ Phong chỉ vào cửa: “Bây giờ nói xong rồi, cháu có thể cút! Từ hôm nay trở đi, ông không có đứa cháu như cháu, tốt nhất cháu đi theo người phụ nữ bên ngoài kia đi, ngàn vạn lần đừng hối hận!”
Phong Đình Quânđứng thẳng lưng: “Cháu sẽ không hối hận. Không thể cùng kết hôn sống cả đời với cô ấy, cháu mới hối hận cả đời”
“Cháu…
Mắt thấy ông cụ Phong tức giận đến sắp phát bệnh cao huyết áp, chú Lâmvội ngăn cản anh: “Cậu chủcậu đừng nói nữa, gần đây thân thể ông chủ rất khá nhưng ngàn vạn lần không được làm ông chủ quá tức giận..”
“Chú Lâm, chú đừng cản nó, cứ để nó nói!”
“Ông chủ…”
“Tôi nói mà không nghe à? Tôi nói không được cản nó! Tôi cũng muốn biết rốt cuộc người phụ nữ bên ngoài kia có cái gì tốt, đáng giá nó bỏ rơi vợ con như thế, gia đình tốt như vậy cũng không cần!”
Người lớn cãi nhau, bọn nhỏ sợ hãi.
Tiểu Minh Nguyệt òa một tiếng khóc rống lên, Thời Dương cũng đã chạy tới cả người vùi vào trong lòng Thời Ngọc Minh, sợ sệt liếc nhìn bên ngoài giống như là đà điểu nhỏ.
Thời Ngọc Minh vừa an ủi con trai, vừa nói: “Chú Lâm, giao Minh Nguyệt cho cháu đi”
Chú Lâm không dỗ được, chỉ có thể giao.
cô bé vào trong lòng mẹ nó, vẻ mặt tự trách: “Minh Nguyệtvẫn luônthích cười, tôichưa từng nhìn thấy con bé khóc, sao hôm nay khóc thương tâm như vậy chứ, khóc lòng người đều nát..”
Ông cụ Phong tức giận đến tin gan đều văng ra:“Ngay cả chú Lâmcòn đau lòng con gái cháu hơn cả cháu!”
Quải trượng thẳng tắp bay về phíaPhong Đình Quân, vừa hay nện lên cánh tay trái của anh.
trước. Bọn nhỏ còn nhỏ, thật sự Sợ cảnh cãi nhau”
“Không có việc gì, cháu cứ ở lại đi, người nên đi không ph: cháu “Ông cụ Phongnhíu chặt mày, lại một lần nữa chỉ vào cửa nói: “Đình Quân, ông sẽ cho cháu một cơ hội cuối cùng, nếu như cháu khư khư cố chấp, như vậy hôm nay cháu bước ra cánh cửa này, sau này cũng không cần trở về nữa. Nếu như bây giờ nhận sai vớiNgọc Minh, xin con bé tha thứ, sau này đối tốt bọn nhỏ, vậy cháu mới là đứa cháu ngoan của ông cụ Phong này”
“Ông nội Phong, chúng cháu thực sự đã…”
“Ngọc Minhcháu không cần nói nữa, hôm nay ông sẽ bắt thẳng nhóc thối này tỏ thái đội”
Phong Đình Quân bất đắc dĩ cười khổ một cái: “Ông nội, có một số việc cháu thật sự không có cách nào nói “Rốt cuộc là bao nhiêu bí mật, ngay cả theo ông già này đều không nói được? Cháu thật sự muốn đăng ký kết hôn cùng người phụ nữ khác, ông còn có thể đến cục dân chính không để cho hai ngườiđăng ký à?”
“Ông nội, xin ông tha thứ cho cháu, cháu chỉ có thể nói với ông, tất cả những gì cháu làm đều có nỗi khổ trong lòng, cháu có đạo lý của cháu”
“Cháu có đạo lý cái rắm! Cháu thật làm ta tức chết mà, cháu…
Mắt thấy hai ông cháu lại sắp ầm ï, miệng nhỏ của Minh Nguyệt bẹp bẹp ra lại muốn khóc.
Chú Lâm vội dắt Thời Dương, đưa ba mẹ con Thời Ngọc Minh ra cửa: “Ngọc Minh, cháu đưa bọn nhỏ đi trước đi, đừng làm bọn nhỏ bị dọa”
Thời Ngọc Minh một tay ôm con gái, một tay dätcon trai, thật sâu nhìn thoáng qua ông cụ Phong cùng Phong Đình Quân còn đang giãng co, khoan thai thở dài: “Chú Lâm, sau này ông nội Phongphải nhờ vào chú chăm sóc nhiều rồi, sau này có thế cháu sẽ đưa bọn nhỏ ra nước ngoài sống, sẽ thường xuyên gọi video cho ông nội Phong, để ông ấy nhìn bọn nhỏ”
Chuyện cho tới bây giờ, Chú Lâm cũng biết tất cả đều không thể cứu vãn nổi nữa, chỉ có thể thở dài gật đầu: “Được, Ngọc Minh, sau khi cháu ra nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Còn nữa, bố mới mà vừa rồi Thời Dương nói kia là một người có thể tin được không?
Thời Ngọc Minh gật đầu cười: “Người rất tốt, chú yên tâm”
“Được, mấy năm nay cháu cũng chịu khổ rồi, sau này… Sống vui vẻ chút nhé”
Mắt Thời Ngọc Minh hơi nóng lên:” cùng ông nội Phong cũng vậy nhé”
“Được rồi, đi thôi”
Ra cửa, Chu Dương chẳng biết lúc nào đã chờ ởngoài cửa.
Thấy mấy người đi ra, anh ta thuần thục hỗ trợ mở cửa xe, điều chỉnh ghế cho trẻ con ngồi xong rồi nói: “Cô Thời, Tiên Sinh bảo tôi ở chỗ này chờ cô để đưa cô và bọn nhỏ về”
Thời Ngọc Minh gật đầu, cùng bọn nhỏ ngồi lên xe.
Xe dần dần chạy ra khỏi đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, nhà họ Phong sau lưng càng ngày càng nhỏ.
“Bây giờ Tiên Sinh ở đâu?
“Anh ấy… Đang làm việc, sắp ra nước ngoài nên anh ấy phải làm nốt một số việc.
cuối cùng, muốn sắp xếp xong hết người cùng việc ở bên này”
*“.. Được”
“Cô Thời, Tiên Sinhbảo tôi nói cho cô, có thể đêm nay anhấy không về, bảo cô ngủ trước.”
Chú “Bận như vậy sao?”
“Anh ấy nói, còn có một chuyện cuối cùng rất quan trọng”
Thời Ngọc Minh hỏi anh ta: “Chu Dương, tôi muốn hỏi anh một việc, anh quen tổng giám đốc Quách à?”
Nghe đến cái tên này, tay cầm vô lăng của Chu Dương chợt căng thẳng: “Sao cô Thời lại đột nhiên hỏi người này?”
“Hôm nay anh ta tới tìm tôi, bảo tôi hãy rời khỏiTiên Sinh, nói tôi phá hoại tiền đồ tươi sáng củaTiên Sinh”
Chu Dươngnói: “Cô Thời không cần phải xen vào việc này, người Tiên Sinh thiếu ân, đã trả lại gấp mười gấp trăm lần rồi. Mấy ngày nữa tòa án sẽ mở phiên tòa, chờ vụ án kết thúc, các ngườisẽ rời xa nơi này, vì ngày này.
Tiên Sinh đã cô gắng lâu lẫm rồi, cuối cùng mới có thể được như mong muốn, thực sự cực kỳ không dễ dàng…”
“Thế nhưng, tổng giám đốc Quách kia đã biết khu nhà Hoa Tường Vi”
“Cái gì?”
“Hôm nay, chính là người của anh ta đưa Minh Nguyệt tới”