Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn yếu ớt, ngoại trừ tiếng hít thở đều đều của Tiểu Như thì không có một âm thanh nào khác.
Liễu Phi Tuyết nhìn Huỳnh Nhân bằng vẻ mặt phức tạp, anh cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Liễu Thụy Hoa là em gái của cô, lại yêu anh rể của chị mình, về sau ba người nên sống chung như thế nào đây?
“Em ấy là em gái của em, em không muốn em ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân, khẽ nói. “Cho dù anh là chồng em.”
“Anh hiểu.”
Huỳnh Nhân cười khổ.
“Anh sẽ tìm thời gian để trò chuyện với em ấy về vấn đề này.”
“Cảm ơn anh.”
Vẻ mặt của Liễu Phi Tuyết hơi dịu đi, thậm chí cô còn cảm thấy có chút áy náy.
Cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ dựa dẫm vào người đàn ông này, thế nhưng khi ở bên nhau rồi, cô mới nhận ra mình đã sai.
Dù ở nhà hay bên ngoài, Huỳnh Nhân đều là người đầu tiên đứng ra. Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, có thể thay đổi một con người mà không hề để lại dấu vết.
Đúng thế.
Liễu Phi Tuyết cảm thấy cô không còn độc lập như năm năm trước nữa.
“Không sao rồi, ngủ thôi.”
Huỳnh Nhân không thèm để ý mỉm cười, anh biết rõ chỉ anh mới có thể đi nói chuyện này. Nếu Liễu Phi Tuyết chủ động nhắc tới với Liễu Thụy Hoa sẽ khiến tình chị em của hai người rạn nứt.
“Em đi tắm.”
Liễu Phi Tuyết chợt nói.
Huỳnh Nhân sửng sốt, không phải vừa rồi cô mới đi tắm à?
Khoảng bốn mươi phút sau, Liễu Phi Tuyết bước ra từ phòng tắm.
Huỳnh Nhân vô thức nhìn lên, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã không thể rời đi nơi khác.
Trước đây, mỗi khi Liễu Phi Tuyết bước ra khỏi phòng tắm, cô đều mặc quần áo chỉnh tề, che phủ bản thân rất nghiêm túc. Thế mà hôm nay, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.
Mái tóc dài của cô ướt sũng, không ngừng nhỏ nước. Sau khi tắm xong, làn da non nớt của Liễu Phi Tuyết giống như tuyết trắng, bên trên còn tràn ngập hơi nước.
Hơi thở của Huỳnh Nhân lập tức trở nên dồn dập.
“Phi Tuyết, em… Em đang làm gì vậy?”
“Lẽ nào anh không thích?”
Liễu Phi Tuyết đi tới nằm xuống bên cạnh anh. Mặc dù cô cũng thở dốc, hai má ửng hồng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Thích gì?”
Một cơn gió ngát hương phất qua, tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, kích thích giác quan của Huỳnh Nhân.
Liễu Phi Tuyết liếc anh, bình tĩnh hỏi.
“Năm năm trước, anh đã làm chuyện gì với em hả?”
Shhh…
Ngay khi cô nói ra những lời này, Huỳnh Nhân lập tức hít sâu một hơi, nhìn Liễu Phi Tuyết bằng ánh mắt đờ đẫn, vậy mà lại quên mất nói chuyện.
“Trong nửa tháng này, em đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.”
Liễu Phi Tuyết nói tiếp.
“Em đã thừa nhận anh, anh chính là chồng của em, ba của Tiểu Như. Vì vậy chúng ta không còn là vợ chồng trên danh phận nữa, anh có thể làm những việc thân mật.”
Câu này khiến Huỳnh Nhân vô cùng cảm động, nhưng anh vẫn nghiêm túc lắc đầu.
“Phi Tuyết, cảm ơn em, nhưng đây không phải là kết quả anh muốn.”
“Anh đã nói sẽ khiến em thật sự yêu anh, hiện tại em chưa đạt tới trình độ kia.”
Vẻ mặt Liễu Phi Tuyết đầy cảm động, khẽ cắn môi, rơi vào im lặng.
Huỳnh Nhân lại nói.
“Tuy nhiên, anh có thể làm những chuyện khác cùng em.”
Nói xong, anh không thèm để ý đến sự nghi ngờ trong mắt Liễu Phi Tuyết, xoay người, đè lên người cô.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Một phen vừa rồi đã cuốn trôi những suy nghĩ kích thích của Liễu Phi Tuyết, đột nhiên nhìn thấy Huỳnh Nhân nằm đè lên người mình thì lập tức giật mình hoảng sợ.
Huỳnh Nhân không nói gì, chỉ nhìn Liễu Phi Tuyết từ trên cao, chậm rãi cúi người xuống.
…
Ngay sau đó, trong căn phòng đen kịt chỉ vang lên tiếng kêu khẽ của Liễu Phi Tuyết.
Huỳnh Nhân ngồi xổm trước mặt Liễu Phi Tuyết, đôi tay giữ chặt cổ chân cô.
Lòng bàn chân có rất nhiều huyệt đạo, Huỳnh Nhân liên tục kích thích ba huyệt Tam Lý, Đại Đôn và Dũng Tuyền để máu ứ lưu thông, phục hồi khí huyết.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Huỳnh Nhân thở hổn hển dừng lại.
Liễu Phi Tuyết vừa nếm được ngon ngọt, lập tức nhíu mày, tức giận nói: “Không được, anh tiếp tục đi, mới hai mươi phút đã không được thì quá vô dụng.”
Khóe mắt Huỳnh Nhân co rút, kiên nhẫn giải thích.
“Không thể thường xuyên lưu thông máu ứ, nếu không ***** ** của em sẽ trở nên yếu ớt.”
Liễu Phi Tuyết không còn cách nào khác ngoài từ bỏ, nhưng cô vẫn lưu luyến hỏi.
“Vậy mỗi tháng một lần thì được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Huỳnh Nhân mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó, Liễu Phi Tuyết mơ màng chìm vào giấc ngủ, Huỳnh Nhân đắp kín chăn cho cô, cũng mệt mỏi thiếp đi.
Dưới lầu.
Liễu Thụy Hoa nằm một mình trên giường lớn, bên tại lại vang vọng tiếng kêu vừa rồi của chị gái, sắc mặt vô cùng rầu rĩ.
Không chỉ Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân phiền muộn chuyện này mà người trong cuộc là Liễu Thụy Hoa cũng rất xoắn xuýt.
“Có lẽ mình không nên phá hoại hạnh phúc của chị gái…”
Nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, cô ấy muốn nhếch môi cười lớn nhưng lại không thể cười nổi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì là cuối tuần cộng thêm việc tối hôm qua massage cho Liễu Phi Tuyết tốn rất nhiều sức lực nên Huỳnh Nhân dậy hơi trễ.
Lúc đi xuống cầu thang, anh mới nhận ra rằng mình là người thức dậy cuối cùng.
Liễu Thụy Hoa nằm trên ghế sô pha không có chút hình tượng, cướp đồ ăn vặt với Tiểu Như. Liễu Phi Tuyết lại ngồi bên cạnh, tay cầm một tách latte thơm nồng, đọc chuyên mục kinh tế và tài chính trên báo, đó là nội dung cô đọc mỗi ngày.
“Anh rể.”
Nhìn thấy Huỳnh Nhân đi xuống lầu, Liễu Thụy Hoa lập tức chào hỏi, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Sao anh dậy muộn như vậy, có phải tối hôm qua chị em quá điên cuồng, làm anh mệt à?”
“…”
Cô ấy vừa nói xong, thân thể của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết cùng run lên, lập tức đờ đẫn.
Đặc biệt là Liễu Phi Tuyết, cô đặt tờ báo xuống, hai mắt như bốc lửa.
