Mục lục
Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Anh không muốn làm em khó xử

 

Sau khi tỉnh táo lại, Thời Ngọc Minh đăng nhập vào hộp  thư, đúng thật nhìn thấy một email nằm trong hộp thư, có lẽ là giải thích về nhu cầu của khách hàng.

 

Mà trong tệp đính kèm có tới hai đến ba mươi bản vẽ thiết kế đã được thêm vào.

 

Đây chắc là những tấm đã bị khách hàng từ chối.

 

Đầu tiên cô nhìn lướt qua những nhu cầu của khách hàng, đọc xong thì cảm thấy có hơi đau đầu.

 

Khách hàng này muốn có một chiếc vòng tay kim cương, nhưng cái giá đưa ra đừng nói là kim cương, nếu chỉ tính giá thành của bạch kim thôi cũng chẳng đủ nữa là.

 

Nhưng mà tình hình hiện tại Tập đoàn Thời thị đang rất bấp bênh, mỗi một đơn hàng đều vô cùng quý giá, lại thêm chuyện lần trước Tôn Bảo gây chuyện, tập đoàn Thời thị bây giờ càng thêm lung lay, không thể chịu đừng thêm bất kỳ một trúc trắc nào nữa.

 

Đơn hàng này dù có mất tiền cũng phải hoàn thành.

 

“Cậu chủ, khi nãy lão gia nghe thấy giọng của cậu có chút khô nên đã kêu tôi nấu canh lê cho cậu”

 

Là chú Lâm.

 

Thời Ngọc Minh đặt máy tính xuống chạy ra mở cửa, chú Lâm mỉm cười đứng ngoài cửa, trên tay bưng một chén canh lê nấu với nấm ngân nhĩ, vừa thanh vừa ngọt.

 

Cô cười nói: “Chú Lâm, Phong Đình Quân đang tắm, hay là chờ lát nữa anh ra tôi bảo anh ấy xuống nhà ăn canh nhé?”

 

Chú Lâm bất ngờ, giọng điệu ngâm dài còn mang theo , cậu chủ đang tắm hả? Có phải tôi đã làm phiền hai người không?”

 

Thời Ngọc Minh vừa nghe là đã biết chú Lâm hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Làm gì có chuyện đó, chú Lâm đừng nghĩ lung tung. Tôi đang xử lý công việc, nhưng mà chỉ có một cái máy tính, tôi dùng trước vậy, lát nữa anh ấy ra rồi sẽ dùng..

 

Thấy cô gấp gáp giải thích, ý cười của chú Lâm càng lộ rõ hơn, vẻ mặt “cô đừng giải thích chỉ nữa, tôi hiểu mà”, ông cười haha đặt bát canh lê vào tay cô: “Được được được, cô cậu đều đang làm việc. Như vậy đi, cô bưng canh lê vào lát nữa cậu ấy ra cho cậu ấy uống, cũng không còn sớm nữa, tôi còn phải hầu hạ lão gia đi ngủ, còn bọn trẻ cô cứ yên tâm, tôi cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con đó”

 

Thời Ngọc Minh bưng chiếc bát sứ men xanh trong tay, có chút ngượng ngùng, nhận không được, không nhận cũng không được.

 

Chú Lâm lại vội vã rời đi: “Được rồi được rồi, cô mau vào đi, không phải cô đang làm việc sao? Tôi không làm trễ nãi thời gian của cô nữa”

 

“Chú Lâm, bọn trẻ…

 

“Minh Nguyệt đã ngủ rồi, Thời Dương thì đang thức canh nó, đứa nhỏ này thật ra dáng một người anh trai.”

 

Thời Ngọc Minh khế thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, từ nhỏ Thời Dương đã rất hay bảo vệ Minh Nguyệt.”

 

“Phải,’ Chú Lâm nói: “Cô nghỉ ngơi đi, bọn trẻ cứ giao cho tôi. À phải mẹ cô vừa gọi điện thoại nói bà ấy đến nhà người bạn ở mấy ngày, bảo cô không cần phải lo lắng. “

 

“Mẹ tôi gọi về nhà cũ sao? Bà ấy đến nhà ai?”

 

“Ừm, bà ấy nói điện thoại của cô bận suốt không gọi được nên mới gọi vê nhà” Chú Lâm cười hì hì nói, “Tôi nhớ hình như bà ấy nói người đó là dì Tân thì phải”

 

Thời Ngọc Minh gật đầu, cô biết dì Tân, dì là bạn thân nhất của mẹ cô từ nhỏ cho đến lớn, khi cha cô qua đời cũng là dì Tân ở bên mẹ cùng lo hậu sự.

 

Nếu như đến chỗ của dì Tân thì cô đúng thật có thể yên tâm.

 

Chú Lâm nói tiếp: “Nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ cho cậu chủ uống canh lê lúc còn nóng, nguội rồi không còn tác dùng bồi bổ nữa đâu”

 

“Vâng”

 

Chú Lâm xoay người rời đi, lúc đi ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào vào bát canh lê, có vẻ như rất trân trọng bát canh này.

 

Thời Ngọc Minh chỉ cho rằng ông ấy đang lo lắng canh sẽ bị nguội, tuy do vị trị địa lý nên mùa đông thành phố H không lạnh lắm, nhưng dù sao bây giờ vẫn là tháng 12, nhiệt độ chưa đến 20 độ, nếu canh để lâu đúng thật sẽ bị nguội.

 

Cô đặt bát canh lê lên bàn, sau đó đứng dậy đóng cửa sổ lại, như vậy có lẽ sẽ giữ ấm lâu hơn một chút.

 

Xoảng Từ phòng tắm vang lên âm thanh vang dội, tiếng động lớn đến mức khiến cô giật nảy mình.

 

“Phong Đình Quân?”

 

Không có ai trả lời.

 

Cô nhíu mày, đi tới phòng tắm gõ cửa: “Phong Đình Quân, anh sao vậy?”

 

“… Tôi… không sao.”

 

Giọng nói này giống như anh đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, nghe sao cũng không giống là không có chuyện gì.

 

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

 

“Anh nói gì đi?”

 

“Thời Ngọc Minh, em đi gọi chú Lâm tới giúp anh được không”

 

“Được, anh chờ một chút.”

 

Thời Ngọc Minh vội vàng chạy tới cửa phòng, nhưng tay nắm cửa có vặn thế nào cũng không thể mở được.

 

Cô lại dùng sức vặn mạnh hơn nhưng vẫn không mở cửa được.

 

Bị hỏng rồi sao?

 

Không thể nào, vừa rồi mở cửa cho chú Lâm vẫn được mà.

 

Phòng tắm lại truyền trầm đục mà anh đang cố gắng kìm nén , như thể đang vô cùng đau đớn.

 

Không còn cách nào khác, Thời Ngọc Minh lại quay trở về, “Cửa không mở được, anh cần gì? Nói cho tôi tôi sẽ lấy giúp anh”

 

“Tôi … không cử động được.”

 

“Hả “Tôi cần người đỡ tôi dậy, cô … không thể để cô làm được…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK