Chương 298
Một chiếc hộp màu xanh đậm, có thắt một chiếc nơ xinh xắn bằng ruy băng màu trắng.
Khi Thời Ngọc Minh mở hộp ra, bên trong đó có một chiếc váy bằng vải lụa… nên màu xanh lam đậm, những bông hoa màu trắng, trông có vẻ hơi giống những bông hoa nhài.
“.. Đẹp quát” Thẩm Như Ý thốt lên một tiếng: “Ngọc Minh, chiếc váy này rất hợp với cậu! Màu sắc và hoa văn đều phù hợp với khí chất của cậu! Trần Quân Ninh đây là ai, mà lại có con mắt nhìn đồ như vậy nhỉ!”
“Một người bạn.”
“Ồ, nghe tên thì giống như là con gái” Thẩm Như Ý lấy váy ra giơ cao lên: “Oa, kiểu dáng cũng đẹp nữa! Người bạn này của cậu hẳn là rất hiểu cậu, quần áo được chọn có vẻ là được may riêng cho cậu đó.”
“Đúng vậy.”
“À, tớ đang làm một chương trình diễn thời trang trên đài truyền hình, cậu phải tin vào mắt thẩm mĩ của cậu. Chiếc váy này hoàn toàn hợp với cậu! Này, nhưng mà tại sao hôm nay cô ấy lại gửi nó đến, nếu như tối ngày hôm qua gửi thì tốt quá rồi, trong suốt buổi trình diễn thì cậu có thể mặc rồi, chắc chắn sẽ mê hoặc các khách mời nam!”
Thời Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy, điện thoại trên tay dường như có vẻ hơi nóng.
Quả nhiên, một giây sau, tin nhắn văn bản lại đến.
[Vê đơn đặt hàng vòng tay kim cương ngày hôm qua, đã tìm ra giải pháp chưa? Nếu như vẫn không có manh mối nào, thì hãy mở hộp thư ra.] Cô đặt điện thoại di động xuống, bật máy tính lên.
Trong hộp thư, là có một email chưa đọc, cô bấm vào xem, trong đó chỉ có bốn chữ: đưa ngói lấy ngọc.
Đưa ngói lấy ngọc… lẽ nào là bảo cô…
Thời Ngọc Minh ngay lập tức như lấy được cảm hứng.
Thẩm Như Ý lộ rõ vẻ bối rối: “Cái này có nghĩa là gì? Bốn chữ này tớ đều biết, nhưng mà khi ghép lại với nhau, tớ hoàn toàn không thể hiểu được.”
“Như Ý, cậu đợi tớ mười phút”
“Được rồi, cậu cứ làm việc đi, tớ ở bên cạnh chờ”
Thời Ngọc Minh nhanh chóng tìm ra bảng vẽ bằng tay và than chì của mình, đầu tiên là nhanh chóng phác thảo một đường viền, sau đó dần dần khắc sâu thêm, vẽ thêm hiệu ứng ánh sáng và bóng tối, rất nhanh, hình dạng của một chiếc vòng tay đã xuất hiện trên giấy.
Đây là lần đầu tiên mà Thẩm Như Ý nhìn thấy bản vẽ thiết kế của cô ngay tại chỗ, to tròn con mắt ngạc nhiên.
Thời gian gấp rút, Thời Ngọc Minh đã trực tiếp chụp ảnh thiết kế bằng điện thoại di động của mình, rồi gửi vào hộp thư của khách hàng.
Trong vòng vài phút, liền nhận được câu trả lời từ khách hàng: Được, cứ như vậy đi.
Xong rồi!
“Ngọc Minh…”
Thời Ngọc Minh ngay lập tức sắp xếp các công việc tiếp theo, yêu cầu bộ phận sản xuất bắt tay vào làm vòng tay dựa theo bức tranh này.
Sau khi nhanh chóng xử lý tất cả những chuyện này, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Như Ý, hôm nay cậu bảo có tin tức tốt muốn nói cho tớ, là cái gì?”
“Đúng rồi!” Thẩm Như Ý nói: “Tớ đã tìm được người có thế hiến gan cho Tiên Thúy rồi!”
“Nhưng mà người này, có chút phiền phức.”
Khi Thời Ngọc Minh nghe cô ấy nói điều này, trong lòng cô đã có một suy đoán: “Tôn Bảo?”
Thẩm Như Ý kinh ngạc trợn to tròn con mắt: “Làm sao cậu biết được?”
“Có người đã báo tin này cho tớ rồi” Thời Ngọc Minh nói: “Như Ý, làm sao cậu biết rằng Tôn Bảo có thể cứu được Tiên Thúy?” Thẩm Như Ý thở dài một hơi, rồi nói: “Nói lại thì cũng là một vụ tai nạn, lần trước cậu đã gửi lại mẫu máu của Tiên Thúy, tớ liền nhờ bố tớ giúp đi tìm. Kết quả thì cậu đoán xem?
Chính là Tôn Bảo lần trước đã nhảy khỏi tòa nhà mà bị thương, đã đến bệnh viện, kết quả là vô tình phát hiện ra rằng mẫu của ông ta và Tiên Thúy tương thích!”
Hóa ra là như thế này…
“Đau, Ngọc Minh, lần trước cậu không ngăn Tôn Bảo nhảy khỏi tòa nhà là đúng đó, chỉ khi ông ta nhảy khỏi tòa nhà thì mới bị thương, chỉ có khi bị thương thì anh ta mới đến bệnh viện, đến bệnh viện thì mới xét nghiệm máu, cũng mới có thể biết được răng ông ta có thể cứu Tiên Thúy. Đúng là..” Thẩm Như Ý dừng lại, vẻ mặt đau khổ: “Ông ta là người ích kỷ như vậy, làm sao ông ta có thể sẵn sàng hiến gan được…”
Thời Ngọc Minh thu lại ánh mắt, trấn tĩnh lại: “Nhất định phải có cách, bất cứ cái gì cũng có giá, chỉ cần tớ đưa ra đủ giá, Tôn Bảo nhất định sẽ bằng lòng'”
“Nhưng mà thứ ông ta muốn là tập đoàn Thời Thị!”
“Thứ mà ông ta muốn không phải là tập đoàn Thời Thị, thứ ông ta muốn chỉ là một cuộc sống hào hoa với uy nghiêm, còn cả trả thù tớ, trút được một cơn tức giận.”
“Vậy cậu…”
Thời Ngọc Minh nghiến răng: “Nếu như việc làm nhục tôi khiến ông ta bằng lòng ký vào thỏa thuận hiến tặng, vậy thì tớ sẽ đến.
Nghe vậy Thẩm Như Ý liền nói ngay lập tức: “Vậy tớ đi cùng cậu.”
“Không cần đâu, Như Ý, cậu về nhà chờ tin tức của tớ đi” Thẩm Như Ý không bằng lòng: “Nhưng mà nếu như tớ không có ở đó, ông ta ức hiếp cậu thì phải làm sao?”
Thời Ngọc Minh cười đau khổ một tiếng.