Chương 129: Cho nhau một con đường sống
Lúc Thời Ngọc Minh từ cửa hàng bánh ngọt bước ra, xe của ông Phong đã đợi được một lúc.
Như mọi khi, Thẩm Như Ý co mình vào như cây đèn thần của Aladdin, kéo kéo tay áo của Thời Ngọc Minh thì thào: “Gien của nhà họ Phong mạnh quá đi. Tôi cứ tưởng dáng dấp Thời Dương đã giống Phong Đình Quận rồi, nhưng không ngờ cả ông bà và cháu như cùng chung một khuôn mẫu vậy.”
Thời Ngọc Minh mím môi, không nói gì.
Thẩm Như Ý nói không sai, bác Phong đã qua đời, tướng mạo trông cũng giống vậy.
Lúc đầu cô đã nghe Phong Đình Quân nhắc đến mấy lần rằng ông nội anh ấy trước đây là một quân nhân, sau đó ông chuyển nghề và đã thành lập tập đoàn Phong Thị. Mặc dù công việc làm ăn của ông phát đạt nhưng ông ấy vẫn rất thích những năm tháng trong doanh trại quân đội. Hơn nữa, lúc còn trẻ ông bị thương trên chiến trường, cho nên ông mới nghỉ hưu sớm và tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Ông Phong đầu tóc bạc trắng, nhưng khi đứng nghiêm trang vẫn thấy được dáng vẻ quận nhân kiên cường, mạnh mẽ.
Thấy cô tới, ông gật đầu cười vô cùng thân thiết.
Thời Ngọc Minh kêu lên: “Ông nội”
“Ngoan, lần trước gặp nhau trong hoàn cảnh quá hỗn loạn nên không cùng cháu trò chuyện vui vẻ được. Đi thôi, lên xe, ông đưa cháu đi ăn tối.”
Thời Ngọc Minh đứng yên không di chuyển.
Ông Phong ngoảnh lại mở cửa xe, vừa ngoảnh lại thấy cô vẫn đứng yên một chỗ, trong lòng cũng hiểu rõ: “Chẳng qua là ăn bữa cơm thôi mà, Đình Quân không có ở đây, yên tâm đi”.
Thẩm Như Ý thấy vậy, lấy tay che miệng khẽ nói vào tại Ngọc Minh: “Đi đi Ngọc Minh, ông ấy hẳn là đã biết một chút chuyện của của Phong Đình Quân, hiện tại những người biết chuyện này cũng không nhiều!”
Thời Ngọc Minh quay đầu sang nhìn Thẩm Như Ý, thấy cô ấy liên tục nháy mắt với cô, thúc giục cô lên xe.
Thời Ngọc Minh thở dài gật đầu: “Vậy được ạ, nhưng cháu là phận con cháu, hôm nay bữa cơm này để cháu mời ông.”
Ông Phong cũng không cố chấp, cười nói vui vẻ. Thẩm Như Ý đưa tay làm động tác khích lệ tinh thần Ngọc Minh rồi nhanh chóng lái xe đi.
Xe của ông Phong là một chiếc xe quân dụng, rất rộng lớn và dày dặn, cô mở cửa xe, tay chặn trên nóc xe: “Ông nội, ông lên xe trước đi.”
Trong mắt ông Phong Tình yêu thương dành cho cô tăng lên nhiều hơn một chút.
Thấy ông Phong đã ngồi vững vàng, Thời Ngọc Minh đi vòng sang phía bên kia của chiếc xe rồi ngồi vào.
“Lưu Văn, lái xe đi.”
“Vâng thưa ông.”
Chiếc xe chậm rãi chạy, có lẽ là vì chở người lớn tuổi nên tài xế lái rất chậm.
Tinh thần ông Phong tràn đầy sức sống, âm thanh khi nói chuyện mặc dù khá lớn nhưng lại ôn nhu và ân cần: “Ngọc Minh, cháu thích ăn gì?”
Thời Ngọc Minh nói: “Ông không thường không đến thành phố Hoa Vân, vất vả lắm mới đến một lần, đương nhiên là phải để ông quyết định rồi.”
“Ha ha, đứa bé này lại còn phải khách sáo với ông nội làm gì. Như vậy đi, cơ thể của cũng khá ốm yếu mà ông cũng già rồi, chúng ta tìm một tiệm cháo uống chút cháo bồi bổ được không?”
Thời Ngọc Minh dĩ nhiên là đồng ý: “Cháu ăn gì cũng được ạ”
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một chuỗi tiệm cháo.
Thời Ngọc Minh xuống xe trước, lại chủ động chặn tay trên nóc xe, đỡ ông Phong từ từ đi xuống.
Nhưng lúc ông Phong xuống xe suýt nữa thì bị ngã, Ngọc Minh giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ.
“Không sao, không sao…”, ông Phong cười gượng: “Không sao, không cần đỡ, ông có thể tự đi được.”
Thời Ngọc Minh vẫn có chút không yên tâm, vẫn chực đưa tay ra đỡ: “Ông nội, chân của ông… Trước đây ông bị thương phải không?”
Ông Phong gật đầu: “Đúng vậy, lúc ông còn trẻ đã vượt qua sông Hồng, có rất nhiều đồng đội đã chết ở đó. Ông coi như là may mắn trở về, nhưng bị thương một chút. Lúc đó, bà nội Đình Quân nghĩ ông đã chết ngoài chiến trường, ngày nào cũng khóc, cuối cùng thấy ông trở về mà không tin được.”.
Nhắc đến chuyện cũ, khuôn mặt nghiêm túc của ông Phong thoáng hiện lên một nụ cười nhó.
“Nhưng mà… Bà nội của Đình Quân lại mất sớm, ông ở vậy một mình nhiều năm.” Ông Phong thở dài, rồi nhếch nhếch môi cười nhẹ: “Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm thôi.”
Tiệm cháo này rất lớn, tổng cộng có ba tầng.
Vì suy nghĩ cho đôi chân của ông Phong, họ ngồi ở ngay sảnh tầng một. “Thưa ông, thưa cô, đây là thực đơn, hai người xem qua một chút các món chính đi ạ!”
Ông Phong chỉ vào Thời Ngọc Minh và nói: “Để cho con bé này chọn”
Người phục vụ đặt menu trước mặt Thời Ngọc Minh.
Cô với Phong Đình Quận hợp tan như vậy nhiều năm, ra mắt chú Phong và cô Phong cũng nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ăn cơm một mình với ông nội anh ấy.
“Ông nội, ông có kiêng cữ gì không?”
“Ông không. Thời buổi thức ăn khan hiếm còn kiêng cữ cái gì? Ăn gì cũng được”, ông Phong nói: “Cha của Đình Quân không kén chọn. Chỉ là thằng nhóc Đình Quân nhiều chuyện thôi. Cái gì không muốn ăn thì nhất định không ăn, cà rốt tốt như vậy lại không ăn? Nếu cho nó ở Đông Bắc năm đó, cũng phải tranh giành vỡ đầu mà ăn! “
Thời Ngọc Minh ngây người: “Phong Đình Quân không ăn cà rốt?”
“Ừ” ông Feng nói với vẻ mặt chế giễu: “Thời đại của các cháu đã tốt hơn rồi. Nếu cháu không muốn ăn thì đừng ăn. Ngọc Minh, cháu xem đi, ông ăn cái gì cũng được.
Thời Ngọc Minh gọi cho ông Phong một tô cháo tôm và đậu xanh, còn cô ấy chọn một bát cháo trắng cùng một số món ăn kèm và đồ điểm tâm đi kèm với cháo.
“Ngọc Minh, gần đây cháu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Mọi chuyện với cháu đều ổn.”
Ông Phong thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt rồi, ông đã nghe Đình Quận nói về bệnh tình của cháu, nhưng hôm nay nhìn con khí sắc rất tốt, sắc mặt hồng hào, trông rất có sức sống.”
Tối qua cô ấy ngủ rất ngon.
Có tiên sinh ở bên cạnh đêm nào cô cũng ngủ rất ngon.
“Ông nội”, Thời Ngọc Minh nói, “Ông có chuyện gì muốn nói với cháu ông cứ nói đi a.”
Ông Phong thở dài: “Ngọc Minh à, chuyện là như thế này. Chuyện trước đây của cháu và Đình Quân ông không can thiệp vào, nhưng mọi chuyện lại thành ra như thế này, ông nội trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc. Ông cũng không cầu xin cháu có thể tha thứ cho nó. Nếu cháu muốn ly dị thì cứ đi, điều quan trọng nhất là phải sống tốt cuộc sống của mình. Nhà họ Phong chúng ta có lỗi với cháu. Ngọc Minh, ông nói nghe nói rằng con đã sinh cho Đình Quận hai đứa con, ông muốn gặp bọn chúng một chút được không?”
Điều này đã được Thời Ngọc Minh dự trước.
“Vâng được, lần sau cháu sẽ dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài gặp ông”
Nụ cười trên mặt ông Phong cứng lại: “Lần sau à? Hôm nay có thể gặp một chút thôi được không?”
“Ông nội, không phải cháu cố ý ngăn cản, mà bởi vì…Bây giờ cháu chỉ muốn một cuộc sống yên bình, không muốn quá nhiều người biết nơi cháu đang ở”.
Ông Phong mỉm cười gật đầu: “Ông hiểu rồi, chỉ là cháu không muốn thằng nhóc Đình Quận đó biết phải không?”
“Cũng có thể nói như vậy. Bây giờ cháu đang đợi hết thời hạn 30 ngày giảng hòa để cùng anh ấy hoàn tất thủ tục ly hôn. Từ đó về sau, cháu sống cuộc sống của cháu, anh ấy sống cuộc sống của anh ấy, cho nhau một con đường sống riêng.”
Ông Phong ngập ngừng một hồi lâu rồi há miệng to bất lực thở dài: “Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng ông tôn trọng quyết định của cháu”
“Cảm ơn ông nội”
“Cháu à, ngày mai cũng là cuối tuần, cháu có thể dẫn hai đứa tới gặp ông nội được không?”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ông Phong muốn gặp chắt của mình âu cũng là chuyện thường tình..
“Tốt quá…”
Sau bữa tối, tài xế đưa ông Phong trở về còn cô tự bắt taxi về nhà.
Về đến nhà thì trời đã tối.
Mẹ Phúc gọi điện thoại cho cô, bà ấy đang đưa Thời Dương và Viên Nguyệt đi dạo trong vườn hoa công viên bên dưới. Đồ ăn đã nấu xong chờ cô về rồi ăn cơm.
Trên bàn có bày một ít thức ăn nhưng cô vừa ăn xong một chén cháo nên không quá đói, không muốn ăn thêm gì.
Trong phòng hơi tối, cô định bật đèn lên thì bị tóm tay lại.
Có người từ phía sau đến ôm lấy cô.
Giọng nói nhẹ nhàng từ tốn của tiên sinh vang lên bên tại cô: “Vừa ăn món ngon gì bên ngoài vậy? Cho anh nếm một chút được không?”
Môi anh ấy hạ xuống, Thời Ngọc Minh chỉ có thể quay lại đáp ứng.
Tiên sinh nếm được mùi vị trong miệng cô bèn chép miệng một cái: ” Sao không thấy có mùi vị gì? Ông Phong này keo kiệt vậy sao?
Thời Ngọc Minh cời khúc khích: “Em ăn cháo trắng, dĩ nhiên là không có mùi vị rồi”
“Cháo trắng không bổ dưỡng.”
“Nhưng cháo trắng rất ngon. Em không quen với những mùi vị cầu kỳ kia, cảm thấy cháo trắng vẫn đơn giản mà ấm dạ nhất.”
Trời còn chưa tối hẳn, tiên sinh đứng ngay sau ánh đèn nhưng cô vẫn chỉ nhìn thấy đường nét từ bóng dáng đó của anh.
Nhờ có một chút xíu ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy cà vạt của tiên sinh…
Màu xanh đậm, họa tiết ca-rô Trông thật…Có chút quen thuộc.