“Liễu Thụy Hoa, em đang nói bậy bạ gì đó?”
“Em không nói cũng được, có điều em nghe hết động tĩnh tối hôm qua rồi.”
Liễu Thụy Hoa không hề sợ hãi, còn giả vờ giả vịt bắt chước.
“A, dùng sức, chẳng biết tối qua là ai nói mấy lời này nữa.”
“Chuyện này…”
Biểu cảm của Liễu Phi Tuyết ngay lập tức trở nên chột dạ, ánh mắt của cô cũng né tránh.
Huỳnh Nhân vội ho một tiếng.
“Thụy Hoa, mọi chuyện không như em nghĩ…”
“Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.”
Liễu Thụy Hoa không cho Huỳnh Nhân bất kỳ cơ hội nào để giải thích, sau đó cô ấy nói với Tiểu Như.
“Tiểu Như, nhóc sắp có thêm một em trai hoặc một em gái rồi.”
“Có thật không?”
Nghe vậy, Tiểu Như lập tức vui mừng vỗ tay.
“Được, con muốn một đứa em trai.”
“Liễu Thụy Hoa”
Liễu Phi Tuyết rất tức giận, vừa xấu hổ vừa giận dữ đi về phía Liễu Thụy Hoa.
Liễu Thụy Hoa lập tức cười hì hì, nhanh nhẹn chạy lên tầng hai, không cho Liễu Phi Tuyết đuổi kịp.
Mắt thấy không đuổi kịp, Liễu Phi Tuyết dứt khoát không thèm đuổi theo, cầm túi xách chuẩn bị đi ra ngoài.
Trên lầu, Liễu Thụy Hoa thò cái đầu nhỏ ra.
“Chị, chị đi đâu đấy?”
“Chị đến công ty.”
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết không đổi, lên tiếng.
“Không phải chứ, chị, hôm nay là cuối tuần đấy, chị còn muốn đi làm hả?”
Liễu Thụy Hoa ngạc nhiên trợn tròn mắt, không vui nói.
“Lâu lắm rồi hai chị em mình không cùng nhau ăn tối rồi dạo phố, chị cũng không đi chơi với em.”
Liễu Phi Tuyết im lặng, sắc mặt có chút buồn bã
Năm năm qua, cô đều sống như thế này.
Bằng cách giấu tất cả những uất ức, tức giận và không cam lòng tận sâu dưới đáy lòng, khiến bản thân luôn luôn bận rộn thì cô mới cảm thấy hài lòng.
Tuy nhiên, cô lại không thể từ chối yêu cầu của em gái mình.
“Được rồi, chị đi thay quần áo.”
Nói xong, Liễu Phi Tuyết đi lên lầu.
Nhân lúc Liễu Phi Tuyết đang thay quần áo, Liễu Thụy Hoa lập tức nháy mắt ra hiệu cho Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân xua tay.
“Hai người đi đi, anh sẽ ở nhà chăm sóc con cái.”
Sắc mặt Liễu Thụy Hoa thay đổi, nói.
“Em kêu chị gái đi dạo phố với mình, anh cũng có thể đi cùng mà.”
“Mấy người phụ nữ các em đi mua sắm, anh đi theo làm gì?”
Huỳnh Nhân bế Tiểu Như lên, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé. Trong suy nghĩ của anh, dạo phố còn không thú vị bằng ở nhà chăm trẻ con.
“Đúng là người đàn ông cứng nhắc mà, sao anh theo đuổi được chị em thế?”
Liễu Thụy Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói.
“Em đang suy nghĩ cho anh đấy.”
“Lát nữa em sẽ ôm Tiểu Như rời đi, tạo một cơ hội hẹn hò cho hai người…”
Cô ấy còn chưa kịp nói xong, trên bậc thang đã vang lên tiếng giày cao gót trong trẻo.
Huỳnh Nhân quay đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái đã không rời đi nơi khác được.