“Nhà họ Liên ở Thượng Thành!”
Ánh mắt Huỳnh Nhân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một cỗ sát khí lạnh như băng cũng ngưng tụ lại, lặng lẽ lưu chuyển trong không khí.
Không khí sền sệt giống như đông đặc lại, ngột ngạt khiến người ta không thể thở được.
Ầm ầm ầm…
Mây đen bao trùm phía trên, che lắp cả ánh mặt trời, bầu trời trong phút chốc trở nên u ám, dường như ông trời cũng biết Huỳnh Nhân đang nổi giận, mây đen bao phủ dày đặc.
“Vâng… đúng vậy.”
Đầu bên kia điện thoại, Lưu An cũng nín thở, dưới sát khí rợn người của Huỳnh Nhân, cô ta không dám thở mạnh.
“Vậy người đập phá công ty Áo Tân và đánh ba tôi là ai?” Huỳnh Nhân lại hỏi.
“Là một trong tứ đại thiên vương dưới tay Hoắc Ca, tên là Dương Tam!”
Lưu An vội vàng nói.
“Thế lực của Dương Tam nằm ở Thượng Thành.”
Thật lâu sau, Huỳnh Nhân lại hỏi.
“Là ai sai khiến?”
“Liên Thuý Na? Liễu Cảnh Nhiên? Còn có… Liên Truyền Quốc!”
Liên Truyền Quốc là người đứng đầu nhà họ Liên, ba của Liên Thuý Na, Lưu An tiếp tục nói.
“Đám người Liên Thuý Na không thể nuốt trôi cục tức đó, nên đã tìm cháu của bà ta là Liên Thần Nghiêu giúp đỡ, Liên Truyền Quốc không biết chuyện này.”
Đừng nghĩ bản chất hai việc khá giống nhau, trên thực tế nó khác xa nhau.
Nếu chỉ là Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên thì thiếu chủ chỉ đi tính sổ với bọn họ, nhưng nếu là chủ ý của Liên Truyền Quốc, người đứng đầu nhà họ Liên, thì… sau hôm nay, nhà họ Liên chỉ còn là quá khứ!
Im lặng.
Tĩnh mịch.
Huỳnh Nhân nhắm mắt thật sâu, đứng bất động, giống như biến thành một bức tượng điêu khắc.
Hàng ngàn suy nghĩ đan xen, vướng bận, cuối cùng sụp đổ trong đầu Huỳnh Nhân.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt vốn đầy sát khí của Huỳnh Nhân đã trở nên bình tĩnh.
Sau đó, anh cất giọng từ tốn, ban ra ba mệnh lệnh khiến tim gan Lưu An như muốn vỡ tung.
“Phân phó Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân phong tỏa tất cả các công ty thuộc tập đoàn của nhà họ Liên ở Thượng Thành, các ngân hàng lớn phải hủy bỏ tất cả tài khoản của nhà họ Liên ở Thượng Thành, trong vòng một ngày, tôi muốn tất cả người nhà họ Liên phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Đồng thời, bất kể dùng lý do gì, phải tống đám người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thần Nghiêu vào tù!”
“Cuối cùng, nói với Kỳ Hạ Huy, bảo anh ta dẫn người đi giết đám côn đồ đó, đánh gãy hai tay kẻ nào đã ra tay đập phá công ty.”
“Vâng!”
Dù trong lòng rất chấn động nhưng Lưu An vẫn nhận mệnh lệnh ngay lập tức.
Trong lòng cô ta sớm đã tuyên án tử hình cho nhà mẹ của Liên Thuý Na.
Nếu bọn họ ngoan ngoãn trở về nhà mẹ đẻ, thiếu chủ sẽ không không làm gì bọn họ, nhưng có ngờ đâu, bọn họ lại gan to tày trời, vậy mà lại dám phản loạn, đập phá công ty của Liễu Nham thì thôi, nhưng nếu đánh ông ấy bị thương, chính là chạm vào miếng vảy ngược của thiếu chủ rồi.
Sau đêm nay, cả thành phố Minh Châu sẽ không còn nhà họ Liên nữa!
…
Đúng lúc này, bên trong một tòa biệt thự sang trọng của nhà họ Liên, đèn đuốc sáng choang.
Một nhóm người đang quây quần với nhau, nói cười rôm rả ăn liên hoan, đó là đám người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân.
Đối diện với họ còn có một thanh niên tuấn tú sáng sủa, ngũ quan cân đối, anh ta là cháu trai của Liên Thuý Na, Liên Thần Nghiêu.
Anh ta mở một chai rượu vang đỏ đắt tiền từ tủ rượu, sau đó rót vào ly của mấy người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân.
“Dì cả, dì hai, dì ba, Cảnh Nhiên nữa, hiếm khi mọi người về đây, lần này phải ở thêm mấy ngày đấy.”
“Đương nhiên rồi, năm đó dì mù quáng mới gả cho một tên vô dụng như thế!”
Liên Thuý Na nhấp một ngụm rượu, vừa uất hận nói.
“Tám trăm tám ngàn vạn, không chia cho chúng ta một xu nào, dì thấy ông ta là muốn độc chiếm một mình đây mà!”
Liên Thần Nghiêu trầm ngâm nửa ngày, nói.
“Dượng làm như thế thì có hơi không công bằng, năm đó một mình ông ấy đến Minh Châu dốc sức làm ăn, may nhờ có nhà họ Liên chúng ta đã giúp đỡ dượng ấy, dượng ấy mới có ngày hôm nay, đúng là không biết điều mà.”
Liên Thần Nghiêu dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục nói với họ.
“Các dì yên tâm, chuyện này đã xử lý xong rồi, mọi thiết bị trong nhà máy của dượng đều đã bị đập nát, công nhân cũng bị đuổi đi, bây giờ công ty Áo Tân chỉ là một tòa nhà không, các dì không lấy được tiền, ông ta cũng đừng mong lấy được.”
Lời này vừa thốt ra, đám người Liên Thuý Na liền nở nụ cười trên môi.
“Thần Nghiêu, trước đây dì không nhìn lầm cháu mà, dì cảm thấy cháu sau này nhất định sẽ có thành tựu, bây giờ thế nào, bị dì nói trúng thật rồi.”
Liên Thuý Na lập tức đứng dậy, nâng ly nói.
“Thần Nghiêu, dì kính cháu một ly, sau này dì hai còn nhiều việc cần cháu giúp đỡ, hi vọng cháu không từ chối.”
“Sao có thể chứ?”
Liên Thần Nghiêu lập tức đứng lên, cụng ly với Liên Thuý Na, hợp tình hợp lí nói.
“Dì hai nói đi đâu thế, cháu giúp dì là chuyện nên làm mà.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt…” Liên Thuý Na cười tươi như hoa.
“Chị hai, không cần sau này, bây giờ chị có thể nhờ Thần Nghiêu giải quyết tên sao chổi kia.”
Liên Hồng Vân ở bên cạnh bất thình lình lên tiếng.
“Sao chổi?” Liên Thần Nghiêu hơi nheo mắt.
Nghe vậy, Liên Thuý Na cũng thở dài nói.
“Thần Nghiêu, cháu còn nhớ trước đây nhà chúng ta có nhận một thằng oắt con mồ côi, vô dụng không có tương lai gì làm con nuôi không?”
Liên Thần Nghiêu khẽ gật đầu.
“Còn nhớ, lúc đó dì, dì cả và dì ba đều phản đối kịch liệt.”
“Phải, dẫu sao cũng không phải con cái nhà mình, biết đâu nuôi phải một kẻ vong ân bội nghĩa.”
Liên Thuý Na buồn bã nói.
“Nào ngờ thật vậy, cũng bởi vì ông ta, nhà họ Liễu mới bị nhà họ Thiều phá nát, chúng còn cực kì xem thường dì và Cảnh Nhiên.”
“Ông già nhà dì không biết là bị trúng tà gì, cứ luôn bảo vệ cho nó, lời nói cử chỉ cứ như nó mới là con trai ruột của ông ta, còn bọn dì là người ngoài, dì hai rất buồn lòng.”
“Đúng vậy, ông ấy còn bảo con bưng trà rót nước cho anh ta như ở đợ vậy, con còn bị ông ấy tát một cái!”
“Cũng do anh ta ở bên cạnh châm dầu vào lửa, nên ba tôi mới không chịu chia tiền, nghĩ xem, bọn họ đang muốn nuốt riêng số tiền đó mà!”
Vừa nhắc tới Huỳnh Nhân, Liên Hồng Vân, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Cát Tường đều trở nên oán độc, nghiến răng nghiến lợi thốt ra những lời này.
Trên mặt Liên Thần Nghiêu cũng hiện lên vẻ tức giận.
“Nếu thật sự như lời mọi người nói, thì Huỳnh Nhân đó đúng là không biết điều!”
“Dì hai, Cảnh Nhiên, mọi người yên tâm, tuy Minh Châu không lớn, nhưng nhà họ Liên con ở đây cũng có chút sức ảnh hưởng, muốn khiến anh ta không sống nổi ở Minh Châu, đơn giản lắm.”
Liên Thần Nghiêu nói lời sắt son, anh ta nâng ly lên, nói.
“Nào, để trút giận cho dì hai, chúng ta cạn ly.”
“Cạn ly…”
Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Hồng Vân cùng nhau nâng ly lên cụng ly với Liên Thần Nghiêu.
Keng…
Thế nhưng, một lát sau, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.
Một nhóm đàn ông mặc vest vây quanh một người phụ nữ tóc ngắn, vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi bước vào, bỗng chốc, bầu không khí vui vẻ ban đầu trở nên lạnh lẽo.
“Các người là ai, sao lại xông vào nhà chúng tôi?”
Liên Thuý Na lập tức đứng dậy, định ngăn cản người phụ nữ kia thì bị cô ta lạnh lùng liếc mắt một cái.
“Nếu không muốn chết thì tránh ra.”
Đột nhiên, Liên Thuý Na như rơi vào một hố băng, không dám nhúc nhích một bước.
“Cô là ai?”
Liên Thần Nghiêu cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng đứng dậy, trịnh trọng hỏi.
“Tôi là chủ tịch ngân hàng, Trần Vi.”
Người phụ nữ lấy ra một văn kiện, đập mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói.
“Hiện tại, ngân hàng chúng tôi nghi ngờ các người rửa tiền, nên đã đóng băng toàn bộ số tiền của nhà họ Liên gửi trong ngân hàng chúng tôi.”
“Ngoài ra, các người đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc của ngành, cần phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng.”
Từng chữ như nhát dao, cứa vào tim những người có mặt ở đây, nhất thời, cả căn phòng ngập tràn trong bầu không khí tuyệt vọng nặng nề.