Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333

Tin tức này không khác gì một quả bom nặng trịch phá nát toàn bộ lý trí và sự lạnh lùng của anh thành từng mảnh nhỏ.

 

Anh thừa nhận rằng anh không phải ngay thẳng gì.

 

Anh đúng là nghĩ tiên sinh đã chết, mà anh có hướng đi hơi giống với tiên sinh, như vậy anh có thể từ từ để bản thân tới gần anh ta, cho tới tận khi biến thành anh ta, đây là cơ hội duy nhất mà anh có thể giữ lại Ngọc Minh.

 

Nhưng bây giờ Quách Khánh An lại nói tiên sinh còn sống?

 

“Anh ta, nếu như anh ta còn sống, tại sao không xuất hiện, còn nói dối là bản thân mình đã chết Ánh mắt của Quách Khánh An hiện lại vẻ hứng thú còn có chút dò xét: “Tổng giám đốc Phong, cậu…thật sự không nhớ gì sao?

 

Phong Đình Quân nhíu mày: “Tôi nên nhớ cái gì à?

 

“Thật hay giả đấy?” Quách Khánh An cảm thấy buồn cười, khẽ cười một tiếng: “Thôi được, cậu chỉ cần biết anh ta bất cứ lúc nào đều có thể trở về, chỉ vậy thôi” Phong Đình Quân siết chặt nắm đấm, dùng sức tới mức hơi run lên.

 

Quách Khánh An nhìn thấy cười ha ha nhắc nhở anh: “Kinh hãi à? Kinh hãi cũng đừng dùng sức quá, vết thương trên tay mới có mấy ngày thôi, một lúc nữa đừng để miệng vết thương chảy máu lại, chỗ chú Hình lại không giải thích được.” Phong Đình Quân nghe như vậy, tay đang siết cũng chậm rãi buông lỏng ra.

 

Quách Khánh An nhìn thấy phản ứng của anh, ý cười trên mặt càng lớn hơn: “Đúng là mỗi lần chỉ cần liên quan đết Ngọc Minh, cậu sẽ biến thành chó ngoan biết nghe lời nhỉ” Ánh mắt Phong Đình Quân lạnh lùng, trong chốc lát gương ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm anh ta: “Anh có biết bây giờ tiên sinh đang ở đâu không?”

 

“Đương nhiên rồi, khuôn mặt này của cậu…sao lại như muốn tìm người giết anh ta thế, muốn anh ta hoàn toàn biến mất, chiếm lại địa vị về cho mình à?”

 

“Tôi không bỉ ổi như anh được, tôi chỉ hỏi anh một câu là tại sao tiên sinh lại giả chết lừa Ngọc Minh? Anh ta rốt cuộc có yêu Ngọc Minh không?” Quách Khánh An nhún vai: “Yêu hay không yêu, sợ là chỉ có bản thân anh ta mới biết được, chờ cậu tìm được anh ta thì tự mình hỏi đi”

 

“Được” Phong Đình Quân không do dự mà gật đầu: “Tôi đồng ý, sau khi chú Hình trăm tuổi, sản nghiệp của ông cụ, tôi không động đến một phần, tất cả đều cho anh”

 

“Nói miệng không có bằng chứng”

 

“Thế anh muốn như nào?”

 

“Lập chứng từ đi, hôm nay không phải là thời cơ tốt, chú Hình vẫn còn đợi tôi ở bên ngoài, không thể chậm trễ được, đợi tôi tính toán xong thỏa thuận sẽ liên lạc với anh sau” Cách đó không xa, cửa chính phịch một tiếng bị đẩy ra.

 

Mấy người hầu trong nhà vây quanh đang kéo Phong Đình Quân ra bên ngoài: “Tổng giám đốc Phong, đừng có nán lại trong này nữa, ông chủ sắp lo lắng đến sắp chết rồi!” Nói xong thì liền kéo tay phải của Phong Đình Quân.

 

Anh rất nhanh đã nắm thành quyền, nghiêng mình tránh được tay của người hầu, bình tĩnh giải thích: “Không có việc gì rồi, đã xử lý xong rồi, các cậu đưa chú Hình vào đây đi”

 

Người hầu ngẩn người: “Xử lý xong rồi? Tổng giám đốc Phong ngài còn có thể sửa khí đốt sao?”

 

Quách Khánh An lặng lẽ nhìn ở một bên, ha ha cười lớn: “Cậu quên rồi sao, ông cụ ngày nào chẳng nói tổng giám đốc Phong của chúng ta cái gì cũng có thể xử lý hoàn hảo, sửa khí đốt đối với anh ta mà nói không phải là một bữa sáng thôi à?”

 

Người hầu cũng không nghĩ nhiều, liên tục gật đầu, còn giơ ngón tay cái lên với Phong Đình Quân: “Ông chủ đúng là nói như vậy, tổng giám đốc Phong đúng là cái gì cũng đều có thể làm tốt nhất”

 

Sau khi lời khen của người hầu, Phong Đình Quân cau mày nhanh chóng phất phất tay: “Đi đi, cứ đưa chú Hình vào trước, gió biển về đêm càng mạnh đấy”

 

“Vâng vâng vâng, tôi đi bây giờ đây” Vừa xảy ra chút chuyện nhỏ đã làm bữa cơm tối mất đi bầu không khí ban đầu.

 

Ông cụ Hình nhìn đĩa Sashimi đã không còn tươi nữa, vẻ mặt đều là thương tiếc: “Thật đáng tiếc cho con cá thuyền này, nếm không được mùi vị tươi mới nữa rồi” Quách Khánh An sống chết mặc bay nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phong Đình Quân, cười cười nói: “Chú Hình, sau này có cơ hội, lần sau lại câu thêm một con nữa là được”

 

“Cháu thì biết cái gì? Cháu có biết cá thuyền rất hiếm không? Bao nhiêu người câu năm sáu năm đều không câu nổi một con, chú còn biết mình có sống được năm sáu năm nữa không đây! Nhà bếp rốt cuộc có chuyện gì chú còn chưa hỏi cháu đâu, sao lại đang yên đang lành lại để lộ khí đốt ra thế?

 

Cháu rốt cuộc có cho người tới đó kiểm tra hay không?” Nụ cười trên mặt Quách Khánh An ngay lập tức biến mất thay vào đó là một bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu nói: “Vâng, con không biết cá thuyền lại quý giá như thế, con sẽ tìm người tới xem khí đốt ạ”

 

“Không hiểu thì cháu đừng có nói!” Tâm trạng của ông cụ Hình không tốt, thái độ nói chuyện cũng căng cứng, có mấy người hầu bên cạnh ông ta cũng không mảy may để ý mà cho Quách Khánh An một lối thoát nào.

 

Người hầu đi tới giảng hòa: “Ông chủ, khí đốt đột nhiên xuất hiện vấn đề cũng không phải do tổng giám đốc Quách mà? Hơn nữa ngài ấy cũng không phải thợ khí đốt chuyên nghiệp, hay là ngày mai gọi người tới kiểm tra toàn bộ lại một chút là yên tâm rồi”

 

“Vậy Đình Quân làm sao có thể sửa xong rồi?” Ông cụ Hình hỏi ngược lại: “Tay của Đình Quân có thể dùng để kí hợp đồng kí hóa đơn, cậu ấycũng có thể sửa xong khí đốt”

 

“Đó..” Người hầu xoa xoa tay mà cười: “Đó là tổng giám đốc Phong lợi hại ạ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK